Thương một mùa trăng
Xuân trời Âu Hoa đào tô cảnh đẹp hư không
Từng chụm chùm hoa phủ nụ hồng
Hoà với bầu trời vương nắng sớm
Khơi màu để nhớ sắc chờ mong
Ngào ngạt hương lan chấm nụ vàng
Tiết trời như báo nắng xuân sang
Tim tôi thổn thức ngày xưa ấy
Nhớ thuở hàn vi sống nhẹ nhàng
Vương vấn năm xưa rộn khắp phường
Mà nay trùm phủ cả mù sương
Khói say quyện gió bay trong mộng
Tay nắm tay, đi khắp nẻo đường
Nhắp chút rượu nồng cũng muốn say
Ngà ngà soi ngắm tóc, mi, mày
Nụ cười dáng vẻ còn tươi mộng
Quay tưởng một thời thuở ngất ngây
Xuân cũ rồi xuân cũng giống nhau
Phương trời đất khách tuyết mưa rào
Quẩn quanh trong xó xuân đâu nhỉ ?
Tâm sự yên bình đẹp biết...bao
Hoa tựa mai vàng mượn đón xuân
Của trời đông giá bấy nhiêu ngần
Hái đem trang điểm làm mai chúc
Để gọi an lành ý tịnh thân
Thêm xuân thêm mộng tuổi nhân sinh
Sáu chục...trí tâm trẻ với mình
Trông dạ hương xuân nguồn phú vận
Cho đời tươi thắm với duyên tình
Dù rằng tóc trắng cũng chưa già
Bởi những lời thơ chuốc thiết tha
Nhân thế xoay dần tìm đất Mẹ
Giờ đây đám cháu gọi là...Bà
Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2010 05:47:52 bởi Viet duong nhan >
Ngắm người nhìn mai
Bờ hồ góc liễu rủ buồn
Nhìn vào trang giấy đọc hồn thơ ai
Ân tình nặng trĩu đôiụ vai
Của người em gái thường cài hoa trai
Ngẩn ngơ mộng vắng mơ dài
Bên thềm sờ ngắm cành mai nhụy gầy
Thự nhàn nâng cánh vào tay
Có người đang ngó mắt ngây dáng đào
Dịu dàng nhẹ bước làm sao !
Ngẩn ngơ người đắm, trăng cao cũng cười Đặng Xuân Linh
Vẹt áng mây ảm đạm Mùa trở rừng thu sắc thay huyền diệu
Đem tâm tư gởi gắm điệu hồn say
Lá phất phơ, rụng theo hướng buông dài
Cành trơ trọi chống lại ngày thu quạnh
Nắng hạ đã nhiệm mầu, đừng né tránh
Đem cơn mưa phủ khắp chạnh lòng riêng
Chớ nhớ chi rồi giữ những ưu phiền
Chớ thề hẹn buồn miên man tâm não
Mưa đêm đó, tỉnh hồn tình giông bão
Lo ướt lòng, rồi muốn tránh làm sao...
Tấm tình kia gởi trọn chốn phương trào*
Không thể phá nổi thành trì thương cảm
Trời mùa thu nhiều khi màu thanh đạm
Dậy hồn thơ nhìn mây xám mông lung
Đầy câu thơ giải tỏa khối mịt mùng
Quên khổ ải hồn quê vùng xa cách
Mặt trời hừng dậy ẩm trà vài tách
Cho ấm lòng phân tách một đài hoa
Thêm màu tươi khi nắng rạng chưa nhòa
Bạn thủ thỉ giải hoà tâm ray rứt
Sương rơi nữa rơi hoài ta không thức
Ngoài hiên sân chẳng ngờ vút thoáng qua
Khi thời son thuở hương sắc đậm đà
Giờ cũng có những phút giây buồn tủi
Đặng Xuân Linh
Hẹn hò đêm trăng (Họa bài MÒN MỎI của TH Nguyễn Thành Tài)
Lửng lơ treo ánh trăng
Phủ mơ vầng không khuyết
Huyền diệu hồn tha thiết
Nên thơ cảnh đêm rằm
Đêm sáng ước nguyện tròn
Vầng trăng nào đâu khuyết
Hẹn nhau lời thầm biết
Nên mình khó phân đôi
Buổi anh lung túng lời
Mà mãi lòng không khuyết
Tình chưa hề hối tiếc
Vẹn vẻ tựa trăng tròn. Đặng Xuân Linh
Ngày Vu Lan (Họa bài MÙA VU LAN- NHỚ MẸ của Nguyên Hà) Bông hồng trắng đã cài trên nếp áo
Mấy mươi lần hội lễ mùa Vu Lan
Buồn làm sao mất tình Cha nghĩa Mẹ
Ân dưỡng sinh chưa trả, hiếu chưa tràn
Mẹ xa rồi, lòng con còn ghi đó
Nhớ Cha hiền tim khắc cốt tinh anh
Còn tại thế, Người thương người giúp đỡ
Bao kẻ nghèo thường nhớ dạ tâm thành
Chốn trời xa tưởng nguồn ân của Mẹ
Nhắc nhớ hoài, trăm mến với nghìn thương
Cứ mỗi độ khi cài hoa hồng trắng
Nhìn khôn nguôi, màu sắc vắng nguồn phương
Lắm dãi dầu Mẹ ngược xuôi vất vả
Lo trọn lòng trên vai gánh nặng nề
Hiếu chưa trả, ân chưa đền đáp đủ
Con buồn chưa ươm phủ chút tình quê
Mẹ cực nhọc, trưa không hề ngơi ngủ
Đầy lo toan … lắm việc ủ con thơ
Cả ngày quần quật trong hiên vách lá
Lo cho trẻ, ấm cả bởi còn khờ
Tiếc nuối nhiều, chất ngất lòng thương Mẹ
Mỗi năm kính hoa hồng, trắng Vu Lan
Nguyện thâm tình yên nơi miền quê quán
Mong cõi đời luôn giữ chữ hiếu ân Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2010 05:50:22 bởi Viet duong nhan >
Suốt đời nhớ ngày kỷ niệm Mây tháng tư đem luồn mơ thương nhớ
Cũng là ngày héo hắt phủ buồng tim
Ngườiï đi xa lòng con mãi mong tìm
Tình trong sáng, trăng hiền hình bóng Mẹ
Suốt ngày quần quật xoay chiều lặng lẽ
Giữa khung trời ly loạn rẻ tình thương
Bỏ xứ ra đi trắng lót nẻo đường
Xa quê rồi biết bao dường khúc chiết
Cha mẹ đi, hiên thềm đành cách biệt
Bỏ quê nhà, mang riêng ảnh yêu thương
Bước thấp cao, chẳng than oán chán chường
Vì đám con thơ, phải vươn mình Mẹ
Niềm thương đó mẹ không hề buồn kể
Ý bao la chỉ dành để cho con
Nào quản chi thân sức bị hao mòn
Nguồn ánh sáng, dấu son còn in vết
Con vẫn khắc ghi ngày buồn ly biệt
Nhớ hoài lòng tha thiết dạy khuyên xưa
Hôm nay kỷ niệm, nhờ khói hương đưa
Khấùn tưởng Mẹ nơi ảo huyền xứ mộng Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2010 05:53:29 bởi Viet duong nhan >
Ném ưu tư… Ở tận nơi nao cũng có Trời
Quê người dừng bước phẳng hồn thôi
Tâm tư yên ổn hoàng hôn xuống
Trà ấm tinh sương ngẫm cuộc đời
Vật chất luyến hoài, phận dẫu cao
Cũng là hư ảo cõi chao dao
Tưởng mơ huệ thiện lòng thêm lắng
Thư thả đường tơ, mộng chớ đào
Gắng ném ưu tư, xếp giận phiền
Yêu danh, mến lợi lắm truân chuyên
Ấm no là phúc cầu như thế
Ngắm cảnh thiên nhiên hưởng thắm niềm
Lòng hiểu lòng nhau thiệt tuyệt vời
Trí lành lắm kẻ mến yêu thôi
Lời thơ gợi cảm tình thêm đậm
Nhặt cánh từ bi lý thiện đời
Đặng Xuân Linh
Nắng chiều
Tâm tư ta bé nhỏ
Làm sao giữ ánh chiều
Xuân trời như gió thoảng
Xa rồi kỷ niệm yêu
*
Bạn bè nào có gặp !
Chưa vẹn vẻ nụ cười
Bước đi chiều tắt nắng
Hồn kém hẵn niềm tươi
*
Những hình ảnh xa vời
Tâm sự loang theo gió
Bạn bè khi còn nhỏ
Nhìn từng chiếc lá rơi
*
Đôi tay mình tự nắm
Giữ chặt lòng thâm sâu
Bao ước mơ nồng thắm
Vắng bóng đã dài lâu
**
Cạnh bên ai khe khẻ
Nghiêng vành nón lá che
Gió xạc xào nhè nhẹ
Văng vẳng lắng tai nghe
*
Bầu trời én lượn bay
Ngoảnh đầu quay cánh lại
Gió tạt lướt bờ vai
Thẩn thờ nhìn xa mãi
*
Chiều tím nhạt như mơ
Khói mây dần tan sắc
Hồn chan theo cảnh thật
Vẽù hoài nét đẹp thơ Đặng Xuân Linh
Bordeaux, ngày 30-01-2004
Nhớ thuở xa xưa
(Họa bài Mộng Mơ của TH Lam Vân)
Nhớ xưa vườn thắm mơ say
Tưởng về thuở ấy dấu hài quê hương
Người ơi lối nhỏ còn thương
Vấn vương đường cũ điểm hường màu môi
Ngoãnh về chốn ấy xa xôi
Tay đan ấm áp đượm đôi nhân tình
Thầm mong Xuân thấm thật xinh
Trở trăn đêm gẫm với mình duyên ta
Mơ màng tâm trí thiết tha
Cùng đà thủ thỉ thương hòa trời mơ
Kén tằm ôm ấp cuộn tơ
Ước sao cầu nhỏ bắt bờ sông Tương
Đặng Xuân Linh
Buồn vào thu lạnh Nghiêng bóng hoàng hôn buổi sắp tàn Mù sương, trụi lá cảnh mang mang Chim côi đứng rũ nhìn quanh quẩn Gió buốt hơi may mặc nắng vàng Mùa thu mây thấp vướng đồi thông Cây trơ thân nhánh đứng giữa đồng Nhìn theo những lá tung nhiều lối Cùng với ôm chân ủ cội nồng Tà dương sắp lặn hướng non đoài Chim lẻ thẫn thờ chẳng muốn bay Yên đứng bên rào đôi cánh xếp Đêm về nương náu mái hiên ai Buồn ngóng nhìn về tận hướng đông Của mùa thu xám lắm mưa dông Giọt rơi thấm ướt đường mòn cũ Nhớ tưởng bên kia viết mấy dòng Đơn chiếc trời xa, vài bạn hữu Không thân quyến cận, có vần thơ Ngày ngày quanh quẩn bên văn vận Lui tới vườn thu vắng lặng lờ Đặng Xuân Linh 27-10-2009 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2010 21:33:31 bởi Viet duong nhan >
Gánh hàng rong Ông Trời chớ hiếp kể cơ hàn Gió lạnh mưa dông chọc kẻ bần Lanh lảnh âm rao khàn rát cổ Trợt trơn bước khó lại chồn chân Dài hơi ngước cổ ai nghe thấy Tổn sức rao đời tiếng vọng rân Giàu, có cảm thông dân đói khổ Của tiền sẵn đó cứ thu lần Đặng Xuân Linh
Lại mùa thu Nắng chang đọc sách dưới tàng cây Dường tựa sư nhàn gỏ mõ đây Hoa cuối hạ, còn treo sắc thắm Cánh đầu thu, vẫn nở màu phai Thiên thời chồng chất hơi lười biếng Thi phú giản đơn chút cảm bày Chập tối buồn thiu đà muốn ngủ Hồn thơ lẩn thẩn chữ lui ngay Đặng Xuân Linh
Thơ mộng khó quên Một ngày nắng phủ tơ trời Bỗng nhiên lại nghĩ đến người mình thương Đồng thời anh cũng tơ vương Chờ giờ đi học đón đường rủ đi Về quê thăm viếng người dì Tiện đường dạo cảnh xanh rì cỏ may Nghỉ ngơi bóng mát tàng cây Nắng chang trên má hây hây thấm dần Bỗng nghe tiếng dế gáy rân Anh đâu bỏ lỡ đến gần nơi kêu Ai dè im bặt như trêu Anh còn đứng đó rình theo cánh kèn Biết ngay chỗ ở anh bèn Thò tay bắt chú than đen tí tèo Út tiêu nhỏ nhắn bên đèo Thả đi nào có buồn gieo đôi đường Lung linh vài hạt điểm sương Như tô buổi sáng để hương hoa lồng Tâm Xuân thư thái thong dong Để cho nhàn hạ cho lòng không vương Nghỉ rồi thôi nhé lên đường Hành trình tiếp tục đến vườn dì anh Em rằng hái bưởi…về nhanh Kẽo mà ba má rầy anh trễ tràng… Đặng Xuân Linh
Lời hứa đêm trăng Tôi làm thơ cho tâm hồn thư giản Nơi bờ xa với khoảng trống thời gian Là nhiệm mầu liên quan mình hiểu rõ Lời hẹn thề là bỏ ngõ thở than Hoa thiên lý trên giàn như thủ thỉ Rằng đang chờ với tâm ý đợi ai Ngại bao tâm sự trùng lai rất khó Chùm hoa trắng sao hờ hững đêm dài Vùng trăng xưa soi mơ hoài mờ ảo Hồn xuân mộng muôn thảo giữa đêm trăng Lá lác đác rơi giăng từng chiếc lẽ Đôi mình, đêm rạng ước sẽ trăm năm Hai ta cùng đặt trăng mơ Nguyệt Lão Không gian chứng trọn dạo phủ ngàn tơ Hoa cỏ tương tư cùng mơ nhánh nhỏ Duyên nợ buộc viết khẻ mấy vầng thơ Đặng Xuân Linh
Mảnh đời Rồi một mùa hè cũng chóng qua Những hàng cây lá biếc thay ngà Trở trời lành lạnh rơi từng phiến Như cánh bướm chao cảnh xế tà Xa cội mấy mùa chờ trở lại Thu sang sắc uá lắm bao niềm Sao nhìn cảm nghĩ mong manh quá Thế hệ vui buồn lạnh cả tim Tâm sự gì đây gió phớt cành Xao đàn chim nhỏ khó tìm sanh Vây lòng dao động nhiều tìm kiếm Sáo nhạn chờ mong chút ánh lành Mảnh đời cơm áo xuyến xao nhiều Đất khách giờ đây sống chắc chiu Cho kẻ tha hương chân sỏi đá Bước đi chẳng vững lối đìu hiu Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2010 21:36:14 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: