Thương một mùa trăng
Tiễn chân tôi… Buổi sáng chia tay quyến luyến nhiều Về đây hồn trống tiếng thân yêu Bao nhiêu hạnh phúc vào huyền thoại Đấy lắm âm thanh, bóng dập dìu Tôi trở về đây nhà bếp lạnh Âm thầm mở khoá dạ nao nao Buồn suy đôi ngả đều thương mến Một nửa trời xa áng sóng trào Một nửa tình thân nơi xứ lạ Bên nhau tha thiết cánh chim ngàn Một đàn oanh nhỏ tung tăng hát Nặng nhẹ phận người bước ngổn ngang Thời gian buồn sẽ rụng dần thôi Xếp hết vào ngăn nỗi cuộc đời Yên lặng câu thơ ngày thoáng lẹ Chờ hoàng hôn đến nẻo chân đồi Đặng Xuân Linh 30-08-2013
Hiên ngoài Thấp thoáng ngoài hiên vài bướm trắng Mộng càng nhiều, thời chẳng là bao Trần ai một cõi lao xao Thế nhân mấy chốc tan vào hư không Vòng trái đất sắc không chuyển biến Rừng thẩm dầy, thay diễn mỗi thu Vĩnh hằng đồi núi trăng nhu Tâm tư chí dốc trì lưu thiện lành Mây lửng thửng không tranh, không lối* (đi đâu cũng được) Từ từ trôi về cõi thinh thinh Với đời thương cả nhân tình Bước đi từng bước thiện sinh tinh thần Bớt lần chung đỉnh tâm an lạc Đèn Đạo đức dào dạt sáng soi Cao Xanh rọi thấu trần đời Tơ mành nào lọt trong Trời hóa sanh Đặng Xuân Linh 23-09-2013
Bên bờ* (Họa bài Hiên ngoài của Đặng Xuân Linh) Cõi mộng bên bờ đôi bướm trắng Mơ hơi nhiều, đời chẳng còn bao Dương trần cõi thế xôn xao Đường đi vạn nẻo rơi vào huyền không Nơi trần thế chuyện lòng khó chuyển Theo trời xanh thao diễn xuân thu Từng đêm ngắm ánh trăng nhu Tâm tư vẹn giữ niềm tu thiện lành Vầng mây rộng bay nhanh nhường lối Thoáng quay về vào cõi lặng thinh Gởi thương gọi nhớ bao tình Bước lần vào nẻo nguyên trinh tinh thần Gót chung đỉnh thân tâm an lạc Điển Đạo Thầy dào dạt rạng soi Tiên thiên nhìn thấy cõi đời Đường tơ khó lọt lưới trời hướng sinh Nguyễn Gia Linh 24-09-2013
Tình cảm còn lại Chiếc thuyền lửng thửng trên sông Đời người giấc mộng mênh mông đưa vèo Chiều buông u tịch gieo neo Tiếng mưa lách tách buồn hiu đêm dài Trăng sao mù mịt u hoài Mưa hè gió phất như say theo đà Ngồi bên cửa sổ nhìn ra Đèn đường sáng rọi hạt sa hạt chờ Nhìn quanh tranh tối lờ mờ Hoài xưa hình ảnh kia bờ lao xao Nơi đây hàng xóm cách rào Mạnh ai nấy sống, sắc màu lưa thưa Bạn bè, vài bạn còn chưa… Người đi kẻ ở sớm trưa phương đoài? Thời gian qua lẹ nào quay… Than chi thừa thải, đường dài phôi pha Tóc mây nay đã sương ngà Tuy rằng dáng đổi, không già nguồn vui Xuân xanh khoá sổ ngược xuôi Giờ đời còn lại thơ tôi thơ người Đặng Xuân Linh
« Sầu vương biên ảỉ » Ngồi buồn ta đếm lá mầm khơi Đếm tuổi của ta có mấy thời Đợi nắng tre già phơi thấm đọt Nguồn non lại nhú búp măng đời Mưa ơi ! tạnh nhé chim trời ấm Nhân thế tràn êm với cuộc đời Vạn vật…cò, ngao trong biển nước Sóng cuồng chán ngán chốn hầm hơi Bỏ viết phóng tầm nhìn khoảnh xa Lặng suy nghĩ đến một bài ca “Sầu vương biên ảỉ” âm buồn cảm Nghe thấm hồn quê nhạc cổ ta Tưởng hồi kỷ niệm thuở thời xuân Vọng cổ hồn sông núi thoái dần Nhịp điệu quê hương đà thấm lạnh Để người xa lạ xí xô ngân… Đặng Xuân Linh 31-8-2013
Mộng ngày xưa Sáng nay bỗng nhớ thu xưa Trên cao theo gió mây đưa lững lờ Xưa kia mộng đẹp như mơ Qua rồi một thuở hững hờ thời gian Mùa Xuân đầy cỏ hoa vàng Lăn tăn mặt nước ánh tràn lung linh Nhìn theo cánh nhạn bình minh Hạt sương đọng lại đợi tình nắng xuân Mộng xưa, xanh lá sắc tân Chờ hè đơm phủ lang lang ta nhìn Cây sồi bóng mát hữu tình Tiếng ve rỉ rả gợi hình bóng xưa Gió hề man mác buổi trưa Nửa nghe rào rạt, nửa ngờ lao xao Ngờ đâu lá rụng bên rào Mộng xưa thôi tưởng, không vào trong mơ Nhìn trời lòng lắng tưởng tơ Mộng xưa ước vọng đừng mơ them phiền Tia vàng rọi bóng nghiêng nghiêng Mông ta bay bổng bên triền gió đưa. Đặng Xuân Linh
Tự nhủ trong đời (Theo chữ Đời của Thầy) 1. Đời nay lắm chuyện ngàn dâu bể Đời gây nghiệp chướng, kẻ lo chi Đời nhiều lời nói thị phi Đời đem rắc rối lôi trì buồn nhau Đời không nghe thao thao nói mốc Đời gây hoài cái dốc tang thương Đời sao giành giựt tứ phương Đời can qua bởi những phường ác ôn Đời không Đạo, đời chôn chân lý Đời tìm phương thiện ý lòng tiên Đời còn cay đắng chuốc phiền Đời ta đường thẳng đuốc thiên nương nhờ Đời trong đời khó lo chu đáo “Đời chỉ tầm chơn đạo tu thân” Đời sao lắm nỗi phân vân Đời ham vật chất phiền thân lo nhiều Đời dỗi buồn bao nhiêu theo gió Đời không vụ lợi khó mua phiền Đời tu từng bước trần miền Đời như chiếc lá đảo nghiêng lìa cành Đặng Xuân Linh
Tự nhủ trong đời (Theo chữ Đời của Thầy) 2. Đời lo lắng tranh giành sau trước Đời giúp nhau sóng nước hóa lành Đời ai tâm chí thiện thành Đời ta yên ổn nhã thanh thế trần Đời thấy quá gian nan địa ách Đời giận hờn cái ách nặng tay Đời xa đạo lý mang tai Đời tu thân trí, giữ hoài Đạo Cao Đời mở tâm, hồn trao Đạo đức Đời mở tâm, ý thức tưởng tin Đời tròn trung hiếu nghĩa tình Đời mà nghĩ đạo tầm thinh chứng cùng Đời tu thực, tấm lòng không ám Đời vui bởi thiện, tấm chơn tâm Đời vui đơn giản tinh thần Đời không cao thấp phú bần …thiện nhân Đời lành biết nguồn phân dịu giọng Đời không thắc mắc sống nhẹ đời Đời luôn lượng thứ với đời Đời từ, bác ái mộng đời tu tâm Đặng Xuân Linh
Đôi mắt người xưa Xa nhau thôi chớ ưu sầu Tình sâu đành để bóng câu qua mành Dù rằng có nhớ dáng xinh Chung trường, song bước qua hình bóng xưa Giờ bên cửa sổ ngắm mưa Nhớ vè dĩ vãng vẫn chưa quên mà Thời gian đăng đẵng trôi qua Sương rơi mái tóc tuyết hoa dặm đời Vô tư cánh nhạn lưng trời Ngờ đâu gió tạt cánh dời bay xa Xưa chung về lối đường ngà Nhớ sao mắt biếc thiết tha gợi nhiều Hè đi cánh phượng tiêu điều Nhớ hoài đôi mắt mến trìu nhìn nhau Đành rằng ngày ấy qua mau Cửa tim chưa khép, tình đầu chưa phai. Đặng Xuân Linh. 03-11-2013
Đôi mắt người xưa (Họa thơ của Đặng Xuân Linh) Niềm tin giữ khối thảm sầu Tình yêu sâu đậm chọn câu treo mành Thương người ý đẹp vẻ xinh Cùng nhau song bước theo hình năm xưa Mùa thu dãi nắng dầm mưa Dù bao cực khổ cũng chưa quen mà Cuộc đời năm tháng đi qua Tuyết sương pha tóc, ngàn hoa thắm đời Dõi nhìn bóng nhạn lưng trời Từng đàn vỗ cánh cố dời dặm xa Chỉ mong tìm ánh trăng ngà Cho hồn sưởi ấm, thướt tha đượm nhiều Ngày xưa hoa phượng màu điều Gợi bao thương nhớ càng trìu mến nhau Thời gian thắm thoát trôi mau Tình xưa vẫn giữ mộng đầu không phai Nguyễn Gia Linh 03-11-2013
Thế gian bốn mùa Mùa đi mua tới nữa Thu nầy chưa giã từ Dân gian buồn nào chứa Sóng bủa mang sầu tư Não nề cho nhân thế Màn trời lạnh thấm ngày Đánh dấu ưu xiết kể Tiếng than tận tầng mây Xứ Phi sóng cuộn quay Tan hoang gió biển đùa Hải hùng càng chất ngất… Mong trời bình yên đưa Hết Thu Đông lạnh đến Tuyết rơi cùng đứng nhìn Đọng trên cành khô bện… Xuân sang cảnh đẹp xinh Đặng Xuân Linh 14-11-2013
Những giấc mơ Lần theo nẻo Thánh đường thanh Quanh ta bụi phủ, bên mành rán tu Bước đi từng bước mặc dù Không thôi lỡ dịp mịt mù dòng trôi Cõi trần là giấc mộng người (thiên hạ) Hợp tan mấy chốc khứ hồi dân gian Tâm ta định tịnh thanh nhàn Thị phi vật chất đầy tràn bến mê Trăm năm lắm cuộc nhiêu khê Giàu nghèo hiện thấy, thác về tay không Tự ta thức giấc mở lòng Mộng kia tựa đến nhiệm thông tỏ tường… Người tu đứng cạnh bờ tường Không ham danh lợi rau tương nhẹ nhàng Trong lòng canh cánh mộng vàng Thoát trong tai kiếp mơ màng giấc say Tự khuyên giữ vững tâm nầy Sống yên, gió lặng non đài thảnh thơi Nghĩa tròn tình sống cạnh đời Dóc lòng xin nhớ khuyên lời trong mơ Bảo rằng: dưa muối giải trừ… (ăn chai lạt) Bao nhiêu chất độc thịt dư nặng nề Có tin tôi kể hay chê? Chiêm bao một giấc tư bề biển dông (*!*) Đặng Xuân Linh
Hiện giờ Bây giờ đông hay thu nào phân biệt ? Gió lướt từng cơn, lạnh buốt từng hồi Nhìn chớp núi xa, nền thông xanh biếc Ngoài song không nắng thời tiết buồn rơi. Đời sống hiện giờ càng khơi vội vã No ấm chim muông tâm sự đầy vơi Nợ áo cơm, mong sao đừng tất tả Để muôn người thông thả có ngày vui Phải chăng nơi đấy thân đời chùm gởi Chất ngất thời gian, cảnh mơi bóng chiều Giấc mộng hoa xưa, hiện giờ thời lỗi Trời thu lạnh giá trống trải tiêu điều Xuân hoa lá đong đầy mùa vui vẻ Hạ ấm tình nồng đượm kẻ tha hương Bầy chim non tha hồ vươn cánh nhảy Đùa giởn giữa trời nắng trải ngày buông Đặng Xuân Linh 26-11-2013
Lời non nước Lạc lỏng đàn chim giữa bụi hồng Thênh thang trời đất, suối nguồn sông Đề thơ than thở hồn non nước Giận kẻ vô tài hiến đảo Đông Quốc buồn kêu mãi tiếng thương đau Xưa đấng Hùng Vương chận chú hầu Quật khởi giữ bờ không khiếp sợ Nước nhà xây dựng cố nương dâu Ngoại bang quấy nhiễu phải vươn mình Tham lợi tiền tài khó sống vinh Ai kẻ cúi dâng lòng đất mẹ ? Người sao chẳng nghĩ hậu khi, khinh. Bây giờ cọng của cứ tham tha Lo giữ bo bo tủ sắt nhà Nào nghĩ đem dâng hai hải đảo Mặc người lạ chiếm tỉnh bơ mà Từ Ải Nam Quang …dãi đất dài Người xưa nào ngại gỡ chông gai Một lòng gìn giữ nền cương thổ Gương mới theo đà nhuệ chí trai. Tự trọng ta người dạ thẳng phơi Hạn quyền trung nghĩa tận tâm đờì Xóm làng kính nễ lời lưu đẹp Hà hiếp dân lành bủa lưới khơi ; Láng giềng đất rộng gắp trăm bề Đấy cũng tham lam lấn nước kề Kẻ yếu hèn lo đầy túi khẩm Mất đi vận nước sống còn chi ? Đặng Xuân Linh 29-11-2013
Vắng bóng Đứng nhìn bờ giậu cũng lâu Tình sao hun hút trước sau môt mình Xa nhau mộng vẫn còn xinh… Có về tìm dấu sân đình hẹn xưa ? Dấu chân kỷ niệm nắng mưa Cánh đồng vui bước vẫn chưa quên mà… Thời gian thắm thoát… đã qua Tóc xanh nay đã màu hoa trắng đời. Về thăm non nước xa xôi Có mong gặp lại đôi lời thăm nhau Từ đi xứ lạ qua mau Tình riêng gởi nửa, nửa cầu vòng xoay. Đặng Xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: