Thương một mùa trăng
Mơ xưa Trăm năm trong tôi vẫn giữ tình quê mẹ
Vạn cánh hoa luôn nở rộ nhẹ sắc khoa (trương)
Mùa mùa quê cũ vẫn hòa tình xứ Huế
Vẫn nhớ trăng vàng những khi kể chuyện xa
Nay hoài nhớ góc quán cà phê thường hẹn
Khi anh nhìn đôi mắt luyến phủ yêu thương
Mỗi độ hè ngắm phượng lại càng thêm nghẹn
Nguồn tâm sự với bao chuyện mái sân trường
Áo tím xưa đã nhạt nhòa năm tháng vội
Thời qua nhanh…bao giờ trở lại đuờng xưa
Thường rủ nhau tìm về hàng dừa quê nội
Mang chút tâm thơ với tuổi mộng cũng vừa
Thu Sài Gòn dường như chưa buồn lá rụng
Để đem vào lòng nguồn thơ mộng mây rồng
Tôi Sài Gòn, anh xứ khác vẫn tràn ước vọng
Thu nơi nầy thường tưởng sóng cuộn chung lòng
Đặng Xuân Linh
Chuyện tình mùa thu Mưa thu buổi sáng gieo vần
Nhớ xưa cảnh trí đẹp trang quê mình
Nhớ lời hứa hẹn duyên tình
Một thời thơ mộng tinh anh nắng vàng
Hẹn về xóm nhỏ vườn lan
Niềm vui ước vọng mộng tràn mai sau
Lung linh gió phớt ngọn lau
Chung nhau vẽ mộng sắc màu đơn sơ
Thân anh mai sớm âu lo
Kiếp nghèo côi cúc bên bờ riêng tây
Học hành tự liệu một hai
Nhẫn kiên lại nghĩ có ngày vươn lên
Phận anh là kiếp lênh đênh
Dù cho lên núi xuống ghềnh gắng qua
Dù rằng ăn uống lơ là
Vườn mơ cát sỏi trồng hoa gấm vàng
Trời thương thân được toại an
Đường mây mở lối hương tràn chí trai
Tên anh bảng để thứ hai
Dương quang tô ánh trần ai nhẹ mình
Trọn câu mộng đẹp yến oanh
Trăng vàng soi mộng tô vành nguồn mơ
Thoát qua ải khổ bấy giờ
Hết rồi cảnh sống mây mờ bủa vây…. Đặng Xuân Linh
07-12-2011
Đọc TG Phật Mẫu, tự nhắc 1.
Vạn vật sống theo vầng Nhựt nguyệt
Lẽ sáng mờ ai biết nay mai
Tấm thân dương thế ai hoài
Gian nan lắm lúc rộng dài biết đâu
Như thiêu thân lửa dầu lăn xả
Nào đâu thấu hiểu, giá nhiệm mầu
Lầm than đã động hoàn cầu
Người dù tài sức đương đầu được chăng?
Đời muôn điều khó khăn lắm nổi
Thiên nhiên bao quát mỏi càng hơn (mạc kiếp)
Đường tu gắng bước nhanh chơn
Ngàn năm có một khúc đờn thanh Thiên
Cơn nguy biến oan khiên vay trả
Sớm lắng chiều lo dạ thương vay
Thân tâm cố gắng rõ hay
Xa lìa giấc mộng nguồn say bên đàng.. Đặng Xuân Linh
Đọc TG Phật Mẫu, tự nhắc 2.
Mơ nghe chuông Thánh vang cảnh tĩnh
Vội vàng thơ nhắc kỉnh tâm kinh
Riêng mình nghĩ mộng tầm thinh
Tiếng ngân gợi ý, tiếng in thấm lòng
Xem kinh phú tìm trong gốc ngọn
Xét tâm tư cho trọn đường ngay
Đừng vì việc nhỏ đổi thay
Đạo tâm rằng có mấy ai cõi đời
Bấy mươi năm mộng đời chưa hẹn
Vài ba năm cũng vẹn một đời
Đời như giấc mộng đầy vơi
Sao còn lẩn quẩn trong đời cân phân
“Cuộc danh lợi là phần thưởng qúy
Đấng Hóa Công xét kỷ ban ơn
Lòng đừng so thiệt tính hơn
Ngày đêm than thở dạ hờn ích chi”*…. Đặng Xuân Linh
Diêu Trì Kim Mẫu dạy Phần 1.
Vô ý các con vướng lỗi hoài
Cực lòng chẳng những kiếp trần ai
Từ tâm lập đức bòn công để
Tôn tử khỏi phiền buổi hậu lai
Thiển ý xin ghi khi đọc cơ bút thơ của Mẫu từ
Vạn vật sống theo vầng Nhựt nguyệt
Lẽ sáng mờ ai biết nay mai
Tấm thân dương thế ai hoài
Gian nan lắm lúc rộng dài biết đâu
Như thiêu thân lửa dầu lăn xả
Nào đâu thấu hiểu, giá nhiệm mầu
Lầm than đã động hoàn cầu
Người dù tài sức đương đầu được chăng?
Đời muôn điều khó khăn lắm nổi
Thiên nhiên bao quát mỏi càng hơn (mạc kiếp)
Đường tu gắng bước nhanh chơn
Ngàn năm có một khúc đờn thanh Thiên
Cơn nguy biến oan khiên vay trả
Sớm lắng chiều lo dạ thương vay
Thân tâm cố gắng rõ hay
Xa lìa giấc mộng nguồn say bên đàng..
Mơ nghe chuông Thánh vang cảnh tĩnh
Vội vàng thơ nhắc kỉnh tâm kinh
Riêng mình nghĩ mộng tầm thinh
Tiếng ngân gợi ý, tiếng in thấm lòng
Xem kinh phú tìm trong gốc ngọn
Xét tâm tư cho trọn đường ngay
Đừng vì việc nhỏ đổi thay
Đạo tâm rằng có mấy ai cõi đời
Bấy mươi năm mộng đời chưa hẹn
Vài ba năm cũng vẹn một đời
Đời như giấc mộng đầy vơi
Sao còn lẩn quẩn trong đời cân phân Đặng Xuân Linh kính diễn
12-12-2O11
Diêu Trì Kim Mẫu dạy Phần 2.
Thân một kiếp phù trầm đã hẹn
Trăm năm sống có vẹn đường ngay?
Thiều quang thúc giục xưa nay
Mưa sa gió táp trần ai não phiền
Còn ham muốn tự khuyên mà tránh
Chữ nhân từ chuông khánh gợi lòng
Tấm thân chuốc đẹp nhọc công
Bỏ rơi tâm Đạo nào thông diệu huyền
Tới lúc nguy muốn yên vượt ải
Chỉ cho mình với lại toàn gia
Nghiệp duyên thân thế so ra
Gia đình chung kiếp hay là căn riêng
Nơi lòng tăm tối , miền vay trả
Vay rồi trả vất vả trong đời
Bôn ba nào tránh lưới trời
Rán tu … nhân ái chớ rời tâm tư
Quyền với thế sinh dư thay đổi
Ham lợi danh tấn thối giả chơn
Giả nầy liên tục giả hơn
Thâm sâu tạo mãi mây hờn gió than
Mê ái ố lạc tham say đắm
Vun trời úp thăm thẳm khó ra
Vòm trời bao bọc quanh ta
Mải lông không thoát dù là nơi đâu
Hiểu được đâu giả đâu là thiệt
Chuyện mất còn nào tiếc chi chi
Chỉ e tâm tánh loạn ly
Hoảng lo không biết đường đi lối về
Kiến bò quanh lê thê miệng chậu
Cứ lòng vòng chẳng thấu đường ra
Tu thân là ánh ngọc ngà
Đạo tâm luôn giữ thoát qua mịt mù
Nghe chuông linh thân dù bận rộn
Ngân tựa ru vẳng chốn ngàn khơi
Như âm réo gọi tỉnh hồi
Trần ai gió bão sóng dồi kề bên
Sách kinh thơ vững bền xem đọc
Dạ tín thành theo học Thánh thơ
Riêng lòng lòng cố vẹt mờ
Để mà tự cứu bên bờ trần ai Đặng Xuân Linh kính diễn
14-12-2011
Diêu Trì Kim Mẫu dạy Phần 3
Để dạ nầy suy hoài tự nhắc
Đem đức luôn trau khắc dưỡng lòng
Lời hành thơ phú tìm mong
Mong sao chí thiện an dòng đó đây
Huyền huyền diệu diệu vây toàn cõi
Cho nhân sinh thôi dõi cạnh tranh
Vẹt vương mây áng tâm sanh
Soi lòng sáng tỏ rõ rành lối đi
Mẹ khuyên con từng li trong phú
Đọc suy mươi phút chú tâm xem
Mỗi ngày kinh sách trí chen
Dù vô một chữ góc thềm trong tim
Đâu Thiêng Liêng dáng hình hiện hữu
Nhưng khốn nguy khẩn chú độ lời
Tâm thành chí vững bền khơi
Tâm tư xao xuyến thân vơi nặng nề Đặng Xuân Linh kính diễn
15-12-2011
Là thế đó… Thư đà muốn viết thăm ai
E rằng chỉ ngại nguồn sai bềnh bồng
Thôi đành thơ phú cho xong
Để tâm yên tịnh giữa dòng bâng khuâng
Người đi kẻ ở gian truân
Hoài thương chốn cũ khó gần song xưa
Gặp nhau bạn học ngày chưa…*
Dưới trăng tâm sự đâu vừa nguồn say…
Lời thơ thường có hằng ngày
Ta ghi ta đọc ngắn dài viết bôi
Xa quê xa tận góc trời
Âm thầm ngắm áng giữa vời mây trôi
Mây đen che phủ mặt trời
Đầu đông dai dẳng mưa khơi ướt dầm
Hai thu hai độ cách thân
Khăn che cung thẳm khó tầm làng xưa Đặng Xuân Linh
*Lúc về VN gặp Thủy bạn học xưa
Nỗi niềm Cõi đời thiên hạ vui buồn có
Sóng biển dâng tràn cảnh lụy đeo
Những giọt mưa tên thêm lũ lụt
Thở than thời buổi ảnh cheo leo
Bao niềm hy vọng gởi về đâu?
Trong gió reo vang nhắc dãi dầu
Hoặc nhắc buồn chi đừng vướng mãi
Nhìn kìa cánh nhạn vượt trời âu*
Trên vòm thăm thẳm vạn vì sao
Từng đóm lung linh tựa xuyến xao
Như giọt tuôn sa vào cõi hạ
Rưới chan khắp cả phủ trên cao
Câu thơ vạn ý trang màu gởi
Tận chốn chân mây ủ nguyệt tròn
Một khoảng biệt xa xa biệt mãi
Tinh sương nghe vọng tiếng chuông còn
Mây đen ảm đạm quyện chân trời
Một bóng một mình tịnh lắng khơi
Rồi viết thành câu trong trí gợi
Cho mình mình hiểu lối thơ đời
Khe khẻ nghe âm giọng thở dài
Xuyên qua song kính vượt thiên nhai
Bao giờ gió bão thời an nghỉ?
Rào rạt nụ sen mở cánh đài Đặng Xuân Linh
Nồng ấm xuân xưa Nơi đây giá buốt khắp tư bề
Xác lá ủ vây cả lối về
Ẩm ướt ủ nâu màu sắc biếc
Xuân sang nơi đấy gợi hồn tê
Nhắc xuân lại nhớ cảnh xuân xưa
Cùng gốc mai vàng mộng ước mơ
Tôi lặt lá cho chào đúng Tết
Điểm cành nhánh khoác áo nên thơ
Tết đến nhớ hoài buổi rạng đông
Nhìn cây mai nở phủ đầy bông
Ửng tươi đài cánh mừng năm mới
Ôi đẹp làm sao dưới ánh hồng
Chuẩn bị Mẹ lo lá chuối xanh
So dây trải nếp gói tròn khoanh
Niềm vui của mẹ đầu xuân mới
Là đủ sắc tình hợp yến oanh
Ba chưng hoa quả đón giao thừa
Nơi bếp mẹ lo bánh mứt trà
Hớn hở cháu con vui mở hội
Rộn ràng áo mới tiếng cười đùa
Xuân đây lặng lẽ chẳng như quê (hương)
Mà khói chân mây khó quyện về
Thầm ước nhà nhà tươi thắm mãi
Cùng là hưng thịnh phúc an kề Đặng Xuân Linh
Nam Việt Tâm tịnh thường hay giữ chữ hòa
Căn tu nào để cách thân xa
Lọc hờn phương thế nguồn thêm thản * (thanh thản)
Chiêu hận cuộc cờ đức phải ra
Đời sống vị tha lòng thánh thiện
Tình người bác ái Đạo Nho Gia
Cung Thiên vời vợi chưa tìm thấu
Lý lẽ cao thâm gắng mở lòa Đặng Xuân Linh
Chuyện hằng ngày Buổi sáng âm thầm ngồi bên bàn viết
Thờ thẩn hồn, mơ cõi biếc quê hương
Thường hoài mộng nghĩ vương lòng nuối tiếc
Sống xứ người là kiếp khó mà đương
Mái trắng phau tinh sương cùng đối ẩm
Cảnh vắng hoe ngày tháng lặng lờ qua
Lòng muốn quên nửa đời xa thăm thẳm
Nên không suy nhiều nơi lạnh ấm chi mà
Trưa quanh quẩn trong xó nhà ấm nhỏ
Ngó trước sau đây chẳng có ai thân
Vui nương dưới mái hiên, vần thơ bó
Bến đỗ nầy chuyện lỡ chẳng bâng khuâng
Chiều nghiêng bóng, ngắm dặm ngàn cuối nẻo
Nhà lặng lẽ Ông khéo vẽ nàng thơ
Bà im lìm nghe mơ đàn chim réo
Sáo tìm mồi bươi cỏ héo sương mờ
Bốn bức tường hiên nhà mùa đông chí
Buốt làn da đà nghỉ bước tha hương
Với cuộc đời vẫn vấn vương cố lý
Được an bày xa cách mấy đại dương Đặng Xuân Linh
12-03-2012
Xuân đúng hẹn Xuân đã đến kìa, ngay trước ngõ
Hé song nhìn, đón rũ niềm vui
Chân trời đông, Thái dương cùng mở
Mấy chục năm, thường có ngậm ngùi
Xuân đi Xuân đến đều xuân mộng
Đầy ánh lành trong, biến não phiền
Phủ sắc biếc, thầm nhiều ước vọng
Thời gian đúng hẹn của thiên nhiên
Xuân hoa nở đẹp tình muôn thuở
Đầy trái treo mơ, hợp ý lành
Dù có đổi thời hay chậm thở
Gió rung lay động cố vin cành
Xuân cho tất cả lòng như ý
Với vẻ hồn nhiên dạo khắp miền
Trai gái tình mơ vui phỉ chí
Trẻ già thanh thản nhẹ bên thềm Đặng Xuân Linh
Mẹ Mẹ vẫn nơi tâm, vĩnh viễn còn
Mẹ tinh thần hoặc Mẹ trần son
Gieo thơ mộng tưởng theo đường hướng
Mang tấc lòng vương thẳng lối mòn
Cõi thế một bầu tình nghĩa cả
Thân phàm trăm ngã kiếp cỏn con
Cung Trời cao, mải lông không lọt
Bền vững tư tâm ý nguyện tròn Đặng Xuân Linh
Mông hoài tưởng Đã có lần mơ đi vào giấc ngủ
Thăm quê đôi giờ thu lại bến xưa
Ngỡ mình khách lạ buồn chan ủ rủ
Khung nắng cháy màn tỏa mây thưa
Có suối Xuân Trường cùng đùa gió lộng
Rừng thiên nhiên cành lá hóng tia ngà
Phương đó tháng ngày Mẹ cha sinh sống
Tìm Song thân khuất bóng dãi đồi xa
Bạn học xưa nay ai đà còn mất ?
Tôi lạc trời xa, Bạn lạc phương nao ?
Kẻ bắc người nam biết bao khó nhọc ?
Còn em gái, tim bọc một vì sao !
Nơi quê hương tình ngọt ngào một thuở
Giấc mộng đầu dang dở dáng xuân sang
Giấc say tỉnh bàng hoàng ôi bỡ ngỡ
Tan biến ngay vì hư ảo mơ màng Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: