Thương một mùa trăng
Mơ hồ Hừng đông tôi đã dậy
Nghe chim hót bên hè
Cuộc đời vẫn ở đấy
Với hơi reo bốn bề
Buổi trưa vẫn nhìn thấy
Tơ nắng vàng bên song
Cuộc đời vẫn như vậy
Chung lưng với ánh hồng
Hoàng hôn buông rèm gối
Chim tìm nhánh lao xao
Cuộc đời vẫn không đổi
Quanh quẩn với trăng sao
Ngày ngày cứ xoây xẫm
Con người sống nhịp nhàng
Trời đất quay thâm thẫm
Gió mây vẫn trùm ngang
Năm tháng qua tựa vó
Hình ảnh sân thềm xưa
Kỷ niệm còn nhớ rõ
Phất phơ ngọn lá dừa
Nửa đêm trăn trở thức
Vời vợi nghĩ mơ hồ
Ta bên bờ sâu vực
Thờ thẫn một bài thơ?
Đặng Xuân Linh
Núi vẫn chờ Dãy núi đìu hiu ngóng đợi hoài
Ngàn năm quyện gió giởn đùa mây
Chỉ mong thay đổi mùa xanh lá
Ðể hẹn màu hoa thắm vẹn đầy
Ðầy gió buồn tênh cảnh đợi màu
Thu sang cài áo điểm vàng nâu
Heo may lạnh buốt, cành thưa lá
Còn lại trơ trơ mấy nhánh sầu
Sầu rụng lá thưa, đến tiết đông
Cây già chịu lạnh mấy hàng thông
Che cho màu núi mùa sương tuyết
Và để muôn chim chút ấm lòng
Ấm lòng chim núi đợi xuân sang
Chờ hết tiết hàn đến vạn an Vô lượng không gian bay khắp nẻo
Qua đời vui hưởng ánh dương quang
Hào quang chiếu diệu đẩm đầy hương
Vạn vật vui vầy với bốn phương
Hiền dịu tình người lan trải rộng
Êm đềm soi rõ bóng trong gương
Gương đời lịch sử vẫn còn vang Lắm vị vì dân vớt khổ nàn
Sông biển muôn đời ghi sách sử
Núi non một dãy viết thành trang
Ðặng Xuân Linh
Lisbonne, 25-07-2003 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 05:41:58 bởi Viet duong nhan >
Hương vị trần ai Tơi bời buốt giá lòng đau Hún cây, rau quế trỗ màu nâu hung Thương sao sắc biếc lạnh lùng Vườn chưa vươn đẹp mông lung tiết trời Lạnh lùng mưa gió không vơi Chờ ngày ấm áp lòng khơi mộng vàng Hẹ hành hún lũi âm thầm Như lòng ẩn giấu soi ngầm mong manh Tía tô hai mặt tím xanh Nhớ về quê có hoa chanh thơm lồng Tần ô mọng ướm hương nồng Canh chua bỏ chút nước trong chất lành Rau răm đuôi mắt đa tình Niềm riêng tự biết một mình đắng cay Như là thâm tính nồng ngây ! Vắng mùi hương cũ nhớ hoài phương xưa Trải tim lá dấp ngọt chua Xa xôi lo mãi lòng chưa trọn đàng Chia tình nồng ấm dặm ngàn Người nơi đất khách lúc vàng lúc tươi Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2008 06:58:32 bởi Viet duong nhan >
Đường mòn làng xưa Lối cỏ mòn, vẫn ghi vào tâm khảm Chân bước đi như chạm đoá hoa ngàn Ta cùng đi, đi mãi trên con đàng Sao thấy ngắn giữa đôi lòng lưu luyến Tưởng nhớ hoài vẳng bao lời kỷ niệm Dạ nao nao nhìn cánh phượng buồn rơi Thuở trường xưa vui khơi vạn tiếng cười Rồi chia cách, vẫn mong ngày tái ngộ Nhớ trời thơ, thường mơ về đường cũ Đã xa rồi thương bèo ủ miền xa Về quê xưa tổ ấm đã phôi pha Bao nhiêu năm chưa ngắm qua đông rạng Nghe tiếng mưa một màn sầu u ám Đường mòn xưa nay trở xám buông dài Khi lìa quê xa mãi mãi tháng ngày Nào tình kia cũng nhắc hoài ai… ngỡ Ném buồn đau mọi thứ tình tan vỡ Vẫn mơ thầm trở gót trải muôn điều Con đường làng đã đổi sắc màu rêu Tung bụi cao tựa chiều un khói trắng Đặng Xuân Linh
Ngáy còn mơ của Xuân Linh trong TVCT được các bạn sau đây họa lại: Lâm Tiểu Trúc, Nhà Quê, Bạch Nga, Gia Linh, Bạch Nga, Xuân Linh, Gia Linh, NhàQuê và Lâm Tiểu Trúc. Ngáy còn mơ Trưa nào chỏng cẳng ngáy khò khò Vườn tược lúc nầy ẩm khó đo Que phẩy cội cây dăm lá dính Cánh phờ chim chóc lắm con xò* (bí xị) Vi vu gió thổi, ru mơ mộng Xào xạc thông đùa, réo tự do Trùm ấm trong chăn, ngoài giá buốt Nghĩ thương đàn vịt , với thân cò ! Xuân Linh Mộng mị đêm đông Trời đông mũi nghẹt thở khì khò Mở cửa ra ngoài phải đắn đo Lạnh ẩm rêm mình thân muốn rũ
Giá băng nhức khớp mặt thêm xò Cà phê mấy tách tăng sinh lực Rượu chát vài ly viện lý do
Nệm ấm chăn bông trùm kín ngủ Năm canh mộng mị bóng chim cò Lâm Tiểu Trúc Trương Phi Luận Trương Phi truyện nói ngủ khì khò Lảnh lịnh thi hành chẳng đắn đo Xuất trận oai phong gây xính dính Công thành khí thế chớ suyển xò Người khen hữu dõng... cần nhằm lúc Kẻ luận vô mưu... dụng khó do Dị biệt đôi đường vàng với đá Gian nguy mới biết hạc hay cò NhàQuê Lão hủ...luận Tướng giảng binh thư lính ngủ khò Như vầy trận địa xác nằm đo Thành trì bỏ ngõ dân điêu đứng Đại nội trơ ngôi Chúa hoảng xò Giữa chỗ phế hưng thông sự lý Kề bên sinh tử ngộ nguyên do Nằm gai nếm mật trông thời vận Mơ phục giang san soãi cánh cò ( hihihi...hông có được cà phê rượu chát trùm chăn ấm kín mít mà RU MỘNG nữa đâu á....muộn lắm rùiiii...!!!) Bạch Nga 17.11.07 Rước đám cò Trời lạnh đêm đen muốn ngáy khò Cái giường chăn ấm chẳng cần đo Cứ nằm co quắp như tôm tép Còn cuốn cuộn quay giống ốc xò Mấy nhánh mận ngon không lý lẽ Bao cành táo ngọt chẳng căn do Mùa thu mới nửa sao tê tái Chắc phải tìm nơi rước đám cò !!! Gia Linh Xin can... Rước đám ...ò e khóc thấy mồ Thu chưa qua hết đã...ô hô Cành đào hơ hớ sao đành bỏ Nhánh mận chín mùi chẳng lẽ xô Chắc bước du tiên còn nặng trĩu Mà đường thóat tục cũng mơ hồ Thôi đi... năn nỉ ..xin đừng...nhé Có giận dỗi gì cứ ...xáp vô !!!!(*_+) Bạch Nga Vui thì cứ nhập Một đám cò đương đậu trắng mồ Ngóng quanh cổ rướng phát đồng hô (la oác oác) Lao xao chim chóc cùng bay bổng Rộn rã ngàn cây cũng đẩy xô Trần thế cảnh tiên sao biệt rõ Con đường gai góc khá mơ hồ Nhìn hoàn cảnh nọ thì thầm hiểu Hờn giận qua lề, vui nhập vô Xuân Linh Đi tìm cái miệng hô (Họa ngược bài XIN CAN của Bạch Nga) Đám cò cao cổ, dám nhào vô ? Nghểnh nghểnh lêu nghêu kiếm mặt hồ Tụ tập thành đoàn, bay tiếp sức Thênh thang cả nhóm, lượn vồ xô Cùng nhau lẫn tránh lò đông lạnh Cả bọn đi tìm cái miệng hô Oác oác la vang reo ỏm tỏi Trên đường thấy được nắng bên mồ Gia Linh Cõng (Họa ngược bài XINCAN của BN) Sân đào lởm chởm ngõ đâu vô Tấm ván kê ngang sịnh với hồ Bước ngắn trơn lùi vờn muốn té Đi nhanh nhớt nhợt tưởng rình xô Thôi thì cậy mượn cầm tay dắt Hoặc giả vò vè đợi tiếng hô Muốn cõng hai tay nên bấu cổ Nhưng đừng xiết cứng kiểu đưa mồ NhàQuê Thích thì nhảy vô Cúm rúm co ro lạnh thấy mồ Ðâu còn bụng dạ để tung hô Nên đành thủ phận không chen lấn Cứ thế an phần khỏi đẩy xô Sáng tối tâm nhàn mơ viễn cảnh Trưa chiều trí thản mộng giang hồ Ai cùng chí hướng mời chung bước Ngần ngại chi nè , cứ nhảy vô Lâm Tiểu Trúc
Xa mãi ngày xưa Đã nhiều năm cách quê ngoài vạn dặm Vẫn qua rồi sương thấm khối trời mơ Nơi đất khách lặng lờ nhả nguồn thơ Cũng có khi tâm tình quây vớ vẩn Cất nổi buồn đem niềm vui chen lấn Cuối chân trời là số phận mây trôi Gió ngàn đưa theo bóng trải non đồi Đành xa thôi bao thân tình vạn thuở Chiều thu ấy gặp ai niềm cởi mở Giọt mưa tuôn chặn ngõ cũng chia tay Bạn láng giềng mến lắm tuổi mơ say Vẫn nhớ mãi nét gầy hiền tâm tính Kỷ niện nào cũng mang nhiều trầm tỉnh Góc tim đan phong kín giữa chương tòa Người ơi, xin hãy giữ tấm lòng ta Lặng lẽ ngắm, cảnh chiều tà vàng dôỉi Thời gian dài dìu ta đi một lối Gió heo may theo dõi lúc thu về Dòng suối trong mơ rọi ánh trăng thề Mùa qua mùa ủ che người viễn xứ Đặng Xuân Linh
Thuở chân trời mới Sự thật chinh mắt ĐXL thấy nghe Rồi có một ngày tôi gặp em Một nơi nào đó có quen quen Hay nơi thị xã quê hương cũ Tôi kể chuyện tù tội nhẹ êm Sẽ kể em nghe chuyện Mạnh Khương Xứ xa, vạn dặm vượt đường trường… Thời nay lắm kẻ tìm hoang dã Để biết chồng đi học bới vườn Tôi kể em nghe chuyện lạc đường Lạc nhà …, người tặng chiếc manh hường Lê la trẻ nhỏ nằm sàn đất Hai mấy phu nhân cũng tấn tuồng Cháo lỏng muối rang bé hững hờ Mong manh theo Mẹ để tìm Cha Chí Hoà nóng hẫm, hâm cùng giống Vì bởi nghĩa tình phải lạc sa Em nghe kể những tháng thăng trầm Đã xóa, rồi suy lắm oái oăm Độ lượng trên cao xem chẳng có Nộm hình vàng bạc nhét đà khâm Sự thật vẫn là sự thật qua Gẫm suy mà nhớ lụy xưa xa Là ngày giải thể rằng ta tốt Hay đã lầm đày chuyện khổ đa? Đặng Xuân Linh
Bài Xướng Thiếu ngày đi của Đặng Xuân Linh được Lâm Tiểu Trúc, Bạch Nga, NhàQuê và Gia Linh họa lại. Thiếu ngày đi Tính sẳn hai mươi, cũng thiẽu ngày Viẽng thăm bè bạn khó khăn thay Tới lui xe điện sao mà ngán Lên xuõng cầu thang thiệt quá cay Hơi ướm phủ đầy, đầu óc cuộn Người chen xuôi ngược, suối nguồn lay Thương con mẽn cháu thời gian bận Nhiều việc lu bu mấy bữa rày Xuân Linh Chờ quà Nghĩ lể Noel được mấy ngày Ðầu đông lạnh lẽo tiết trời thay Bao người hạnh phúc vui sung sướng Lắm kẻ cơ hàn khổ đắng cay Cảnh vắng thông buồn sương lượn phủ Vườn hoang liễu rũ gió lung lay Giáng sinh sắp đến quà chưa tới Ðứng ngóng ngồi trông đợi hỗm rày Lâm Tiểu Trúc Thấy gì đâu ... Ai cũng vui...mình bận tối ngày Đầu căng búa bổ muốn khùng thay! Cuối năm chữ số như lòi tói Hết tháng cơm gà giống ớt cay Ngồi tính nửa khuya quên...muỗi chích Nằm lo bảnh sáng thấy... nhà lay Chân đi hỏng đất thần kinh...liệt Ngác ngác ngơ ngơ đó đến rày !!! Bạch Nga 23.12.07 Quà Noel Lo quà tặng cháu hết nguyên ngày Mệt đứt...hơi già nhưng sướng thay Bé hét hân hoan mồm tíu tít Ông cười cảm động mắt cay cay Ngập tràn hạnh phúc khôn gì sánh Quấn quýt nghĩa tình bão khó lay Phần thưởng thiêng liêng đời có vậy Cầu cho phước đến khắp muôn rày... NhàQuê Khó lắm thay Gia đình bè bạn, biết bao ngày ? Xử sự cho tròn khó lắm thay Nam Bắc xa xôi vài chục dặm Đông Tây trắc trở mấy mươi cây Paris chen chúc người luôn động Phố nhỏ đậm đà gió chẳng lay Tình nghĩa dân lành nơi bến lạ Biết đùm bộc lấy chuyện xưa rày Gia Linh
Bóng thuyền xa xa Lẳng lặng quê ai có một người Đêm ngồi than thở cõi vời xa Nửa đêm thức dậy trầm tư lự Đem vận miệt mài điệp khúc khơi Đêm thu ngồi dậy nghĩ gì đây ? Cửa đóng then cài bóng tối vây Mơ nhớ câu thơ lời dịu ngọt Ảo mờ thấy lá đọng sương đầy Lại có hương tình dệt bóng mai Nghe thôi choáng váng tựa như say Bên tai sấm sét lời mưa đổ Ngoài mặt làm ngơ dạ nghĩ hoài Nhặt cánh hoa rơi ngỡ giống mình Mới vừa rụng xuống thãm nền xanh Gượng cười thấy bướm hôn tàn nhụy Còn cuống mơ màng dệt đóa xinh Thầm tưởng thần giao mới thẫn thờ Tình thường ngoãnh lại ngược bến bờ Hoàng hôn hỏi lại còn vương vấn Giấc mộng êm đềm vẫn ước mơ Đặng Xuân Linh 29-10-2005
Chúc Xuân Niềm vui thân chúc mộng dài Cả trời hy vọng thêm đầy khương ninh Chữ an, chữ phước rập rình Mong nhiều sức khỏe, duyên tình đạt mơ. Ngoài kia nắng tỏa đầy tơ Mùa Xuân như đọng trên tờ giấy xanh Tuổi đời chồng chất dương lành Ôm bầu không khí bước rành vân du Nắng làm tản mát sương mù Rồi đun hơi ấm màn thu tan dần Mùa đông tim ngủ lâng lâng Sáng mai thức dậy sắc xuân đã về Xuân mời nhớ chút tình quê Mai vàng cánh mở rủ rê khắp cành Màu tươi vạn thọ tin hanh Chúc mừng, chúc cả …nhưng dành tình riêng Đặng Xuân Linh
Xuân mộng Viết gì đây đêm đốt nến giao thừa Tết quê hương, mơ tưởng hoài thuở trước Xuân đâu rồi ! Sao sương rợi đọng ướt Tưởng xuân về tha thướt thuở xa xưa Sáng ngồi đây, hồn mộng tưởng mênh mông Nghe sáo quát báo tin Xuân đã đến Hoa đón chào xôn xao tình thương mến Trổ đóa vàng tươi trẻ giữa trời trong Nhớ sắc xuân bao mộng ước rạt rào Cánh mai vàng gợi trao nhiều luyến tiếc Đầy lộc thơm, nhựa tràn trề tha thiết Mang hương lành đem mãi miêt say mê Năm mới, chuyện cũ biết kể gì đây ? Người xa xứ với tâm rày biền biệt Luôn vương vấn những hương tình tha thiết Gợi nhớ về những hình ảnh bủa vây… Một lời chúc cho nhau buổi Xuân về Giữ trong lòng mãi mê nhiều thông cảm Xuân sẽ đẹp cho lòng say sắc thắm Đem tình thơ trải rộng ngát trời quê Đặng Xuân Linh
Hương vị trần ai Tơi bời buốt giá lòng đau Hún cây, rau quế trỗ màu nâu hung Thương sao sắc biếc lạnh lùng Vườn chưa vươn đẹp mông lung tiết trời Lạnh lùng mưa gió không vơi Chờ ngày ấm áp lòng khơi mộng vàng Hẹ hành hún lũi âm thầm Như lòng ẩn giấu soi ngầm mong manh Tía tô hai mặt tím xanh Nhớ về quê co ùhoa chanh thơm lồng Tần ô mọng ướm hương nồng Canh chua bỏ chút nước trong chất lành Rau răm đuôi mắt đa tình Niềm riêng tự biết một mình đắng cay Như là thâm tính nồng ngây ! Vắng mùi hương cũ nhớ hoài phương xưa Trải tim lá dấp ngọt chua Xa xôi lo mãi lòng chưa trọn đàng Chia tình nồng ấm dặm ngàn Lồng nơi đất khách lúc vàng lúc tươi Đặng Xuân Linh
Bồi thơ Đưa tay phe phẩy mấy câu còi Luật tránh xa xa chẳng thiệt thòi Khải nhẹ bàn chân e kẻ nhột Xài sơ chấm phết chọc người cười Lời hay tám cú hề hà nhỉ Ý đẹp năm vần vui vẻ thôi Dệt mộng trong lòng quên mỏi mệt Cho tâm thả lỏng vận thêm bồi Đặng Xuân Linh Chén rượu bồi Sáng sớm tinh sương rộn tiếng còi Giật mình tỉnh mộng mắt to thòi... Quanh đây vẳng vọng lời trêu ghẹo Thoáng đấy vang đưa giọng giỡn cười Gối mỏi chân tê không đứng nổi Ðầu rêm cổ cứng muốn nằm thôi Thơ vui gởi đến làm sao họa Cạn tách cà phê chén rượu bồi Lâm Tiểu Trúc Trau dồi thiện ý Lủi thủi lên toa, đợi hú còi Đi thăm gia quyến có chi thòi Nhìn đàn trẻ nhỏ nô đùa thích Thấy đám con thơ nhảy nhót cười Mới biết cuộc đời say thế nhỉ Mà hay số phận vẻ vui thôi Mình đem thư thả trao tin tưởng Vun đắp cho nhau ý thiện bồi Gia Linh Trông Người Lại Ngẫm Đến Ta Phố rộng người thưa cứ tút còi Đầu xù kiếng chảng rặc khuôn thòi Lòi phô chổ nghiệt coi còn nhột Giấu tạm nơi thô sợ thấy cười Của đáng …đem trưng vui quá nhỉ Tiền vung chạy kiểu ớn ôi thôi Nhìn qua đám cháu đâm ra mệt Nói họ ... phiên ta lảnh búa bồi NhàQuê Tết... sợ ..sợ... !!! Phố xá reo vui át tiếng còi Nhìn ra đủ mặt diện tươi thòi Ốm tong đồ hiệu coi còn đở Mập ú quần gin thấy tức cười Xông đất đầu năm ...xui hết biết Tiệc tùng Tết nhứt mệt ôi thôi Mấy ngày chứ nếu dài hơn nữa Lo nổi làm sao vụ bếp bồi Bạch Nga
Chúc Xuân Mậu Tý Xuân về dìu dịu ánh dương quang Vui vẻ mọi bề của thế gian Phước lộc điển lành ân bệ ngọc An khang huệ chiếu chứng lòng vàng Gia đình ấm áp mừng sum hợp Con cháu ngoan hiền rộn hát vang Mậu Tý trọn niềm nguồn mộng tưởng Một năm sức khỏe với thanh nhàn. Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2008 07:02:29 bởi Viet duong nhan >
Kể chuyện xưa Một phút hoài suy tuổi mộng thường Nửa đời in gót chốn quê hương Phần tư áo trắng lồng trang giấy Dài vắn một thời thuở dễ thương Phất phơ tà áo ước mơ đầy Theo lối hàng me dẫn đến Thầy Chiếc nón bài thơ che nắng chói Trên tay chiếc cặp gói tương lai Ước vọng ban sơ khó bốn bề Biết bao cực nhọc cảnh lìa quê Vừa lo cơm áo vừa đi học Bên cạnh tình thâm lắm nặng nề Thời gian thắm thoát tựa thoi đưa Phẳng lặng hoa lòng cũng dệt mơ Rồi đến một ngày mùa phượng nở Tương tư xáo động một bài thơ Mấy vần ngào ngọt nhẹ như ru Khó xoá trong lòng trí mộng du Xao xuyến hoài mơ lời nhả ý Thanh nhàn vận phú nghĩ thầm mơ Vần thơ đọc mãi vẫn còn say Ngày tháng trôi dần chuyện chuyển lay Đọc những câu thư người ấy gởi Hẹn nơi gặp gỡ buổi sương mai Nơi quán cà phê tỏ nỗi lòng Người lo bỏ lỡ đã chờ mong Không hề mở ý câu yêu mến Tay áp vào tay điệu thắm nồng Đặng Xuân Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2008 07:06:01 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: