Thương một mùa trăng
Thuở trời mơ (Họa bài Khi hôn em của Vũ Thi An)
Lom khom lá liễu hôn đầu ngọn cỏ
Lung linh sương đọng tựa mắt người yêu
Quờ quạng nhánh tay, xoa dài bờ nhỏ
Như là luyến mến, nắng sớm mây chiều
Giữ chặt tình mơ, hôn vừa thôi nhé
Tìm về bến mộng, sắc má thêm hồng
Lòng lâng lâng ngắm làn mây vừa ghé
Sợi tơ dài buông xỏa ánh dương đông
Nhớ chiều nao thì thầm lời to nhỏ
Bên bờ sông vắng tưởng nhớ trời mơ
Hàng cây nghiêng đổ dài trên nền cỏ
Đem vào lòng bao ký ức nên thơ
Đặng Xuân Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2010 22:20:18 bởi Dang Xuan Linh >
Khung trời quê tôi
Thương sao hình bóng quê nhà
Âm thầm ôn lại chiều tà bên song
Lục bình trôi giữa nguồn sông
Bềnh bồng trên nước ngược dòng bến xưa
Qua vùng xứ lạ gió xa
Lênh đênh bèo giạt, trăng ngà dõi theo
Quê ta qua biển vượt đèo
Người ơi mong mỏi cheo leo đường về
Nơi đây chẳng phải là quê...
Quê ta xa tít sơn khê đầu ghềnh
Ngồi đây mường tượng dòng kênh
Có cầu tre bắt hai bên bờ đầu
Lêu khêu, dáng nhỏ giữa cầu
Tay vin nón lá tà nâu bước đều
Đặt chân xuống đất theo chiều...
Thấy nhiều trái chín vàng yêu đượm tình
Cuối nhìn tự hỏi bóng mình
Ngước lên thầm hỏi cao xanh... không lời
Quê này chẳng phải quê tôi
Ngọn rau tấc đất xa rồi từ khi...
Sóng vào nước lũ hồn si
Phải theo ngọn gió giọt trì rưng rưng
" Chiều nay trông núi nhớ rừng
Núi ơi, xin núi hãy ngừng xuống sương " CD) Đặng Xuân Linh
03-07-2004
Giai đoạn khó quên (Họa bài LÀM SAO QUÊN của TH Minh Hồ Đào)
Nơi xứ lạ đành lo nhiều thứ
Trăng sáng hồn tư lự quay về
Trùng trùng muôn dặm hè quê
Mấy mươi năm đã tràn trề thương mong
Phương trời lạ chiều hồng trong bóng
Nghĩa ân kia vượt bổng cao lần
Niềm riêng chốn đó tràn dâng
Cách nhau biển rộng bâng khuâng nhớ ngày
Ta thương mãi đêm dài nghĩa nặng
Nơi xa xăm dịu lắng trầụn ai
Lòng vương ôm ấp khứ lai
Tâm tư yên lặng, đem thay khói nhòa
Viết những lời thương thay ngọt sẻ
Cánh hoa đào ai bẻ chia thân ?
Đời lưu lạc, cảnh gian truân
Chỉ cần no ấm, thêm phần tình thương.
Dù mơ màng trên đường viễn xứ
Nào ai quên thuở tự trời thơ
Quê xưa vương vấn ngập bờ
Cuộc đời còn lại quay mơ bến ngàn Đặng Xuân Linh
Tỉnh giấc Đồng cỏ thắm toàn màu trải biếc Tầng không gian mài miệt mây sao Thênh thang đất rộng trời cao Điểm ngà lốm đốm một bầu lửng lơ Đang trở thức nhìn mơ đẹp quá Vọng đêm trường ngắm cả trăng vàng Là ngà tơ trải chứa chan Nhiều con đom đóm, chớp ngàn sao đêm Rừng cây xanh thân chêm đầy lá Suối róc rách lướt thả bờ quanh Cúi nhìn đáy nước long lanh Đóm bay thấp thoáng đêm canh điểm vàng Trên cao có hàng ngàn sao chớp Đây lấm tấm từng lớp sao bay Vói theo bắt thử sao nầy Thì ra sao lướt hóa bầy đóm đêm Tỉnh ra rồi niềm riêng ảo ảnh Đốm sao, sao đóm chạnh lòng thơ Buồn se viết tựa tương tư Cho tâm đánh thức đừng mơ sao trời Làn gió thoảng chưa rời cành trúc Ao im lìm một mực lạnh lùng Quanh bờ cây phủ mịt mùng Cho đàn đóm nhỏ mông lung điểm ngà Đặng Xuân Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2010 20:04:36 bởi Dang Xuan Linh >
Trích đoạn: Dang Xuan Linh
Tỉnh giấc Đồng cỏ thắm toàn màu trải biếc Tầng không gian mài miệt mây sao Thênh thang đất rộng trời cao Điểm ngà lốm đốm một bầu lửng lơ Đang trở thức nhìn mơ đẹp quá Vọng đêm trường ngắm cả trăng vàng Là ngà tơ trải chứa chan Nhiều con đom đóm, chớp ngàn sao đêm Rừng cây xanh thân chêm đầy lá Suối róc rách lướt thả bờ quanh Cúi nhìn đáy nước long lanh Đóm bay thấp thoáng đêm canh điểm vàng Trên cao có hàng ngàn sao chớp Đây lấm tấm từng lớp sao bay Vói theo bắt thử sao nầy Thì ra sao lướt hóa bầy đóm đêm Tỉnh ra rồi niềm riêng ảo ảnh Đốm sao, sao đóm chạnh lòng thơ Buồn se viết tựa tương tư Cho tâm đánh thức đừng mơ sao trời Làn gió thoảng chưa rời cành trúc Ao im lìm một mực lạnh lùng Quanh bờ cây phủ mịt mùng Cho đàn đóm nhỏ mông lung điểm ngà Đặng Xuân Linh Tỉnh giấc (Họa bài Tỉnh giấc của Đặng Xuân Linh) Vườn xưa cũ, một màu xanh biếc Lướt rừng thông mải miết trăng sao Mênh mông thăm thẳm trời cao Vầng mây lãng đãng trên bầu lửng lơ Giữa đêm vắng vườn mơ đẹp quá Thả hồn xa lướt cả trăng vàng Mộng đời theo lối chứa chan Nhìn đàn đom đóm, như ngàn sao đêm Bên rừng cây đầy thêm cành lá Suối ngang đồi lá thả bờ quanh Đêm về mặt nước long lanh Chập chờn bóng sáng tàn canh sóng ngà Trong hoang vắng giữa hàng sao chớp Điểm lung linh lớp lớp là bay Nhìn em bắt bóng sao nầy Anh nhìn đáy mắt chứa bầy đóm đêm Đêm tỉnh thức nỗi niềm ảo ảnh Ánh trăng sao lòng chạnh nguồn thơ Mơ màng trút cạn tâm tư Cho hồn thanh thản, chẳng mơ sao trời Nhìn ngọn gió không lơi cành trúc Lướt mộng đời trải giấc lạnh lùng Ngàn mai bụi phủ chập chùng Theo đàn đom đóm nhá chung điểm ngà Nguyễn Gia Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2010 05:57:16 bởi Viet duong nhan >
Lẻ bóng
Trời ngã mây sầu khắp phố xa
Dưới cây lá rụng lượn la đà
Vài xe qua lại mờ sương phủ
Bờ giậu rào thưa, óc tiếng gà
Bên khung cửa, ngắm đàn chim sẻ
Ve vởn bay chuyền nhánh đổi trao
Lá rụng bên thềm rơi trải lối
Nhìn theo gió cuộn áng mây cao
Chiều buông theo dõi khói bay bay
Người đã đi rồi, rẽ tuyến mây
Ba bốn bờ sông xa cách trở
Một mình chờ ngắm bóng đêm dầy
Giọt mưa tầm tả gợi bâng khuâng
Oanh yến u hoài nhớ tiết xuân
Đào tím tàn, hương còn phảng phất
Năm canh gió thổi rét căm căm
Đêm khuya hiu hắt một bầu không
Ấp ủ hương xưa vẫn thắm nồng
Buồn vắng mơ màng xa bóng nhạn
Ấy người có nhớ? Ấy người trông
Giọng ai lơ lửng giữa non đồi
Réo rắc vang lên đến nửa vời
Đem đến tôi, trong mùa giá lạnh
Một làn hơi ấm rót hồn vơi Đặng Xuân Linh
Mérignac, 16-03-2004
Lời hoa bướm Mùa đông trải lạnh đã qua
Xuân hồng phơi phới sắc pha đủ màu
Nhìn trời cảnh trí dường bao
Thơ buồn muốn viết mà sao nghẹn lời
Lạnh lùng buông tiếng ngàn khơi
Thở ra tâm sự ấm đời riêng tôi
Nhận chìm mọi nỗi tim côi
Nào ai san sẻ hương đời trở trăn
Thủy chung lòng khẻ hỏi rằng
Bến mơ mây đã gởi đăng khói chiều
Gởi đi tận đỉnh tình yêu
Gió đùa mây quyện dập dìu lời thơ
Đợi hoa nở, bướm vẫn chờ
Cành xưa nụ cũ khó mờ tâm tư
Bướm vờn thỏ thẻ thực hư
Hoa còn rủ rỉ trì trù nắng lên
Đặng Xuân Linh
Mơ nàng thơ Hồn ta đơn chiếc từ lâu
Đã mơ từ thuở những câu ân tình
Không pha son phấn vẽ hình
Tóc dài buông xỏa bồng bềnh sầu leo
Thương nhau đâu kể giàu nghèo
Vầng cung mày nguyệt cong theo cũng tình
Đứng ngồi thờ thẫn một mình
Nhớ thương trăng sáng in hình bóng ai
Tim anh một cõi tình hoài
Lời thơ như thấy bóng đài hé môi
Vắng lời như vắng mây trôi
Vắng em tựa thể hoa phơi khô cằn
Ô kìa mơ thấy chị Hằng
Buồn giăng lại nhớ lời nàng chiều đưa
Ngẫm say hai chữ tứ thơ
Sợ làn mây khói đem đi mấy vần
Trần ai từ thuở có thân
Duyên tơ trói buộc cõi nầy với thơ
Trễ tràn cũng đợi cũng chờ
Tương phùng dài vắn trời mơ vận cùng Đặng Xuân Linh
Trở lại mùa xuân Lời ước sông xưa, cảm hoài vương vấn
Thuở người đi, lòng bịn rịn thương đau
Man man buồn sương đọng giã từ nhau
Ngày đó khung trời, mờ trong khóe mắt
Nhìn lục bình trôi mà lòng hiu hắt
Biết anh đi rồi quặn thắt mây sầu
Lặng ngắm phương trời chẳng thấu tăm đâu
Tia nắng vàng đem ít nhiều quên lãng
Anh ra đi tránh con đường cay đắng
Chờ bình minh chiếu rạng của ngày mai
Mái nhà xưa bóng vẫn rọi nghiêng dài
Bao dư ảnh còn hiện hoài tình cũ
Nhạc huê tình khơi bao lời thương nhớ
Niềm mộng mơ, mây xám tách dần xa
Thu đến rồi đi, thoáng vó lùa qua
Niềm đau tan, sẽ chan hòa tha thiết
Tình của ta mang nhiều điều diễm tuyệt
Thương nhớ u hoài cách biệt mấy biên
Dù anh đi, dù mây chuyển trăm miền
Ta vẫn khắc miên trường thời phút cũ
Chùm tường vi đầy hoa luôn quyến rủ
Vẫn tươi hoài, khoe nụ thắm thềm mơ
Sắc màu vui, xinh xắn gợi thành thơ
Gây rung cảm tơ lòng theo gió lộng
Đặng Xuân Linh
Sáng 18-11-2004
Mùa xuân cho ý sống Mê vận vần thơ, tựa rượu nồng
Say sưa tâm trí tỏa vườn hồng
Bao nhiêu buồn bã buông theo gió
Hồn bướm mơ tiên cảnh trống không
Nguồn thơ chia đắng xẻ chờ mong
Dù bão, dù giông ở tận trong
Viết nỗi niềm riêng, lời muôn điệu
Ghi đầøy trang giấy ý sầu đông
Nhiều lúc nhìn mây dõi gió đưa
Cây đào hoa trỗ tím trong mưa
Thủy tiên hé nụ in nền tuyết
Chim sẻ rụt rè lạnh sớm trưa
Cuối đông xơ xác cảnh vườn hoa
Chim sáo tìm mồi nhảy thiết tha
Dáng điệu vội vàng như sợ lạnh
Tôi liên tưởng đến kẻ bần sa
Xuân đến vườn hoa hưởng khí trời
Xuân mang vạn ý phủ đầy rơi
Để cho cuộc sống người người đượm
Bớt nỗi u mờ sắc xám vơi
Đặng Xuân Linh
Mùa phượng chia tay (Họa bài Nắng xưa của TH Mẫn Hồ)
Nắng rọi tơ hồng phủ tóc em
Phất phơ tà áo trước sân thềm
Cổng trường, cây phượng chùm hoa nở
Báo hiệu biệt từ chốn mộng êm
Nón lá che ươm cặp má hồng
Tà tà nhẹ gót cõi mơ trong
Chung về lối nhỏ hàng me biếc
Mộng đẹp xa rồi… vẫn nhớ mong
Đặng Xuân Linh
Tình
(Họa bài Nắng của TH Mỹ Linh)
Quê hương luôn nhiều nắng
Nơi đây vắng tia rồi
Sương cứ rơi lẵng lặng
Chiều lạnh lắm thu ơi!
Thỉnh thoảng nắng về chơi
Đàn chim vui trước ngõ
Rồi cũng bay theo gió
Sẽ đi ở nơi đâu?
Đậu nhánh tạm đêm thâu
Nương thân tìm yên giấc
Kiếm đâu chút ấm thật
Chờ lúc lối đi về
Nắng thu giải cơn mê
Lá lìa cành thân thiết
Nhưng đời vương bất diệt
An ủi cõi lòng ta
Mây quyện lấy đồi xa
Rồi buông trôi theo hướng
Gió đưa chút ảnh hưởng
Các mùa là trọng tâm
Tình thương là phương châm
Tình yêu vui hạ nắng
Tình nghĩa tươi thầm lặng
Tình người mến vị nhau
Đặng Xuân Linh
Người em miệt quê Họa bài Nối nhịp cầu duyên của Lam Vân
Hun hút đường quanh, quê mình còn nhớ
Lìa thuở ban đầu sinh trưởng ngày xưa
Mỗi mùa thu buồn theo sóng mây đưa
Thương hoài nắng chưa phai mờ trí não
Tia nắng ấm chùm mây che mờ ảo
Rưới cho đời thêm buồn não mưa rơi
Gió heo may lạnh buốt một phương trời
Càng nhung nhớ mảnh đời vì bỏ dở
Có khi muốn nghe lời ca nức nở
Với tiếng lòng muôn thuở giữa canh khuya
Của xóm làng lòng ngăn cách bờ chia
Nơi thôn ấy thương lìa người ngóng đợi
Lối đê điều ngoằn vòng đi vời vợi
Chân bước cầu xưa về gợi thềm mơ
Nối lại đôi vần chưa trọn bài thơ
Dệt ý trầm, từ lâu mơ trở giấc
Đem lại hương xưa mờ trang chất ngất
Cuộn buồn theo mây khói dạt ngàn khơi
Mang trời mơ cho nắng sáng cùng nơi
Màu dãy biếc mùa xuân đời đẹp mãi
Cho hồn quên đắm say bờ mơ dại
Quê hương mình còn nhiều lắm thân yêu
Có người em vương nét dáng diễm kiều
Điểm trong cảnh, lòng người ghi tâm khảm Đặng Xuân Linh
Trích đoạn: Dang Xuan Linh
Mơ nàng thơ
Hồn ta đơn chiếc từ lâu
Đã mơ từ thuở những câu ân tình
Không pha son phấn vẽ hình
Tóc dài buông xỏa bồng bềnh sầu leo
Thương nhau đâu kể giàu nghèo
Vầng cung mày nguyệt cong theo cũng tình
Đứng ngồi thờ thẫn một mình
Nhớ thương trăng sáng in hình bóng ai
Tim anh một cõi tình hoài
Lời thơ như thấy bóng đài hé môi
Vắng lời như vắng mây trôi
Vắng em tựa thể hoa phơi khô cằn
Ô kìa mơ thấy chị Hằng
Buồn giăng lại nhớ lời nàng chiều đưa
Ngẫm say hai chữ tứ thơ
Sợ làn mây khói đem đi mấy vần
Trần ai từ thuở có thân
Duyên tơ trói buộc cõi nầy với thơ
Trễ tràn cũng đợi cũng chờ
Tương phùng dài vắn trời mơ vận cùng
Đặng Xuân Linh
xoá
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2010 09:07:27 bởi nghinhnguyen >
Nhìn lại quê hương
(Họa bài Mai tôi về của Lam Vân)
Về quê ngỡ còn hàng cây nhà cũ
Nào ngờ đâu, người phủ…chẳng còn quen
Quê hương nầy, kẻ đến lại luồn len
Lối mòn xưa thành đường dầu nhiều cở
Thấy đường quê phủ bụi vùng đất lở
Ruộng hoa màu muôn thuở hết mùi hương
Ngọn cau xanh cũõng rũ bóng trong vườn
Cây mận đâu, nay ngói vàng phơi mới
Nhịp sống xưa cũng tan theo ngàn lối
Tiết ẩn tàng, người chật ních lướt bơi
Suối người, xe cộ tấp nập đầy nơi
Hương hoa cỏ dập theo làn bụi đỏ
Trăng quê nay không đẹp như ngày đo
Màu phượng vĩ ít nở tháng hè sang
Nào nghe ve rên rỉ vọng hòa vang
Aâm pha lẫn tiếng ồn ào mọi ngả
Vách tranh xưa…nay sơn màu xanh lá
Trời ngày ngày mưa nắng phả mái hiên
Chim sẻ, xa xa gọi bạn triền miên
Giữa trưa hè lòng vương buồn nuối tiếc
Kỷ niệm xưa, trong lòng còn tha thiết
Đây quê tôi trước mặt trĩu dặm dài
Hợp chị em tay cùng nắm bàn tay
Cách bao mùa nay trùng vui đất Mẹ Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: