Thương một mùa trăng
Anh đi lúc xuân sang Tưởng hồi xuân cũ buổi đưa anh
Màn nắng phủ trùm lá mỡn xanh
Đã biết phương trời xa vạn dặm
Khói lam quyện dõi hướng mây lành
Anh đi lòng giữ một bài thơ
Hoài nhớ trong tâm thuở đợi đò
Dù luyến vững trì tìm nẻo mộng
Tương lai thoải mái cảnh chiều mơ
Mộng ước trở về nơi cố quán
Ngờ đâu cách núi ở luôn thôi
Anh đi nặng gánh ân tình nghĩa
Giờ phải lặng trầm chốn dặm khơi
Anh ! bởi đâu thân lạc cội nguồn ?
Sống xa quê cũ nhớ người thương
Thương con suối nhỏ, hàng tre mát
Tầm hướng phóng nhìn dạ vấn vương
Bao năm vắng bóng lắm lần xuân
Ngăn cách khung trời khói mông lung
Những độ mai vàng khoe thấm độ…
Đành thôi cất cánh vượt trùng dương Đặng Xuân Linh
Thăm cảnh Huế Nhìn tận cung vua, tường thành quách cổ
Là nơi gọi gió, khách khó nhòa phai
Không lặng lờ những ngày năm tháng cũ
Ghé thăm điện phụng long, mái trang đài
Xem ngự phòng hoàng gia nay chẳng khoá
Vầng trăng xưa rọi trưởng giả son vàng
Rời Huế rồi, tình không gian còn đó
Ta suy mơ dòm ngược ngỏ thời gian
Kia lăng tẩm thiên thu tàng trang sử
Nơi luyến lưu bao phú tứ khách thơ
Thăm Huế đẹp cùng sông Hương núi Ngự
Đất thần kinh niềm tư tưởng mong chờ
Người xứ Huế yêu thơ cung điệu nhạc
Tiếng ngân ca hòa nước tạt mạn thuyền
Giọng cùng đàn len lỏi chiều nắng nhạt
Nơi vua ngự còn chăng mái hiên truyền!! Đặng Xuân Linh
Hoài bến xưa Sống bên người nhớ hoài từ đó
Ngắm vận mây trôi đến cổng đời
Tia nắng soi chung ảnh tuyệt vời
Thấm tình sông núi thời rêu cổ
Bức tranh mộng cảm thông duyên cũ
Vẫn dáng hình thanh khiết nên thơ
Sông Cửu Long lưu luyến đôi bờ
Tâm gìn nửa kiếp đời xa xứ
Hai mùa mưa nắng vòng trang sử
Áo trắng xưa tản lạc bởi đâu ?
Xóa dấu giày thời mộng xiết bao
Xưa non đồi vững bền tình tứ
Chung quanh kỷ niệm bao nhiêu thứ
Ngắm hướng chân trời tưởng một phương
Duyên phận mình vương mãi mến thương
Nơi xa lạ an hòa mong đủ…
Người vẫn vươn mình gìn lá phủ?
Bọc dòng suối ngọt với rừng xanh?
Ngày nay sóng gió phủ trùm anh
Giờ dấy u buồn nền đất Việt!! Đặng Xuân Linh
Mẹ Ngày lễ Mẹ còn nhắc cõi đây
Rằng bao khó nhọc Mẹ lo đầy
Bao nhiêu ý nghĩa hy sinh ấy
Mẹ chẳng nề hà, ẩm trọn tay
Nhọc nhằn Mẹ chẳng sợ mưa tuôn
Một ngày trăn trở thật thấm buồn
Vầng trăng khi khuyết khi đầy đặn
Trái chín treo cành gió nhiễu nhương
Non tiên hồn Mẹ chẳng lo gầy
Thời thuở sinh tiền rám mặt tay
Sương sớm ươm vai, rơi phủ tóc
Trưa chiều khó nhọc thoáng quên ngày
Mẹ thương nhiều, chửa đủ thương yêu
Cao cả muôn đời vẫn thứ nhiêu (tha thứ)
Dáng Mẹ vĩnh hằng trong trí nhớ
Mẹ cười, dịu ngọt…vọng thương nhiều Đặng Xuân Linh
09-05-2012
Gởi mộng cho đời Nơi xứ lạ quê người
Đã nở đậm tình nghĩa
Trong triền miên thắm thía
Hờ hững nhìn mây trôi
Thoạt đầu ta rùng mình
Lạc thế gian xa lạ
Nơi trời nhiều buốt giá
Quen dần ánh quang minh
Hôm qua mưa nhỏ giọt
Nhìn xa lại nhớ người
Hợp tan mây thắm thoát
Đâu ràng buộc đổi đời
Nào ai muốn xa quê?
Vì đâu phải trôi dạt ?
Làm sao tìm lối thề
Hương bưởi vườn bát ngát
Dù cho vầng nguyệt tỏ
Cũng chẳng soi tình người
Bước đường xa quá ngõ
Phương trời vẫn tìm vui
Cỏ vẫn tươi màu biếc
Sự nhàn nhã tự tầm
Nhìn hoa từ bi nở
Vui vẻ đến từ tâm
Tâm sen hoa cứ nở
Thăm thẳm tháng năm bồi
Khơi lòng không đêm tối
Mộng cũ gởi mây trôi Đặng Xuân Linh
Trong ký ức Kỷ niệm người, đợi trước sân trường học
-Nán trong lớp tan giờ học …bực chưa ?
Cho anh chờ một chút, cố tình thừa
-Tại đó sớm, còn đây đâu ra trễ…
Đường Hùng Vương , hàng cây che mát mẻ
Song hành đôi bóng kể chuyện bên nhau
Tâm tư tươi thắm chứa vạn sắc màu
Phủ cả niềm vui bên lề độc đạo
Vì thời thế, mộng trao lời đã bảo
Một mình đi một bưóc thả đơn côi
Nắng xa lìa nguồn vui buồn trở thôi
Trong ký ức ghi hoài thời xanh lá
Tia nắng hanh đường chiều hồng đôi má
Cánh tà mơ gió phất với tháng năm
Hoài tưởng đường mòn, nhớ thuở xa xăm
Cùng sánh vai dạo quanh hình mãi nhớ.
Dưới nắng vàng tim hoa mơ mộng nở
Hàng cây ấy thương thuở cạnh người xưa
Gió nhẹ đưa mái tóc tựa vui thừa
Như vẫy gọi, đường thưa, tìm người trở… Đặng Xuân Linh
24-05-2012
Nhẹ nhàng Đứng ngắm chân mây ngẫm một mình
Lành yên, dạ tịnh gợi lòng xinh
Tinh sương hưởng thú hoa màu điểm
Mắt trí thâu gồm cảnh sắc minh
Đời sống lặng lờ nơi đất khách
Mây trời lẽo đẽo chốn tầm thinh
Bờ xa tạm sống, nguồn an ủi
Dư dã sợ chi phú triết minh !!? Đặng Xuân Linh
Hồn thơ quê hương Vườn Xuân là một trời mơ
Quê hương thắm đượm hồn thơ muôn đời
Ghi bao điệu, nỗi niềm vơi
Gọi tên nhuần nhuyễn thuở thời quê xưa
Bây giờ gió táp dần đưa
Lắm người nghèo khó, ai chừa ung dung
Sưởi lòng ấm lạnh mông lung
Lồng vào tâm trí bao trùm tháng năm
Nhà nhà gọi mãi âm thầm
Với bao công đức tiền nhân tạo còn
Bút ngà dấu ấn sơn son
Yêu thơ đất nước lưu tồn khắp phương
Vui buồn một cõi tha hương
Vì đâu phải chịu dặm trường mông mênh ?
Kìa bờ lớn nhỏ đồng tình
Theo hơi ten bạc để chìm non sông Đặng Xuân Linh
06-06-2012
Gần hết mùa Xuân Tiết thời ấm áp thích làm vườn
Thấy đất hé mầm lá biếc nương
Cảm giác tâm hồn vui tựa mộng
Biết lòng còn chút dạng yêu thương
Một cuốc xới lên còn rất khỏe
Cuốc hai chưa mệt cuốc càng khơi
Mấy lần hơi mỏi đôi tay yếu
Tới lúc xẻng mười, bỏ cuốc thôi
Hoa đất trổ màu điểm sắc hương
Bắt con ốc nhỏ bám trên tường
Ném vào hư ảo xa vườn lá
Vẹn thắm cây nhờ hứng ánh dương
Sáng sớm ra vườn ngắm đọt xuân
Bươi lên bằng xẻng chẳng bâng khuâng
Dương quang rọi đất cho hơi thở
Dưỡng khi làm tiêu đất xấu hầm
Mưa nắng mùa xuân thật thất thường
Xới cho đất cũ trở màu hương
Xới choc han chứa lành nguồn đất
Một chút mộng lòng hướng một phương.
Sáng sớm mơ màng buổi nắng xuân
Mặt trời hé rộng nóng dằn dần
Rồi quăng chiếc cuốc vô nhà nghỉ
Kể góc vườn mơi, xới đất cằn Đặng Xuân Linh
14-06-2012
Thơ lục bát Hôm qua đi dạo cửa hàng
Mà trời xam xám mơ màng kéo mây
Mưa rơi lả tả giăng đầy
Một ngày lễ hiếu nhắc gây thương giùm
Dù rằng giọt rớt không trung
Cũng đem vui vẻ một vùng thắm tươi
Bận chi chuyện nắng mưa khơi
Tiết thời đã vậy chịu thôi phải chiều(-!-)
Nếu như trời nắng phiêu phiêu
Ngồi bên gốc táo hứng liều gió sang
Đi xa lo mệt tâm thần (*,*)
Không đi thì tiếc cái thân lù mù
Nắng xuân yếu ớt hồn thu
Rồi đem hơi lạnh mịt mù xám tro
Mang vào áo giáp dầy mo
Khoanh tay đứng ngắm vòng do đất trời Đặng Xuân Linh
Những ngày hè Qua tháng ngày, mong nắng hồng trở lại
Chim én lao xao xoải cánh trên đồng
Hoài lại thời gian mộng mơ đà thải
Ai quên, ai nhớ đấy thuở chờ mong
Đây mấy ngày hè lạnh xông thềm vắng
Thời dần trôi bạc trắng mái tóc xưa
Thầm nhớ bạn, đời tha hương buồn thấm
Nhớ thâm tình thường gọi* vẫn chưa vừa (phône)
Nửa cuộc đời trôi qua không vội vã
Mỗi mùa hè mầm quả sắc hoa tô
Nhìn huệ đỏ đang nở trong chùm lá
Thời cứ qua, lặng lẽ chạnh lòng thơ
Mùa…cứ đến tình mơ không thay khác
Nhìn trăng sao lời phiêu bạc hồn thơ
Trắc bằng ghi vào lòng, tim thanh mát
Ý nhẹ nhàng, lòng tĩnh lặng như tờ… Đặng Xuân Linh
15-07-2012
Cơn mưa hè Suối nhỏ trong mơ miền hạ trắng
Ai người mộng tưởng cõi trần duyên ?
Nơi đây che phủ màn thơ nắng
Mong vẹt mưa sa, sáng mạn thuyền
Theo thời hồn chở niềm tươi thắm
Giữ mãi ảnh hình buổi ngộ tương
Hạt tưới trời chiều nơi phố vắng
Lờ mờ ẩn hiện dáng trong sương
Chốn đó nơi đây cơn gió tạt
Để hồn thơ lạc dặm tha hương
Mơ chi vừa hé tầm mây bạc
Rồi cứ khắc mầm đượm tiếc thương
Cuối nẻo chân mây nhìn ước vọng
Màu xanh lá thắm điểm bên đường
Hay đâu mùa hạ dường thu đọng
Làm lạnh chị Hằng bởi giọt buông Đặng Xuân Linh
Mộng ngày xưa Vào tuổi đôi mươi vẫn đến trường
Lòng vui sách vở đượm thanh hương
Mỗi ngày mỗi giải môn thầy dạy
Giờ để sau lưng mớ học đường
Mấy mươi năm còn vương trong trí
Khung cảnh ngày xưa vẫn hiện còn
Hạnh phúc ân cần bên bạn cũ
Qua rồi một thuở mộng ngày son
Vô tư ngày ấy viết trang đời
Nhắc lại chuyện xưa, chuyện của thời
Ai hỏi cười trừ hồi thuở đó
Vui buồn nào, cũng sẽ qua thôi
Cảnh chiều lại thích tình cây cỏ
Thích đọc kinh, tìm lý nhiệm mầu
Thỉnh thoảng đọc thư thơ Thánh Đạo
Đầy câu khuyên nhủ ý thanh cao
Cũng thích thơ thời của cổ nhân
Ghi xem niêm luật đối so vần
Nhiều khi trí nghĩ hoài quê cũ
Nhớ lúc đêm xuân ngắm nguyệt rằm… Đặng Xuân Linh
Đọc Thánh thơ Đọc Thánh thơ đợi chờ qúa trễ
Chẳng đắm say, nào dễ muội mê
Xây nền tâm Đạo sơn khê
Ý bền tâm thiện tràn trề nhàn thanh
Đọc Thánh thơ, phăn tầm tâm đức
Dưỡng tánh từ hết mực lòng tin
Lòng thành thấu đến cao xanh
Dù xa một góc cũng trồng liên hoa
Đọc Thánh thơ thiết tha vần thiện
Bút Thần Mẹ tả điện cung tiên
Để cho phàm tánh học hiền
Về nơi vĩnh cữu thượng miền tịnh yên
Đọc Thánh thơ , chớ phiền mái Đạo
Tầm nương theo nhẹ tháo bực mình
Tự khuyên, khuyên cả thâm tình
Rán mà tu tỉnh tưởng tin pháp mầu
Đọc thánh thơ, ngọc châu trong lý
Lòng rộng mở, hờn nghĩ buồn thêm
Xóa đi than oán ưu phiền
Thôi thì người tỉnh, ta tìm u minh
***
Triệu triệu lòng kính thành Trời Phật
Ai ai mơ, ai thật trong đời ?
Đài Cao nghĩ có, có thôi
Tin không tại đó chớ bôi nhân tình Đặng Xuân Linh
Nửa vầng trăng Gom thơ gởi bổng giữa lưng trời
Vũ trụ khói mờ phủ khắp nơi
Nhờ gió đem giùm thư hướng ấy
Của người đất khách cách trùng khơi
Thơ thẩn trời chiều bóng chiếu nghiêng
Thời dài giấc mộng chốn trần miền
Lá vàng xào xạc rơi ngoài ngõ
Gió lướt hiên ngoài động cõi yên
Cất gánh trên vai ngoài lối cũ
Xứ người tạm trú bận đông xuân
Theo vầng tròn khuyết gương đơn giản
Một nửa tâm xa, một nửa gần
Nhặt lá vàng thu xếp vệ đường
Trên tay chiếc lá ngẫm hoài thương
Hình như buồn gợi xa muôn dặm
Vời vợi tầm nhìn hướng cố hương Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: