Thương một mùa trăng
Chiếc lá mùa thu Chiếc lá cuối cùng rơi thật khẽ Bướm hoa mùa hạ…nhượng thời sang Chỉ còn một phiến vèo theo gió Xao xuyến tâm thu cảm sắc tàn Chiếc lá cuối cùng rơi thật khẽ Bầu trời thơ mộng, mộng trần ai Đầu thu tình tứ vàng xanh điểm Nghĩ đến đông trơ cội ủ hoài (buồn) Chiếc lá cuối cùng rơi thật khẽ Buồn cho thanh sắc nét chương đài Giọt sương lóng lánh tô cành mộng Đời đón thu về kết sớm mai Chiếc lá cuối cùng rơi thật khẽ Heo may khơi dậy khách làng thơ Lâng lâng đầy ý vương niềm nhớ Bởi cảnh ảo huyền ẩn hiện mơ Đặng Xuân Linh
Ngăn cách Phú tứ hồi nầy hồ ý cạn Đề tài lập lại cũng đành thôi Khách thơ xin đọc, vài giây phút Để phả tâm tư việc nhọc nhồi *** Bỏ quê đi tận chốn trời xa Lìa xứ làm thân khách trú già Đất vốn của người vui ấm lạnh Chốn nầy kẻ mới việc la đà Chạnh nhớ quê mình nỗi xót xa Giờ thì bên ấy thiếu chi là Phủ phê gia cảnh hào gia gẫm Vui vẻ rượu chè ngắm liễu ca Đất đai tổ phụ nay bay hết Sắp giấy mơ màng cuộn xuống thang Mây khói lan dần câu lố nhố! Gió xao Hoa hẹ rễ tràn sang Màu yêu phong thổ có còn đâu! Bác cháu tính toan đổ bến Tàu Vớt vác riêng tây, buồn hậu thế Ngàn năm lục tặc sử trần khâu (ghi) Quê người ngẫm nghĩ dậm phương nầy Chẳng phải ta là giống Mỹ Tây Yên ổn thân nay đời lữ thứ Nghĩ quê ai kẻ giữ đường ngay ? Vành vạnh trăng khuya thức giấc ngà Quê Cha mãi nghĩ chốn trời xa Cách ngăn vạn lý, Ngân Hà dãy Tâm sự đôi hàng lối rẽ ra Đặng Xuân Linh
Sông trăng từ độ đề thơ,
Thuyền trăng em có bao giờ đi qua.
Tình trăng em có thiết tha,
Thơ trăng em có thềm hoa thẩn thờ ?
Mốt mai dẫu có bao giờ,
Thềm trăng chờ đợi người thơ chạnh lòng
.

Yêu nhau thương nhớ vô cùng,
Xa em vạn dặm muôn trùng chẳng xa.
[trích TƯƠNG TƯ MÙA THU,trường ca lục bát, Dương Lam.]
Hương khói xưa Đưa tay dụi mắt nhìn làn khói Thấy cánh diều ai thả buổi chiều Thả hết tuổi thơ vào trong gió Giữa thời hoa mộng phất tin yêu Diều giấy lên cao sợi chỉ dài Gắn tờ giấy viết gởi thư ai Gió lùa bay đến vài câu tỏ Nơi chốn hư vô cảm mến này Nhìn làn khói bếp cuối nhà sau Ngọn gió đưa hương gạo chợ Đào Hoặc giả nàng Hương thoang thoảng phớt Nhìn quanh bầu thẳm trí vương màu Thời gian lầm lủi vòng chồng chất Từ ấy đến giờ mấy chục xuân? Ngày tháng kéo dài thân nhuộm thấm Qua thời tuổi mộng, bỏ xa dần Dây tơ có hạn,… cũng cao vời Đêm xuống quay về sớm nghỉ ngơi Đã lướt gió ngàn nhờ sợi chỉ Chỉ đà thả hết, cánh thư rơi Ngày thơ mộng dứt dứt trời mơ Khói đã bay theo lẫn trên ngàn Khói đã bay đi không trở lại Còn nghe than thở tiếng thời gian Đặng Xuân Linh
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 21:44:49 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: duonglam
Sông trăng từ độ đề thơ,
Thuyền trăng em có bao giờ đi qua.
Tình trăng em có thiết tha,
Thơ trăng em có thềm hoa thẩn thờ ?
Mốt mai dẫu có bao giờ,
Thềm trăng chờ đợi người thơ chạnh lòng
.

Yêu nhau thương nhớ vô cùng,
Xa em vạn dặm muôn trùng chẳng xa.
[trích TƯƠNG TƯ MÙA THU,trường ca lục bát, Dương Lam.]
Chào DL với những Vần thơ Lục bát Sông trăng vẫn đẹp bài thơ Thuyền trăng em đã lâu rồi hưởng qua Tình trăng vẫn mãi đậm đà Thơ trăng vương vấn thuyền hoa thẫn thờ Dù mai hay đến bao giờ Có trăng cùng gió làm thơ mũi lòng Yêu nhau sóng gió lạnh lùng Nhưng tình mãi đậm, ngàn trùng khó xa Đặng Xuân Linh
Trần mộng trong lòng tôi Đọc xong kinh tự hành trao Tự mình khuyên nhắc không xao lãng lòng Đọc qua giáo lý Nho Tông Đạo Trời, Phật,…dạy tâm trung hiếu hiền *** 1. Trăm năm giấc triền miên trầm bổng Thân tha hương nào vọng ảo huyền Thiêng liêng thấm đượm trần miền Lắng lòng bổn phận ngẫm nghiền chiều mơi Nào gia đình lo thôi ngoài dặm Nào thế thời càng lắm bồi hồi Thân nầy vốn đã giạt trôi Bến bờ khó nhọc hương nhồi hiễn nhiên Trả một kiếp cho yên não trí Huệ tâm nầy, hết nghĩ bâng khuâng Vững gìn từng bậc nấc thang Phăn tầm vào cửa nương thân Đạo vàng Đọc giáo lý cơ đàn răng dạy Lời Cha nhắc đường trái thôi đừng Tu lòng, huệ tánh chớ ngừng Thương ta ta mến người dưng tựa mình Đặng Xuân Linh
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 21:42:35 bởi Huyền Băng >
Trần mộng trong lòng tôi Đọc xong kinh tự hành trao Tự mình khuyên nhắc không xao lãng lòng Đọc qua giáo lý Nho Tông Đạo Trời, Phật,…dạy tâm trung hiếu hiền *** 2. Làm thân phàm nguyện xin trọn phận Con thơ là kiếp vận dự trù Còn lo đám nhạn vô tư Thầy thương hạ bút kinh thư dạy đời Tim trần gian tìm tòi lý Đạo Gắng suy lời Thánh giáo tu hành Nhớ câu hiền ái thiện rành Vị tha hòa mến chị anh chung lòng (Thân gắng sửa và hành) Không vị kỷ vẹt lòng tranh chấp Không câu móc ôm ấp hờn riêng Không ghi tạc dạ ưu phiền Nếu lòng thắc mắc đâu yên dạ nào Tâm cần nhứt lòng bao quãng đại Ý từ bi thư thái tâm can Lòng thanh bác ái thư nhàn Tự tâm tâm phải vẹt màn mù sương Đặng Xuân Linh
Nét đẹp xưa đâu rồi Lâu rồi vắng bóng tôi về Ước mơ cảnh cũ hàng me, đường làng Tôi nhìn tự nhắc ngỡ ngàng Đứng xem phong cảnh mang mang sương mà Luôn hoài chiếc áo bà ba Mẹ mang giữ nét xưa xa dịu dàng Nay thì thời mới ai màng Quần jean áo bó rõ làn eo cong Thương về vườn bưởi xoài hồng Hái vô chấm muối vui lòng gái trai Giờ thì có kém hơn ai Đủ đầy vật chất nặng vai kim tiền Hương xưa thấm vẻ dịu hiền Giờ thời vi tính thư liền nối dây Bây giờ thời đại ngất ngây Thể thao hoạt bác hằng ngày khác xưa Thà như thuở cũ bốn mùa Giản đơn chân thật…trăng tròn dễ yêu Đặng Xuân Linh
Khơi chút lòng Lẳng lặng mà nghe tôi kể chuyện Chuyện lòng thoải mái cảnh thiên nhiên Thư nhàn bên cạnh cây cành lá Tâm khảm vô tư khỏi phải phiền Rảnh thì đọc sách hoặc làm thơ Thơ phú giải bày chẳng có mơ Chỉ có vu vơ vài nét phú Coi phim giải trí một đôi giờ Hơi thu làm đỏ lá rừng phong Tàn úa rơi bay gió thổi phồng Chen lãn thông xanh tranh điểm sắc Heo may từng đợt lạnh như đồng Chờ vầng ô tỏ rọi trần gian Ấm chút ngoài trời bước ra sân Ngắm dạo thiên nhiên không khí thoáng Không lâu thời tiết gió đông sang Chắc hẵn ít ra ngoài hóng nắng Phải chờ năm tới phủ tia ngà Sưỡi rọi làn da tơ suối nóng Trong lòng sảng khoái trí đơm hoa Đặng Xuân Linh
Chuyện mùa thu
Nắng thu sắc thắm trở màu
Thơ thu chẳng viết mấy câu tự tình
Như nghe làn gió mông mênh
Như rằng mách khúc rung rinh khắp bờ
Hồn thu gieo rót vào mơ
Bao lần mến gởi nào ngờ gió bay
Gió thu than thở hơi dài
Thăm vườn chị mến thấm đầy nhụy hoa?
Hỏi rằng có nhớ người xa?
Em nhìn cuối nẻo họa nhà quê hương
Bên bờ vẫn giữ tình thương
Chị ơi thăm gởi theo đường hư vô
Thường ngày trí nhẫm Nam Mô
Niệm rồi, ngồi viết vần thơ nguyện cầu
Vẫn xem lý dạy nhiệm mầu
Phúc hồng gởi chúc đẹp câu ân lành
Đặng Xuân Linh
Xoay chuyển
Thu nào lá cũng úa
Mùa đã đổi sắc trời
Thế thời sao nhầy nhụa
Bầu xam xám khắp nơi
Đức là nguồn ánh nắng
Xoá tan vòng bửa vây
Huệ tim nào để lặn
Thảnh thơi giữa tháng ngày
Chưa phai lòng cảm xúc
Thư nhàn đẹp câu thơ
Lời dịu lòng tỉnh thức
Ý lành chẳng bơ vơ
Tâm thơ nhụy sen nở
Hương xông tỏa ngàn trùng
Thương, lòng bao dung mở
Hoài vọng buổi hòa chung
Đặng Xuân Linh
Tấm lòng Gì hơn thân sống, huệ tim lòng Tinh túy luôn gìn, giận cũng không Dấn bước đời, đừng mơ đất rộng Theo tìm lý, học thấm lời trong Tinh thần bền vững ánh linh tỏa Ngọn đuốc rọi ngời nẻo thiện thông Kết phủ ngọc sen tòa ẩn phước Vị tha bác ái…, điển thêm hồng Đặng Xuân Linh
Thu xứ người Hững hờ mưa rải mái hiên nhà
Ngọn gió đùa ngang rụng lá ngà
Nắng sưỡi hơi may làm ấm chút
Lòng ươm sông núi hướng trời xa
Tâm tư đọng lại nguồn thăm thẳm
Kỷ niệm vây thêm nghĩa đậm đà
Màn phủ quê người sương tịch mịch
Tách thuyên lìa bến đến ngàn hoa Đặng Xuân Linh
Khúc tình bình minh Phương đông vàng ửng tinh sương
Bình minh chim gọi mây nhường nắng khơi
Hoa khoe sắc thắm tuyệt vời
Vừng hồng tỏa ánh góc trời đẹp trong
Lung linh ngọn cỏ giọt đong
Thảm xanh lấp lánh chiếu lồng không trung
Lặng nhìn lại nghĩ mông lung
Như nghe tiếng vọng cách trùng dương xa
Sương mơ dìu dịu bóng tà
Thẩn thơ quanh lối nơi tha hương nầy
Rạng đông đẹp ngắm dâng đầy
Cách xa tình luống núi vây mịt mờ
Lặng yên gót nhẹ bên bờ
Mặt trời hé nửa từng giờ ngày qua
Đó đây giữa chốn ta bà
Kẻ nương làng cũ, người ra xứ người…
… Đặng Xuân Linh
Buổi sáng sương mờ Chờ nắng vàng tia thu he hé rắc
Hôm nay Paris phủ áng sương mờ
Xa cảnh cũ lời thơ càng hiu hắt
Gió heo may lạnh ngắt bức tranh chờ
Nhìn con cháu lòng mơ thường gieo mộng
Ước tương lai như vọng tưởng quê nhà
Sương mai lạnh, mờ nhoà khung kính đọng
Nhìn cành trơ vì lá cũng bay xa
Gậm thời gian trang ngà càng vẽ mãi
Mong sao đời được trải tấm an lành
Ứơc sao vui ngắm tranh mơ một dãi
Vạn tia hồng soi rải nghĩa thân tình
Giờ nguồn tơ tìm ghi câu hay dỡ
Để nhẹ nhàng tâm trí mở vần thơ
Gởi cho ai tình vương kia một thuở
Ngày qua ngày hơi thở cũng là thơ… Đặng Xuân Linh
23-11-2011
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: