Thương một mùa trăng
Trích đoạn: Đông Hòa
Tình Quê Hương
Quê hương tôi có hàng cây mát
Một con đê chạy suốt thôn làng
Với em gái thơ ngây tuổi nhỏ
Mỗi đêm về chờ ngắm ánh trăng
Quê hương tôi có ruộng xanh lúa
Và người yêu bé bỏng của tôi
Từng ngày lam lũ dưới nương cạn
Trên mặt ướt từng giọt mồ hôi
Quê hương tôi dòng sông chảy nhẹ
Uốn quanh cầu theo gió vi vu
Mang phù sa vun phân cho đất
Cho những vụ mùa được bội thu
Quê hương tôi chiều nay hôn lễ
Mừng em gái đời được tròn duyên
Đi bên nhau lòng tôi xao xuyến
Nắm tay nghe hạnh phúc triền miên
Đông Hòa
30.04.07
Thành thật cám ơn bạn Đông Hòa đã viếng thăm căn nhà bé nhỏ (TMMT) và còn để lại bài thơ gợi nhớ Hương Quê. DXL xin gửi lại bài họa và mong được bạn thường xuyên thăm viếng.
Quê hương tôi Quê nhà tôi hàng tre xanh mát
Ruộng vườn quê thơm ngát hương làng
Trên mình trâu thênh thang em hát
Trải tơ lòng dào dạt bóng trăng Quê nhà tôi trĩu oằn hạt lúa
Chứa tình người hơn nửa dân tôi
Còn khác hẳn nhóm người nhảy múa
Quên những ngày đổ giọt mồ hôi Quê nhà tôi thuyền trôi lướt nhẹ
Trên sông lành gió khẽ vi vu
Nắng vẹt đám sương mù vụt hé
Đem phù sa bồi bổ mùa thu Quê nhà tôi dập dìu hôn lễ
Chúc người em gái nhỏ tròn duyên
Dặn dò con nhiều đêm mẹ kể
Xây tình người, cội rễ triền miên Đặng Xuân Linh
01-05-2007 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 01:53:46 bởi Viet duong nhan >
Ấm, lạnh trở mùa Sang mùa ấm áp dệt hương đời Hoa cỏ non mơn gợi đón mời Đôi bướm nâu vàng bay khắp nẻo Đàn chim xám trắng nhảy từng nơi Gái trai vui bước triều mơ mộng Già trẻ dạo nương hưởng khí trời Âu yếm tâm tình phơi nắng đẹp Trải dài hạnh phúc nét xuân tươi Tươi mùa hanh nóng nhánh đầy hoa Cành lá xanh um dưới nắng ngà Điểm nhỏ gọn nằm chờ nụ lớn Mận non tròn ủm hứng sương sa Mỗi ngày ngắm nghía lòng mê mẩn Một tháng xâm soi trái đậm đà Cuối hạ trái vàng trông thích thú Thời gian chín ngọt vị loang xa Loang xa heo buốt thổi về đây Làn gió âm thầm xé cụm mây Hiu quạnh úa vàng rừng lá trở Tả tơi rơi rụng nhánh thân gầy Co ro thâm ủ trên nền cỏ Lăn lóc xa lìa theo hướng tây Vắng lặng đơn côi ai sớt nhỉ? Lòng buồn sáng sớm cũng buồn lây Lây quây lạnh giá trở về đây Đợi đến xuân sau trỗ nụ nầy Viễn khách dạ mong chờ bến mộng Tha hương hồn nghĩ nhọc đời ai Ước ao vần điểm như màu pháo Mơ tưởng duyên tô tựa sắc lài Năm tới xuân về người vọng hướng Ghé về tay sưỡi ấm vòng tay Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 01:56:05 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: Dang Xuan Linh
Ấm, lạnh trở mùa
Sang mùa ấm áp dệt hương đời
Hoa cỏ non mơn gợi đón mời
Đôi bướm nâu vàng bay khắp nẻo
Đàn chim xám trắng nhảy từng nơi
Gái trai vui bước triều mơ mộng
Già trẻ dạo nương hưởng khí trời
Âu yếm tâm tình phơi nắng đẹp
Trải dài hạnh phúc nét xuân tươi
Tươi mùa hanh nóng nhánh đầy hoa
Cành lá xanh um dưới nắng ngà
Điểm nhỏ gọn nằm chờ nụ lớn
Mận non tròn ủm hứng sương sa
Mỗi ngày ngắm nghía lòng mê mẩn
Một tháng xâm soi trái đậm đà
Cuối hạ trái vàng trông thích thú
Thời gian chín ngọt vị loang xa
Loang xa heo buốt thổi về đây
Làn gió âm thầm xé cụm mây
Hiu quạnh úa vàng rừng lá trở
Tả tơi rơi rụng nhánh thân gầy
Co ro thâm ủ trên nền cỏ
Lăn lóc xa lìa theo hướng tây
Vắng lặng đơn côi ai sớt nhỉ?
Lòng buồn sáng sớm cũng buồn lây
Lây quây lạnh giá trở về đây
Đợi đến xuân sau trỗ nụ nầy
Viễn khách dạ mong chờ bến mộng
Tha hương hồn nghĩ nhọc đời ai
Ước ao vần điểm như màu pháo
Mơ tưởng duyên tô tựa sắc lài
Năm tới xuân về người vọng hướng
Ghé về tay sưỡi ấm vòng tay
Đặng Xuân Linh
Thoáng Sầu Tình Hạ
Hạ đến bâng khuâng giữa cõi đời
Đàn ve cũng vọng tiếng ru mời
Tâm hồn thả giấc theo muôn lối
Phượng vỹ buông đài rắc khắp nơi
Xơ xác trường xưa khô cỏ lá
Xanh xao dáng cũ ướt lệ trời
Mưa buồn giăng mắc sầu lai láng
Kẻ đợi cô đơn mặt chẳng tươi Tươi héo cõi lòng thương cánh hoa
Đêm nay ngồi lại ngắm trăng ngà
Để chờ đón gió mang hương vợi
Và đợi xem mây thả bóng sa
Ngây ngất bên cành tre rượi rũ
Mê man dưới bụi liễu la đà
Nửa tim chợt thấy bâng khuâng lạ
Nhớ dáng người yêu thấp thoáng xa Xa vắng một ngày trở lại đây
Đường khuya khúc khuỷu dưới ngàn mây
Lung linh bóng úa , sao mờ tối
Le lói trăng so , ánh nhạt gầy
Thả giấc tìm về nơi đất bắc
Buông mơ ngóng đến phía trời tây
Tâm tư khắc khoải theo ngày tháng
Nỗi nhớ hồn trôi dạ xót lây Lây lất tâm tình mãi chốn đây
Nhớ thu vấn mãi gió heo may
Buông câu tiếng nhớ lời bi tráng
Vọng khúc nhạc sầu giọng oán ai
Héo úa trời hồng vương tĩnh lặng
Khô khan mây trắng thoảng êm say
Mơ hồ giữa cõi đời chia biệt
Một mối duyên vừa thoát khỏi tay
Đông Hòa
04.05.07
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 01:59:38 bởi Viet duong nhan >
Chim vẫn có tình cảm Đất lạ trời xa lúc tuổi già Thư nhàn tâm trí hẹn dương tà Thiên nhiên chan chứa tia vàng ấm Dạo cảnh trông trời ngắm vạn hoa Đọc thư kể, cảm hoài chim vịt Tha thiết nương nhau gói cả đàn Gọi tiếng chung hành khi chuyển xứ Lắng lo cùng giống lúc nguy nan Cảm xót bạn hoài lúc hoạ tai Nào đâu bỏ lại ở phương nầy Mươi cô cậu giữ chờ thuyên giảm Chúng sẽ tung giò lướt cánh bay Chỉ trừ chúng chẳng còn chờ được Đành bỏ bạn đi đến một bờ Vời vợi miền xa nương chỗ ấm Để tìm lẽ sống đất trời mơ Thênh thang xanh biếc tiết lành trong Nghìn dáng chim muông giữa cánh đồng Chen chúc trắng phau, tranh lộng gió Cả đàn chung sống giữa bầu không * Tìm nơi yên ổn chốn an lành Chẳng cấu xé nhau, chẳng tròng trành Trống mái thuận hòa ngoài vạn dặm Bỏ quê thương mến, háù tương tranh Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 19:47:40 bởi Viet duong nhan >
Ước Vọng
Ngày xưa thuở tuổi mộng trâm cài
Mái tóc em dài lợp gấu vai
Đôi mắt miên man cơn mộng lắng
Bờ môi thăm thẳm giấc mơ say Ru hồn khách đợi trong đêm dại Mê dạ người mong giữa ánh hoài Một tối nhìn nàng tràn vọng ước
Duyên tình đẹp mãi chẳng phôi phai Đông Hòa
02.04.07 Bài họa Mái tóc dài
Thương thay mái tóc đẹp hoa cài
Buông xỏa đôi bờ phủ chấm vai
Những tưởng vầng mây xuôi bến giác
Nào hay ánh mắt đắm hồn say
Cùng người thuở trước mơ huyền thoại
Với kẻ năm xưa ủ nhạn hoài
Lả lướt vờn bay theo gió thoảng
Muôn đời giấc mộng chẳng hề phai Đặng Xuân Linh
Nắm giữ thời gian Phỏng dịch bài : Prends le temps, (chị Thu Thủy gởi, xin cám ơn chị T.T) Nắm thời gian, lắng nghe làn gió Kẽo mộng mơ tàn, sớm nhạt phai Hãy giữ nó bền lâu mãi mãi Bên lề đời đẹp tựa ban mai Nắm thời gian cuộc sống không mòn Nghe gió hoài như vạn sắc còn Tựa nói với ta mơ mộng dứt Đất xoay sáng tối mãi quanh tròn Bởi cuộc sống thật là đẹp đẽ Người ơi ! khi có lắm ngày mai Giờ mơ cánh bướm thời ngơi nghỉ Vèo lướt ngày qua xoá dặm dài Khơi hoa hạnh phúc nở lành yên Vẫn giữ muôn màu góc trái tim Nghe gió lùa qua cần ánh nắng Thì thầm rằng đó mộng không bền Giữ hoài giờ giấc thật dài lâu Cuộc sống vương lên đẹp sắc màu Vạn vật có vào thời khắc đó Mùa xuân muôn thuở với trăng sao Đời như buổi lễ sớm dần trôi Quanh phủ bầu trời nắng chiếu soi Ngày mới tình yêu chờ xuất hiện Giữ thời gian, nghe gió bồi hồi Nói khẻ rằng mơ, thơ mộng tắt Mùa mùa vẫn giữ, giữ mây ngàn Vì đời sống, thật là tươi đẹp Khi người ta đã có thời gian Vâng !! đời muôn vạn sắc Khi người có thời gian Hãy nắm giữ mùa xuân Trong vòng tay thật chặt Đặng Xuân Linh
Về quê thăm chị Về chốn quê hương đã mấy lần Mỗi lần vẫn vậy, vẫn lâng lâng Mông lung chở nặng lòng chờ đợi Mau đến mái nhà gặp chị thân Nhà chị ngày xưa vườn mát mẻ Tôi thường ngắm bóng buổi hoàng hôn Hoa cau rụng trắng trên nền đất Hàng giậu bướm xanh múa chập chờn Chị tưới nước trong khóm bạc hà Nâu đen màu áo dưới chiều tà Lá to chị cắt,… tào non lớn Chăm sóc cây vương nhuộm ánh ngà Bốn mùa sương gió gội thân gầy Cuộc sống đời mơ mấy vạn ngày Nắm giữ thời gian nào có được Nhớ hoài quê cũ lắm tình đây Mỗi lần thăm viếng chốn quê nhà Vẫn nhớ ngày xưa tối nguyệt tà Ba gốc cây dừa gần giếng nước Tôi người cùngỉ múc vẹn trăng ngà Mai mốt em về thăm chị nữa Đợi chờ năm tháng quá lâu thôi Chị thương mến hỡi, em luôn nhớ Nghĩ ảnh tương phùng với chị tôi Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 19:50:36 bởi Viet duong nhan >
Em ơi hãy chờ nguồn nắng
Em đừng nói không bao giờ yêu nhé
Vì chúng ta cùng neo một thuyền tình
Đem tâm tư cùng khơi ý bình minh
Chờ bến nước trở mình cùng xây mộng
Em hãy nhìn về tận nguồn nước đọng
Bao thu rồi tràn phủ lá vàng rơi
Nơi bến xe chiều vời vợi buông lơi
Gom thời gian vun bồi bao nẻo đợi
Đời ngập ngừng vì chưng thời chưa tới
Đã bao lần nói gởi cảm tình xưa
Để không buồn trở bước giữa canh khuya
Cũng không sợ bóng dừa đêm che phủ
Nơi xóm vắng của một chiều ủ rũ
Gió mưa nhiều vừa đủ nhớ em tôi
Một tình yêu sót lại cuối sông đời
Đắp bù phần ba của lòng thế kỷ
Em chờ đi sắp bên màn dạ phỉ
Tôi sẽ về tặng cả máu tim cơ
Dành niềm riêng gởi hoài vọng nên thơ
Như con thiêu thân mơ vào lửa đỏ
Đặng Xuân Linh
Hương tình Vọng hướng quê nhà gẫm nhớ nhung Người xưa ngơ ngác nghĩ mông lung Chia đôi hồn nước đời ngang trái Kẻ phía chân mây khối lạnh lùng Nơi đây tha thiết ước triền miên Sớm tối vắn dài phú vận tiên Ôm mộng đôi hàng qua ý tưởng Nghĩ rằng người ấy vẫn bình yên Mai nầy không gặp có buồn không ? Màu sắc xuân về lại nhớ mong Căng thẳng mi sầu, tim héo hắt Hương tình suối cảm, điệu thương lòng Mai mốt chiều rơi gợi tím lòng Hỡi người thương mộng có mơ không? Hay là chôn liệm tình nhau nhỉ? Thơ đọng khơi nguồn, lắm kẻ trông. Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 19:52:17 bởi Viet duong nhan >
Bài Xướng Tâm sự xưa nay Thường mùa xuân nắng mơ vào thôn vắng Chứa chan đời dọi bừng sáng lung linh Cảnh tiêu điều, hết trăn trở đón nghinh Khoác màu biếc đưa bình minh tỏ rạng Bao vọng hướng thương cuối trời lai láng Bóng hình quê mến dạng ánh trăng xưa Vẫn tưởng hoài bỡ ngỡ thuở đón đưa Nay đổi sắc nhưng lòng thừa vương vấn Chiều buông xuống tàng cây nghiêng chen lấn Cùng bên ai dìu bước quấn đôi lòng Chùm lá xạc xào chào đón ghẹo trông Chuyện thì thầm muôn năm hồng một dãy Ta dệt mộng theo nguồn vui nắng trải Ngắm mùa mơ vương mãi chốn thôn ngoài Đã lìa quê hơn nửa vận trời mây Mang tình thơ trải miệt mài tâm sự Đặng xuân Linh Bài Họa Mộng tình Tôi ưa thích buổi trưa hè thanh vắng Xuyên lá dừa nhìn vạt nắng lung linh Trời Kiến Hòa rực rỡ như cung nghinh Em duyên dáng đẹp ngàn hoa nở rạng Tôi yêu em một cuộc tình lai láng Kết tụ ngàn tinh tú kỷ niệm xưa Bằng một thời hoa mộng tuổi đón đưa Em áo trắng cho lòng tôi vương vấn Chiều Mỹ Tho tan trường người chen lấn Chờ gặp em hoa bướm ngập nỗi lòng Dáng hằng nga cả vũ trụ ngóng trông Mơ được kết tóc em thành một dãy Từ xa nhau cõi lòng tôi trống trải Buồn nhớ em thấp thoáng đứng hiên ngoài Màu sắc mờ ai tô điểm vầng mây Cho tôi nhốt cả một trời tâm sự Toronto May 04, 2007 Nguyên Trần Hương tình đất nước Tiếng dạo khúc giữa đêm trường hoang vắng Khi tơ vàng đang rọi ánh lung linh Lá thì thầm như chào đón cung nghinh Cùng tấu bản hương tình trăng tỏ rạng Nhịp sóng gợn tận biển lòng lai láng Gợi tình thơ trên đồng áng ngày xưa Lúa oằn bông theo gió thổi đong đưa Còn nhắc nhở tiếng mưa nhiều vương vấn Có nhiều buổi hạt reo đùa chen lấn Như sợ ai chiếm quấn cả tim lòng Cụm tre già còn ngơ ngác chờ trông Đồng lúa mát oằn bông thành một dãy Sao đêm nay ánh trăng vàng trống trải Sáng lung linh không ngại đám sương ngoài Trở về đây sống lại giữa trời mây Tình đất nước mang hoài trong tâm sự Gia Linh MƠ VỀ QUÊ CŨ Đêm vào mộng , anh trở về xóm vắng Vẫn là em, hình bóng cũ lung linh Hoa lá vườn xưa vờn vẫy tiếp nghinh Trong gặp gỡ, nắng bừng lên toả rạng Nưóc vào rạch lé đé tràn lai láng Lấp lối về ngập khuất nẻo đường xưa Xóm quê nghèo, không ai đón, ai đưa Tình ý đó mãi ngàn đời vương vấn Cơn gió lộng lúa quằn bông xô lấn Làn quê ơi, tình nặng vẫn đeo lòng Lối anh về không ai đợi ai trông Hàng dừa nước lả lơi nghiêng từng dãy Anh về đây trong hoang tàn, trống trải Mưa mùa bay, làm đẫm ướt hiên ngoài Người xưa ơi, em đâu, giữa ngàn mây Lời hẹn cũ bao giờ tròn tâm sự? Nguyễn Tấn Bi Hẹn một mùa Xuân Nàng Xuân đến, khơi tình thơ nẻo vắng Ánh Xuân hồng nhẹ tỏa đón Tứ Linh Khúc ân tình nhạc hòa tấu cung nghinh Ôi, diễm tuyệt một mùa Xuân sáng rạng . Kìa vừng hồng - là niềm vui lai láng Nhớ thương hoài xuân bến cũ đò xưa Mỏi mòn trông kẻ đóng đợi người đưa Có còn mãi yêu thương, lời tự vấn ? Vội vàng chi - tình đời chen với lấn Bước đường xưa phủ kín ngập cõi lòng Đón Xuân về hoa bướm mỏi chờ trông Vui nắng ấm tiếng reo hò khắp dãy . Ngàn cánh én tung trời xanh rộng trải Tình bao la nồng thắm cả trong ngoài Non nước Việt dẫu che khuất ngàn mây Vẫn mơ ước một mùa Xuân thật sự . Nguyên Hà Lãng quên Ngồi lặng ngắm hoàng hôn trên biển vắng Sóng thì thầm gợn ráng nắng lung linh Bóng hải âu soải cánh lượn nghỉnh nghinh Thuyền về bến hướng đèn chong tỏ rạng Cơn gió thoảng gợi lòng buồn lai láng Thả hồn theo hình dáng mộng ngày xưa Tiếc thương hoài để trể chuyến đò đưa Bao nỗi nhớ tháng năm còn vương vấn Ngày qua ngày khói sương sầu chiếm lấn Lắng chìm sâu cùng tận mãi trong lòng Cố lãng quên thôi chờ đợi ngóng trông Hương duyên cũ mơ nồng trôi từng dãy Ðoạn đường trần bước chân mòn gót trải Bến bờ xa ngàn hải lý dặm ngoài Cuộc tình trôi bảng lảng gió đùa mây Trao trả hết đời nầy quên thế sự Lam Vân Anh có nghe … Anh có nghe …
gió đùa trên xóm vắng
Và nắng vàng hong rực ánh lung linh
Mây nhởn nhơ trêu cợt ngữa người nghinh
Hồng đôi má điểm tô đời thêm rạng Anh có nghe …
Hồn thơ tràn lai láng
Gọi hương lòng chán vạn nỗi niềm xưa
Tay trong tay bẽn lẽn phút đón đưa
Đôi dòng thở ... chan hoà theo nhịp vấn Anh có nghe …
Mạch tim còn cố lấn
Khoé thu ba gợn sóng ngẩn ngơ lòng
Tiếng thì thào gọi khẽ … vẫn chờ trông
Xuân đẹp quá … dệt tơ hồng ngập dãy Anh có nghe …
Tia nắng lòng buông trải
Hương vị yêu xoải ngát đến tận ngoài
Ánh mắt huyền thoả thích dõi tìm mây
Hân hoan gởi lời ngọt ngào tâm sự Mỹ Linh
07/05/2007 Em là ai? Em là ai mà mỗi khi trống vắng Như mơ màng hình bóng hiện lung linh Khoảng cách xa cách mấy nghìn trùng Mà gần gủi như là bao tỏ rạng Em là ai sao lòng nghe lai láng Nhớ rất nhiều những hình ảnh năm xưa Buổi trưa hè hoa phượng rụng tiễn đưa Đã lâu lắm tâm hồn hoài vương vấn Em là ai mỗi lần sầu xâm lấn Lại theo ta an ủi nỗi ẩn lòng Đem niềm vui vào những nỗi ước mong Để hạnh phúc như sông trào đang dậy Em là ai cho tình yêu oằn trái Lại lung linh như con gió khơi ngoài Có phải em là ảo ảnh trên mây Mà mầu nhiệm như đủa thần thiên xứ Huỳnh Ngọc Diêu 5-07 Đình Làng, Ngôi Trường Đầu Đời Mái vẫn rêu phong trước sau êm vắng Uy nghi ngầm phảng phất nét hiển linh Sắc vua phong thuở trước cẩn cung nghinh Ơn đức bổn Thần tiếp nhau truyền rạng Nhớ Má cúng cầu mong tôi sáng láng Trước hôm nao dẫn đến gặp thầy xưa Đứng khoanh tay, lắng tiếng dưới hăm đưa Nhìn khúc roi xơ, lòng mình tự vấn Rồi chút nữa đây “mấy ông” xúm lấn Ngơ ngác trùng vây lọt thỏm giữa lòng Xóm dưới đầu trên có vẻ đợi trông Chờ thầy xếp cho tôi cùng chung dãy Tàng lá xum xuê cánh tay rộng trải Bóng mát rợp che trong ngõ lối ngoài Nhớ buổi vỡ lòng… giờ tít chân mây Trường mất dấu xưa, Đình ngùi thế sự NhàQuê Tìm đâu… Đi giữa phố đông lòng thêm trống vắng Nắng sớm chan hòa bóng tỏa lung linh Người rộn ràng vui xuân mộng đón nghinh Sao ta chẳng… dù mong manh ánh rạng Buồn và nhớ cứ dâng tràn lai láng Không gian nầy dường phảng phất hương xưa Đôi bàn tay dường thấp thoáng vẫy đưa Sâu thăm thẳm biết bao niềm vương vấn Ngày vội vã rồi đêm đen dần lấn Mộng xanh xao mơ rụng tối tăm lòng Cuối đường đời xa xót ngoáy về trông Thấy hun hút hành lang buồn một dãy Từng thu chết đất khô vàng lá trãi Tựa hồn ta lặng lẽ cõi riêng ngoài Dấu đã xa… xa khuất nẽo chân mây Tìm đâu thấy đành thôi vùi tâm sự Bạch Nga 11.5.07 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 19:55:11 bởi Viet duong nhan >
Ngơ ngẩn Bút ghi khó tả nỗi niềm
Viết vào trang giấy bên thềm sương mơi
Đường về lạnh buốt tăm hơi
Khăn tay đã rút giot rơi trong lòng
Mây trôi vén lối vừng hồng
Ngó về phương ấy mông lung tâm tình
Ngẩn ngơ tưởng bóng với hình
Bâng khuâng gió sớm lung linh mây ngàn
Thẩn thờ nhìn tận cuối đàng
Đăm chiêu đôi mắt mơ màng xa xa
Ngồi trông giữa cảnh bao la
Trầm tư như thể trăng ngà mênh mông
Chim bay mỏi cánh trên không
Gió đưa nhẹ chuyển bềnh bồng mây trôi
Nhạt nhòa thơ tả chơi vơi
Đơn côi tâm khảm khi vơi khi đầy
Vầng dương rọi ấm tình đây
Mái hiên trìu mến ngập đầy ánh tơ
Giận thương an uỉ bằng thơ
Giải khuây tâm trí bâng quơ bên mình
Đặng Xuân Linh
Chiều trên sông Hàn
Em xa rời bến sông Hàn
Nắng chao chát đổ,gió ràn rạt bay
Lắt lay một mảnh trăng gầy
Câu yêu gởi lại với ngày rụng rơi .
Bời bời đêm rủ lơi lơi
Thuyền nghiêng nghiêng nổi,mây rời rời trôi
Sợi buồn,tóc rụng ngang môi
Giọt buồn,sao rụng ngang trời mưa sa .
Bến xưa,bướm cũ,vườn cà ...
Cung đàn đứt nhịp theo tà áo bay
Em đi sương lạnh hương đầy
Ta về yêu mãi những ngày yêu em .
(Tuyển tập thơ Lục Bát Tình - NXB Đồng Nai 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 20:02:23 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: ThanhTracNguyenVan
Chiều trên sông Hàn
Em xa rời bến sông Hàn
Nắng chao chát đổ,gió ràn rạt bay
Lắt lay một mảnh trăng gầy
Câu yêu gởi lại với ngày rụng rơi .
Bời bời đêm rủ lơi lơi
Thuyền nghiêng nghiêng nổi,mây rời rời trôi
Sợi buồn,tóc rụng ngang môi
Giọt buồn,sao rụng ngang trời mưa sa .
Bến xưa,bướm cũ,vườn cà ...
Cung đàn đứt nhịp theo tà áo bay
Em đi sương lạnh hương đầy
Ta về yêu mãi những ngày yêu em .
(Tuyển tập thơ Lục Bát Tình - NXB Đồng Nai 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cám ơn bạn TTNV đã viếng căn nhà nhỏ TMMT và còn để Thơ và Hình ảnh Chiếc áo dài trắng của Nữ sinh thật dễ thương. Mong được dón nhận thườnh xuyên những lời và hình ảnh của bạn.
Để cảm tạ, bởi bạn bài họa:
Đêm mưa bụi Hằng Nga lặng lẻ cung Hàn Đêm rằm phơ phất hạt ràn rụa bay Lung linh mờ ảo tơ gầy Điểm lòe nhòe nhạt tối nầy mưa rơi Một màn the mỏng dời lơi Cô Hằng e thẹn chưa rời mây trôi Thoảng qua gió mát bờ môi Gợi lòng thương cảm một trời sương sa Xưa ưa sắc tím hoa cà Giờ đây ngắm ánh trăng tà mưa bay Nhìn ngoài khung cảnh vương đầy Lời thơ còn giữ những ngày quê em Đặng Xuân Linh
Hè đêm trăng Bỗng dưng tĩnh giấc chiêm bao
Nhìn ra thấy ánh trăng chao giữa vời
Màn đêm sáng nhạt đầy vơi
Chập chờn thấy lá đen dồi sương mơ
Lắng nghe xào xạc gió đưa
Nghiêng nghiêng lất phất mấy tờ chuối cao
Vẳng nghe tiếng động bờ rào
Vài con vật nhỏ lao xao trăng vàng
Dế mèn rỉ rả không gian
Rè rè gọi bạn dưới tràng cỏ che
Xuyên qua khung cửa đêm hè
Nỉ non như điệu cầm ve trong vườn
Những ngày ở tại quê hương
Thanh âm gợi nhớ lòng vương vấn hoài
Gió đưa mùi dạ lý, lài
Khơi bao kỷ niệm năm dài xa quê
Phương trời cách mấy sơn khê
Trăng xưa còn đó đường về bơ vơ
Gió lùa nắng hạ hương đưa
Bao giờ ngắm lại trời thơ đêm rằm ?
Đặng Xuân Linh
Hình ảnh chiếc cầu tre Vắng lặng trưa hè, gió hắt hiu
Một nơi xứ lạ thật cô liêu
Xa quê tiếc nhớ quê nhiều lắm
Nhớ ảnh cầu tre quá khẳng khiu
Nhớ hoài dĩ vãng buổi trưa hè
Mới đến miền quê đã rụt rè
Vì chiếc cầu ngang đành khựng lại
Lêu khêu chân tréo bắc bằng tre
Nơi đó người qua rất dễ dàng
Riêng lòng ngan ngán biết sao sang
Lèo tèo tre gát băng qua rạch
Có chắc hay không tự hỏi rằng... ?
Ngẩm sao lỏng chẳng bắc cầu thông
Tôi hỏi : có đò qua bển không ?
-Rạch nhỏ sang bờ cầu có một
Đành thôi ! cũng phải quyết trong lòng
Đôi tay nắm chặt thành tre bóng
Đi nhít từng, từng bước nhẹ nhàng
Cầu vẫn run , lòng thêm thắp thỏm
Như người khập khểnh ghép đôi chân
Những ngày kỷ niệm chẳng quên đâu
Vài nét đơn sơ tả chiếc cầu
Nhớ, nhớ hoài không tìm thấy nữa
Cầu tre lắc lẽo nối tình nhau
Dù cho run sợ vẫn mong ngày
Về lại bến xưa xóm cũ nầy
Hình ảnh quê hương như giấc mộng
Đơn sơ, nhưng nở thấm hương đầy
Đặng Xuân Linh
Mérignac 01-2003 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 20:04:07 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: