Thương một mùa trăng
Tự kềm tâm Lòng Từ bi thương cho cõi thế Đạt lắm điều đáng kể thanh tâm Vững lòng theo sát âm thầm Tâm trì tu luyện nguồn ân điểm vào Khuôn thước ngọc giữ làu đường sáng Đăng bền lâu trăng rạng tháng năm Kềm tâm trì chí gắng hành Hành gìn từ ái được dành điển châu Nói mà quên lắm bầu nhân thế Nhiều tân khổ thường dễ lìa đâu Tránh sầu, sầu cứ đào sâu Tâm theo Thần đuốc rõ câu Thánh kề Đặng Xuân Linh
Cánh cung mong manh Mây lam che ảnh chị Hằng Khi tràn Hàn Quảng, khi giăng điện tiền Vành trăng cong mỏng bên triền Mùng ba mùng bốn tiên thiền, hội thơ? Kêu sương tiếng quạ lửng lơ Gió lay hiu hắt cành trơ võ vàng Tiếng chuông nghe vẳng mơ màng Ngân dài trong gió cung đàn nhẹ phiêu Cội thông sừng sững sớm chiều Thu mang cành nhánh buồn hiu khoảnh vườn Chạnh lòng ngồi ngó một phương Hướng về quê cũ lòng thương trong lòng Thềm xưa nhớ mãi trăng trong Nay đà che khuất trên vòm hư vô Tiếc thay nóng lạnh đâu ngờ Ba trăng đọng lại vần thơ dặm vời Đặng Xuân Linh
Noi gương Thánh hiền Đạo đâu chẳng ở chốn nào xa Hiền giận trong lòng bởi chính ta Đạo dạy ta, cùng hành Bác Ái Gương Nho Tông, Thiên Chúa Di Đà Mẹ Thầy phổ độ cả nhơn sanh Lòng lượng thứ, do dạ thiện lành Ich kỷ, vị tha lòng mến ghét Tự nhiên đánh giá chí công thành Công thành chẳng đợi của ai cho Thi đỗ kiên tâm học mỗi trò Khá khéo biếng lười mà ước đậu Rán công tu tịnh được ân phò Ân phò vui vẻ trước điện tiền Trai gái trẻ già có căn duyên Lắng lo thời ấy bao tranh đấu Cũng đến cửa Chùa nguyện Phật Tiên Việc thiện đừng chê dầu nhỏ, lớn Lâu dần sẽ đủ ấy nhờ siêng Siêng lo hành Đạo câu truyền bá Hãy học theo gương của Thánh hiền Đặng Xuân Linh
Thả hồn theo thu Hồn thơ gieo giọt sương mai Cho ta quên hạt ngân dài thâu đêm Thơ vương chút nắng bên thềm Ngoài sân bông cúc đóa nghiêng lạnh lùng Mộng bay theo cánh mông lung Những ngày buốt giá trong vùng trần ai Nguồn thơ lạnh dõi mây đoài Để ta chợt nghĩ lạc loài thời gian Tâm tư nghe những âm vang Niềm xưa còn đọng tâm can thuở nào Ghi câu tiềm thức hoa cau Ngoài sân còn nhớ cây ngâu nụ nhiều Nỗi mơ vương vấn bao điều Tha hương quạnh vắng thật tiêu sơ buồn Cảnh thu tịch mịch mưa tuôn Trong nhà góc nhỏ thêm nguồn cho thơ Ấm lòng theo cõi hư vô Mùa thu gieo dõi tình thơ phú cầm Lắng nghe nhạc đệm lâng lâng Thả hồn theo áng mấy tầng mây trôi… Đặng Xuân Linh
Chuyến xe hoa Tặng Anh Chị Minh Hồ và Minh Hồ Đào Lòng vui vẻ bởi chàng trân quý Nàng nhất quyết giữ kỷ tình anh Trầu mơn quấn lấy cau xanh Nào đâu rời được duyên lành trăm năm Hết suy tư trăng rằm bao dặm Hết mộng mơ, vui lắm kề mi Đêm đêm âu yếm thầm thì Chung chăn gối ấm lâm ly đôi hồn Chàng thương mãi sùng tôn đối tượng Được bên nhau chung hướng chung đường Vững bền loan phụng thương vương Báu châu sao sánh, tình nương tuyệt vời Sắt cầm bền bĩ ngời vô tận Bao năm chờ trí vận khát khao Xe hoa đón rước nàng vào Toại lòng nguyện ước ngọt ngào uyên ương Đặng Xuân Linh
Liên tưởng tư bề Tôi nhìn đồi núi chơi vơi Đỉnh xa mây xám màn trời chiều thu Âm u thời tiết hoang vu Một bầu mờ ảo sương mù phủ giăng Ngước nhìn ảm đạm trên ngàn Tiếng chim kêu lạnh sắp hoàng hôn buông Mây trôi che ánh sao hôm Lung linh ẩn hiện chập chờn có không Lắm khi ngập nước mưa dông Hỏi đời có lặng bên dòng biển dâu? Rơi rơi hoa tím thương màu Bao giờ đọng lại dạt dào hương xông Cho tim thơ thới xuôi dòng Bài thơ lục bát mông lung bốn bề Tả lời xa thẳm sơn khê Mơ màng khói xám tràn trề hoàng hôn Vàng tia ngược chiếu chiều thôn ( miền quê) Mây trôi lửng thửng gió chờ trăng lên? Xứ người in bóng tịnh yên Như tâm định tịnh lòng liên tưởng về… Đặng Xuân Linh
Nỗi lòng Tia ngà rọi nắng chiều Vương ảnh màu vàng ửng Lặng lẽ bến cô liêu Thăng trầm mây lơ lửng Tôi đứng bên song ngắm Nhẫm suy thoáng bao đông Chờ nắng nồng vương thắm Gom tia gởi qua sông Của mùa đông hiu quạnh Mơ màng nhìn cánh đồng Phủ trùm làn sương lạnh Lọt khe nhỏ bên song Lòng bâng khuâng nhè nhẹ Chút tâm sự dưới hiên Len giữa lòng mơ khẻ Gió phớt hoa thủy tiên Đặng Xuân Linh
Hoài tuổi mộng
Quyến luyến gì hơn một thời tuổi mộng
Xa xuân thì tưởng vọng thuở qua rồi
Mai ẩn tình hồn tương tư xuân đến
Trong bầu trời oanh yến ngọt âm rơi
Tiếng côn trùng mơ tình khơi than thở
Trăng nhìn hoa cảnh tạo thuở lòng chung
Cùng bạn bè rót đầy chum men chúc
Phê say nhìn hun hút chốn mông lung
Nơi đất khách nào mơ xuân vào mắt
Chốn lặng yên vang tiếng nhạc giao mùa
Đông còn đây nên sương trùm dầy đặc
Bước ngập ngừng dè dặt nhạn bay tua
Phóng tầm xa thẫn thờ sương bao phủ
Thềm luyến lưu còn đọng rủ chân trời
Cách lìa rồi dư âm khơi vẳng nhớ
Mai chờ xuân phơn phớt nở bờ môi
Đặng Xuân Linh
Hình bóng xưa Trăng nhạt, màu lá ủ Thiên nhiên vẫn bao la Đã xóa thời quá khứ Đóm lửa ngoài dặm xa Đã nhòa lối cỏ dại Sân nhà khác thuở xưa Tôi như bước trì ngại Chiều buông bên giậu thưa Tôi vẫn tìm về ngõ Lối nhựa chẳng còn cây Trăm năm làng còn đó Nhà cũ vẫn nơi đây Trăng hờ hững chi ngại Vằng vặc dựa góc đình Tôi làm thinh dưới mái Nơi thềm khuya một mình Nghĩ thời vui sum hợp Cha mẹ anh chị thương Lâng lâng nhớ từng lớp Hồi tưởng những vấn vương Đặng Xuân Linh
Học thơ Thầy Xuân mới về 1. Người nghèo áo khố không đai mão Tâm hiếu ân, dạ thảo dầy công Thân phàm trong cõi trần hồng Tâm tư tự nhủ dặn lòng trong thơ Hai vai Đời Đạo nơi bến giác Chỗ khói un san sát xám màu Vàng thao lẫn trộn trần châu Lắm điều mộng ảo gói sầu thế gian Vạch sẵn đường tu thân đã chọn Nẻo Trung Dung gom gọn ngần trong Trầm ngâm tin tưởng bên lòng Tâm từ thiện ước l òng mong rỡ ràng Năm Mẹo nầy Thầy ban mọi lẽ Thế gian thiện, yên khoẻ cho đời Vì là phận yếu thân ôi ! Chỉ mong trí dạ lặng bồi bền công « Xuân mới về Thầy mong con tạo » Hương từ tâm dạ thảo dâng Cha Thơ hành theo Đạo chan hòa Gắng sao đọc nhớ lời Cha dặn lòng Đặng Xuân Linh
Học thơ Thầy Xuân mới về 2. Phật Trời cứu độ hồng ân rưới Kẻ mưu cầu giăng lưới đó đây Làm cho mọi nẻo như vầy Đời mờ sa ngã có ngày bạc ân !? Thế nhân mộng mùa xuân mơ trẻ Gợi lòng người chớ rẽ đường tu Tự ta vẹt áng sương mù Để cho chơn Đạo thiên thu rỡ ràng Tâm gắng tu, hồng ân Thầy chấm Dấu đỏ nầy dành sẵn hồn con Thầy khuyên qui hiệp vẹn tròn Lòng thành dù nhỏ tâm son điểm hiền Vui xuân mới lời Tiên ghi chúc Nơi điện tiền bút pháp nhả châu Cơ bàn linh điển nhiệm mầu Chuyện đời bận bịu còn đâu tu hiền Mười đoạn thơ, ân Tiên rạng rỡ Lòng Mẹ, Thầy đợi nở sen tươi Liên hoa ngần trắng tuyệt vời Xuân xuân mới chúc thế đời lạc an Đặng Xuân Linh
Mộng ước Gốc bởi tiền nhân có Đạo Trời Thân nầy thuở ấy gặp duyên rồi Suy dần thấy chữ « Không » huyền diệu Son trẻ bận nhiều biết vậy thôi Mơ mộng thuở thời giữa gió sương Tiếng đàn chưa khải khúc chưa tường Quan Âm câu niệm, nhành dương độ Qua biển trầm luân, sóng nước cuồng Cầu sao phổ độ kẻ lầm than Là mong yên trọn ước hoà chan Thật tâm tận ý niềm hi vọng Hiện đại càng lo khí quyển tàn Thời tiết…, không ngưng dưới thế trần Hạt sương gắng chọn hạt trong ngần Qua sông kìa giới trong như ngọc Hoà lẫn mây hồng tiếng sáo ngân Đặng Xuân Linh
Hoa xuân (họa Đón Xuân Tân Mão Của TH Nguyên Hà) Đón xuân đất khách đã bao lần Màn nắng vương tràn ấm thế gian Ý tứ câu thơ tô nét họa Nhẹ nhàng mấy đoạn nhả lời thân Đứng nhìn kìa hướng phương non nước Sum hợp nghĩa tình cạn chén xuân Tạm sống xa xăm nương xứ lạnh Đầu xuân Mèo mới chúc an mừng Xuân thương rũ phủ vạn đài hoa Vẻ đẹp đào mai nở đẹp nhà Đám trẻ vui đùa như mở hội Vô tư khoe áo nhộn hòa ca Xuân về hoài tưởng để tìm vui An ủi niềm mơ giữa ngậm ngùi Ngầm nhớ quê hương nhiều kẻ khổ Mọi bề thiếu cả…xót khôn nguôi Cách ly ngày ấy nửa bờ xa Xa mãi tình thương cả mái già (cũ) Ước vọng Trời ban yên tứ hướng Xuân Tân Mão hưởng lạc an hòa Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: