Thương một mùa trăng
Vương vấn Xoay chuyển thời gian vẫn nhớ xưa Chuyện tình lẩn thẩn cứ dần đưa Cho dù tưởng lại ngày đầm ấm Như thể nắng mưa hoặc sắc mùa Cùng nhau thơ thẩn bước trên đường Câu chuyện duyên tình vẫn thoáng hương Đôi má hây hây, môi đỏ thắm Để lòng man mác nỗi vương thương Đặng Xuân Linh
Theo Thi bài HĐB gởi Lòng đừng để bụi lan tâm giới Giữ đời thanh thản với ngần trong Như chuông thánh thoát nơi lòng Thản nhiên lắng tịnh tim hồng gợi yên Khuyến thiện hẵn lời khuyên chí luyện Cõi hư vô chuyển biến nhiệm mầu Nhân gian trần thế muôn màu Không so hơn thiệt , mến trau nỗi niềm Từ bi ấy đài sen thế Đạo Chẳng ganh đua hãy tạo hương đời Trí luôn tịnh niệm tình khơi Sửa lòng trong sạch, không lơi tâm mình Kính đạo mầu thân sinh tu luyện Cõi đời thường hay chuyển, vui phiền Bao người trần thế đảo điên Tranh giành lợi lộc, ánh đèn phù du Thôi thì mượn chữ nhu cho đẹp Không muộn phiền chẳng hẹp hòi đâu Tình thương xóa cảnh bể dâu Mang vào ý thiện thanh cao nhẹ nhàng Bao cảnh khổ cõi trần đăng đẳng Của nhân gian gánh nặng tinh thần Trăm năm ngẫm lại mơ màng Đầu xanh mới đó sương chang bạc màu Ta nghe Mẹ khuyến mau mau tỉnh Lời ơn trên dạy, định lòng ngay Không thôi trợt mãi trần đày Khó mà thanh thản, bụi dày lo âu Đạo cao cả vương màu trong trí Ánh đuốc thần sáng chỉ* tâm tiên(dạy) Ham chi danh lợi chuốc phiền Lòng thành sáng tỏ thánh hiền trong ta Đặng Xuân Linh
Tâm sự cuối năm Tia nắng trải nhiều vẫn hắt hiu Đêm đông sắc khởi quả tiêu điều Lòng mong gây cảm tình đầm ấm Nhánh chỉa lưa thưa bóng ngã chiều Mùa đông lá rụng xếp đầy vườn Ngọn gió thổi tung lóc giữa đường Cảnh trí buồn hiu ngày tháng cuối Chờ qua năm mới trở màu thương Lòng ta lặng thấm cõi trần ai Chim lẻ tinh thần nó chẳng may Cao thấp đầu tường tìm ước mộng Nhảy chuyền từng nhánh vọng mơ mây Ai về bên ấy cho ta nhắn Thăm lại cố hương kẻ dặm vời Tâm sự từ thời Gia Định cũ Lòng hoài từ thuở bước mây trôi Đặng Xuân Linh 21-12-2013
Nỗi lòng Mượn vần thơ tả nỗi lòng Gió đùa mây tản suốt vòng khơi khơi Nửa đời xa xứ đầy vơi Tâm tình như đã xa vời nhớ thương Người đi thiếu ánh tà dương Nên nhiều tâm sự vấn vương quê nhà Hỏi người ở lại nhớ ta Hay nhà lơ đãng gió là đà đưa Ta thương ta nhớ sớm trưa Chân trời dâu bể như thừa tấm thân ? Non sông một dãi mây tần Ngàn năm yên đó phân vân tháng ngày Những mùa mưa gió phân hai Vọng chờ hạt nắng soi ngay hướng mình Đất dày màu mở còn linh Cho ta gởi gấm tâm tình trời quê Đặng Xuân Linh
Theo lối nhẹ nhàng Trong trần mưa bão cứ giăng mù Xin viết ít hàng gởi nguyệt thu Mau nhé chớ trì mây kéo đến Thương người thương tận tấm tâm tư * Dương gian tà nguyệt mù rồi sáng Em thơ đó trong trắng hồn nhiên Mưa rỉ rả, chẳng ưu phiền Gió dông cho lắm cũng yên nơi lòng. Đời như thế thoát trong khói tỏa Dang đôi tay lương khỏa gió giăng Sương mây gói cả không gian Nguyện cầu bình lặng, cõi trần mông mênh Chỉ một chữ ân tình không rõ Dù mộng mơ cũng khó hanh thông Câu thơ ghi giải tấm lòng Lòng ta, ta hiểu tâm không diệu huyền. Vinh cháu nội đầu tiên làm lấy Ăn một mình chẳng cậy vào ai Tập tành lần sửa hằng ngày Thân bên trẻ nít, trí hay nhẹ nhàng Đặng Xuân Linh 16-01-2014
Thơ đầu năm Đầu năm gom lại viết thành thơ Gởi đến quê xa ý thẫn thờ Nơi đó ẩn tàng trong ký ức Bụi tre chùm gởi ủ trong mơ Dù cho cuối bãi hoặc đầu ghềnh Tình nước đâu lìa, mến để bên Gió rét sương pha vì cuộc sống Nhớ nơi sinh trưởng dạ nào quên Bên anh từng bước dạo thanh nhàn Dẫm trọn đường mòn sống ổn an Suối cảnh thiên nhiên rừng mát mẻ Lung linh đom đóm lững trên ngan. Xuân về ghi lại ý thương chờ Giáp Ngọ tháng đầu khởi vận thơ Vật chất chăng là hình ảo ảnh Ngoảnh về quá khứ tựa như mơ Đặng Xuân Linh
Mong hứng giọt mưa quê Dặm xa mong mỏi khung trời Bao giờ về hứng giọt rơi quê nhà Tiếng mưa thầm rỉ gần xa Đây đông càng nhớ ánh tà xuân quê Đìu hiu mưa gió tư bề Gió phơ cành trúc nghiêng bê theo chiều Trời hàn lá vẫn vương nhiều Màn mờ tuôn phả tiên điều cảnh đông. Tưởng về bên ấy bềnh bồng Thương bao cánh hạc mộng vùng bến mơ Bay đi núp bong nương nhờ Yên bề cuộc sống sớm trưa xoay dần Đặng Xuân Linh
Gọi lời Buổi cất bước lắm niềm hy vọng Suy ngày nào vui sống quê mình Không còn muôn dặm điêu linh Xứ người vẫn có chút tình yên cho Chim xa tổ tìm mơ cành đổ Được ấm no hoài trở cuộc đời Rừng xa lạ phải chơi vơi Tàng xưa sinh trưởng cánh bơi khôn ngừng. Thời gian dài chưa bừng ánh sang Dù trăng mờ chưa lãng tơ vang Ai người có chí thanh loang Nghe như âm vọng tranh trang oai hung. Mong đôi cánh tung cùng nẻo cũ Cuối chân trời khéo rủ vận khơi Nắng mưa kiên nhẫn ý lời Nước xưa còn đó xây đời tự do. Đặng Xuân Linh
Mong tròn bổn phận Thân tu gởi quanh nhà tịnh dưỡng Giữa trần ai phận vướng làm người Gắng cho trọn nghĩa trần đời Đạo đời hai nẻo rán soi an tròn Mẹ đã truyền càn khôn vận chuyển Người đời khó thấu chuyện thời gian Mọi điều dương thế chi toàn Mong ơn Trên độ giải nàn chúng sinh Thời biến chuyển thinh thinh sóng dị Người người tiếp vận chỉ là khuyên Đôi bờ chia giới trần, Tiên Bên trần nhốn nháo đất tiền lao chao Bờ bến giác vườn màu yên lặng Bóng Quan Âm thấp thoáng, tử đồ (đệ tử) Đến nơi chỉ dẩn ai chờ Dữ hiền phân biệt thiên cơ rõ ràng Đức Quan Âm dạy rằng dưa muối (tương rau) Nguồn nhẹ nhàng sống buổi Hạ Ngươn Sống sao Thánh thiện tâm tiên Để khi biến chuyển Mẹ hiền độ tâm Đặng Xuân Linh
Mùa Xuân đi lễ Theo bạn lên chùa xin lá xăm Xem dây tình ái có thăng trầm Xem mình tìm được người trong mộng Hay phải quên vùi với tháng năm Bóng người như thể cánh chim bay Ruổi bước đường xa vạn dặm dài Đâu biết có người trông ngóng đợi Nào hay có kẻ khổ vì ai.! Đặng xuân Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: