Hoa Thạch Thảo
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 6 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 80 bài trong đề mục
hoathachthao 05.02.2007 04:24:33 (permalink)
Anh!
Ở cái tuổi ngoài năm mươi anh luôn nhớ về người vợ đã mất và cứ ngỡ rằng yên phận côi cút từ đó, nhưng không ngờ vì một cái lick vô tình mà anh hồi sinh tất cả. Mọi cái sống lại trong anh thật mãnh liệt và giằng xé anh mỗi ngày bởi anh biết Nó không thuộc về anh, nhìn Nó e dè mỗi khi bên anh mà lòng anh se thắt. Anh gọi Nó là "Con nhỏ" bởi Nó mong manh, yếu đuối nhưng anh biết Nó cứng cỏi và độc lập tính. Công việc của anh buộc phải online suốt ngày nhưng hầu như Nó không làm phiền anh mặc dù Nó biết lúc nào anh ngồi ở đó và lúc nào anh chạy ra ngoài. Hầu như Nó luôn chủ động nói chuyện với anh và chủ động ngưng câu chuyện đúng vào lúc anh bắt đầu thấy sốt ruột. Anh luôn phải bật cười (điều hiếm thấy đối với anh) vì cái cách nói chuyện rất Bắc của Nó, anh thích nhại lại Nó, rồi năn nỉ Nó đi uống cafe hay đi ăn một cái gì đó để được nghe và nhìn Nó nói chuyện lâu hơn một chút. Những dịp như vậy bao giờ Nó cũng đính chính các câu nói của Nó bằng cách nói của người miền Nam làm anh thú vị, thế nhưng khoảng cách giữa anh và Nó vẫn không tài nào thu hẹp lại được có lẽ bởi tại Nó quá nhỏ bé và thánh thiện làm anh thấy ngại. 
Nó!
Nó là con thứ trong gia đình đông con và lam lũ nhưng Nó luôn mơ mộng làm cả nhà lo lắng. Mẹ nói, Nó sinh ra là do sự bất thường của thượng đế. Có lẽ vậy nên ngoài ba mươi rồi mà Nó vẫn như đứa trẻ mười lăm mười bảy, trong veo và thơ dại.
Vô tình Nó gặp anh, một người đàn ông gần bằng tuổi bố Nó nhưng luôn làm Nó tò mò bởi sự rụt rè một cách bất thường.
Nó thích gọi cho anh vào những lúc anh không ngờ nhất và giống như khi gọi đến Nó đột ngột "say to goodbye" để nghe anh la "con nhỏ này !". Mỗi lúc buồn Nó gọi cho anh, để nghe anh chọc ghẹo và năn nỉ Nó đi cafe không? Chỉ chờ có thế Nó se xua đón anh mà mặt tỉnh queo. Trước anh, Nó bất thường thực sự, Nó có cảm giác Nó là cái gì đó không phải là Nó. Nhiều lúc anh la "con nhỏ này làm gì mà mặt mũi nghiêm trọng vậy?", quên mình là ai nó lại véo von đủ mọi thứ chuyện để rồi chợt giật mình hoang mang khép lại trước anh.
Mẹ!
Là người phụ nữ ít học nhưng giỏi giang và khéo léo trong mọi việc nhất là đối với con cái, mẹ luôn khích lệ chị em Nó "Cứ đi là đến các con ạ", riêng với Nó mẹ như nhìn thấu mọi hành động làm Nó thấy ngại ngại mỗi khi nhìn vào mắt mẹ, nhưng Nó lại thích ôm ngang lưng và vùi mặt vào lòng mẹ Nó. Từ ngày quen anh Nó như lùi xa khỏi mọi người và mẹ, muốn trốn vào một cõi riêng nào đó để chiêm nghiệm lại chính mình. Mẹ nhìn Nó đầy sự cảm thông làm Nó áy náy "Mình có sai không?". Nó tẩn mẩn lồng cọng thun vào giữa hai ngón tay căng ra, tưởng tưởng ngón này là anh, ngón này là Nó và tìm cách chập hai ngón tay lại mà vẫn giữ cho cọng thun căng ra được.
Khó thật!              


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/F358165552CF4B968625ED55610B933D.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2007 12:57:10 bởi hoathachthao >
Attached Image(s)
#1
    hoathachthao 06.02.2007 00:45:29 (permalink)
    14/2
    Hai người ngồi bên nhau, tay trong tay mắt nhìn vào mắt, im lặng thật lâu giữa tiếng chuông chùa và tiếng suối chảy róc rách. Anh nâng nhẹ mặt chị lên chạm môi mình vào cặp mắt nhắm chặt ướt nhoè của chị, anh biết chị đang phải kìm nén dữ dội, run run anh lướt nhẹ mu bàn tay mình lên má, môi chị rồi nặng nề rụt tay lại ngồi bất động nhìn chị run rẩy, thổn thức. Thật lâu chị tĩnh tâm, mở mắt nhìn anh vời vợi buồn. Anh mím chặt môi để không bật lên những lời nói yêu thương mà biết chắc nó sẽ làm cho cả hai cùng chảy nước mắt. Và cứ như vậy, nhìn vào mắt nhau họ hiểu tất cả, những gì cần nói nhất lại không cần phải nói ra nữa. Cuối cùng anh cũng phải nén lòng nói lời từ biệt và chị im lặng nhìn anh đi xa dần xa dần.
    Cõi nhân gian!


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/BA6371D871D54D13A7BCC219021703DD.jpg[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2007 22:58:13 bởi hoathachthao >
    Attached Image(s)
    #2
      hoathachthao 14.02.2007 15:22:52 (permalink)
      Lễ tình nhân
      Lễ tình nhân, anh nhắn tin "Em sang anh được không?" Tôi phân vân rồi cũng xách xe chạy sang, gọi cửa đến lần thứ ba mới thấy tiếng anh. Day dứt, tôi lảng tránh ánh mắt tha thiết và ậm ừ không trả lời những câu hỏi cắc cớ "Tại sao?" của anh. Cố gắng cuối cùng anh ngồi xuống bên cạnh kéo tôi vào lòng như muốn xoá đi cái khoảng cách vô hình giữa tôi và anh lâu nay. Miễn cưỡng tôi ngồi yên nhưng hoá đá làm anh ngại ngần buông tay và nặng nề nói "Anh phải đi thôi?".
       Tôi đưa anh ra bến xe, nhìn ánh mắt mệt mỏi và dáng đi lầm lũi của anh mà lòng day dứt không yên. Chúng tôi đã từng là niềm tin yêu và sự cổ vũ của nhau trong cuộc sống thế mà giờ đây nói với nhau một lời chúc ''Thượng lộ bình an" cũng là khó khăn.
      Anh chọn ngày lễ tình nhân để ra đi như một sự trắc nghiệm cuối cùng và tôi đã im lặng dù biết anh rất đau lòng nhưng quả thật trong tình cảm không thể có sự lừa dối, tình yêu trong tôi đã bị anh giết chết từ cái ngày trong cùng một phút anh gửi tin nhắn nhớ thương tới hai người con gái, để sau đó anh thanh minh "xã giao" ấy mà. Trong tình yêu tôi đã đứng lại còn anh vẫn đi tiếp trong ảo tưởng. Sáu tháng đã trôi qua, tôi không thể ấm lòng lại trước những yêu thương của anh, cảm giác ghê sợ khi nghĩ bàn tay này vừa đặt lên ai đó làm tôi xa lánh anh từ từ. Ngày hôm nay là quá muộn cho cả anh và tôi nhưng thà là vậy.
       


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/17F5ACC3D6284A038C89E8BA079B1D36.jpg[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2007 22:59:56 bởi hoathachthao >
      Attached Image(s)
      #3
        hoathachthao 07.03.2007 23:08:17 (permalink)
        Miền kỷ niệm

        Sự cợt nhả của số phận đã biến anh từ một người đàn ông phong độ, hài hước dí dỏm thành một sinh vật ký sinh đúng nghĩa của nó. Vì vợ và con gái nhỏ quay lưng lại nên mọi sinh hoạt tối thiểu nhất của một sinh vật, anh đều phải cậy nhờ vào đứa cháu gọi anh là Bác ruột, mặc dù thương anh nhưng rất sợ vợ anh.
        Nằm bất động trong căn gác nhỏ anh không thể và không biết làm gì ngoài việc thả trôi ý thức của mình về miền kỷ niệm để vơi đi những trăn trở bất mãn để ráng sống cho qua nốt những ngày tháng khắc nghiệt cuối cùng của một kiếp người.
        Ngày mới bị tai nạn anh không ngờ rằng số phận lại hà khắc với anh đến như vậy, nên anh vẫn còn hài hước với bằng hữu khi họ đến thăm “may nhé, thế là các cậu có dịp để hàn huyên với tớ rồi đấy”, “Phen này thì khối cậu đi đầu xuống đất nhé”… Thế rồi cứ từ từ, từ từ, một năm trôi qua, rồi một năm nữa trôi qua, chân rồi đến tay của anh không còn thuộc về anh nữa. Mặc cảm, anh không muốn giao tiếp với bất kỳ ai kể cả những người thân yêu nhất đối với anh, anh không chịu nổi những ánh mắt xót xa thương hại mọi người dành cho anh.
        Trong cùng cực bi quan anh cứ tiếc rằng khi chân tay còn cử động được sao không biết để dành một ít thuốc ngủ, hay biết trước cơ sự thế này thì đã ra đi từ sớm chứ đâu để phải khổ thế. Anh đã từng mím môi đến bật máu để nhịn ăn nhịn uống đến lả người, anh đã từng lén nhổ những viên thuốc bệnh, đã từng bật khóc cầu xin đứa cháu giúp anh nhanh chóng được giải thoát khỏi kiếp này. Nhưng trớ trêu thay, tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì đối với sự bỡn cợt của số phận, càng mong muốn được chết bao nhiêu thì kỷ niệm về một thời tươi đẹp càng bùng lên dữ dội trong anh bấy nhiêu.

        Nhốt mình trong phòng kín, teo tóp như ông già tám mươi trong cái thân xác quắt queo như đứa trẻ mười hai mười ba, anh sợ mọi thứ của cuộc sống nên bắt đứa cháu luôn buông rèm đóng chặt cửa. Trong ánh sáng nhợt nhạt của bóng đèn compac bé tẹo như ngón tay trẻ con, anh không phân biệt được ngày hay đêm và thường xuyên ảo giác về thời thơ trẻ  với tiếng gà con chiêm chiếp đến thảng thốt, tiếng U anh với mùi rơm rạ thổi cơm nôn nao, anh thấy mình đen nhẻm trong chiếc quần đùi  nâu cùng lũ  bạn bêu nắng suốt ngày với đủ trò nghịch ngợm phá phách, từ chui rào vặt trộm những quả mận xanh lè chát xít cả cổ, những quả ổi bé tẹo bằng ngón tay cái, cứng đến gãy răng bọn anh cũng không tha, ăn không được thì đem ném nhau đến u cả đầu. Rồi những buổi tát cá, tát thì ít mà đùa rỡn ghẹo nhau thì nhiều, thi nhau chát bùn lên đầu lên mặt nhau, chán rồi kéo nhau ra sông thì thụp dưới đó đến teo hết cả các đầu ngón chân ngón tay mà vẫn chưa chịu về.
        Nhiều ngày đã trôi qua, anh giờ đã tĩnh tâm hơn, biết chấp nhận sự thật hơn và cũng hay trôi về quá khứ hơn. Mấy hôm nay trời trở lạnh, cái lạnh không còn làm chân tay anh tê buốt được nữa nhưng nó hiển hiện bằng cả ngàn con bọ bò luồn ngọ nguậy trong sống lưng làm anh khó chịu nằm không yên, anh thèm được bàn tay thô ráp của U anh xoa lên lưng cho anh như ngày nào anh còn bé, rồi anh nhớ đến cô bạn hồi còn học cấp một trường làng có đôi tay khéo léo thường làm  thủ công hộ anh, rồi anh nhớ đến đôi tay của anh với những ngón dài thon thả như bàn tay con gái luôn là đề tài cho chúng bạn ghen tỵ. Anh nhớ cái cảm giác thích thú khi nó chạy trên lưng anh mỗi khi anh ngứa gãi, giá mà nó không bị liệt thì giờ đây anh sẽ gãi một cách thoả thuê, ôi bàn tay của anh! Từ ngày đôi tay mất đi anh luôn bị ảo giác về nó ám ảnh, anh dành hầu hết thời gian trong ngày để nghĩ và nhớ về những đôi bàn tay anh đã gặp. Tẩn mẩn anh chia ra thành hai phái rồi anh chia tiếp thành nhóm tay khô tay ướt, tay mềm tay cứng , tay thô tay đẹp, tay để nhớ tay để ghét, tay trân trọng tay khinh khi, tay yêu thương tay ghê sợ.  

         


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/13EA4082A0314160B423DB220DCB2ED4.jpg[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2007 16:55:39 bởi hoathachthao >
        Attached Image(s)
        #4
          hoathachthao 28.03.2007 11:33:52 (permalink)
          Anh vừa trải qua những ngày khủng khiếp, khởi đầu là những cơn đau mơ hồ ở đâu đó rất lạ, cảm giác bất ổn khiến anh không tập trung suy nghĩ của mình vào bất kể việc gì được. Anh biết thế là những ngày nằm liệt trong yên lặng đã chấm dứt. Rồi cái mơ hồ rõ dần trong những này tiếp theo cho đến một hôm, không báo trước nữa Nó đột ngột ập tới làm anh bật tung người trên giường với tiếng thét thất thanh Á......... người cháu hốt hỏang chạy vào, thất thần thấy anh tái dại trong cơn đau dữ dội, Người anh gồng cứng lại và từ cái miệng há hốc thở hỗn hển phát ra những tiếng rên rỉ rất lạ............Rồi đột ngột cơn đau qua đi cũng nhanh như khi nó xuất hiện, người anh mềm nhũn rớt phịch xuống giường bất động, mồ hôi vã ra đầm đìa trong cái rét mùa đông.
          Tỉnh lại anh thấy mình trong bệnh viện, mình quấn băng trắng xóa. Ngạc nhiên anh hỏi người cháu ngồi bên mặt buồn so , được biết sau tất cả các xét nghiệm bệnh viện xác định anh bị u tủy và quyết định mổ cắt khối u.
          Nhưng, vâng tất cả chỉ tại chữ nhưng và anh muốn nổ tung ra vì chữ nhưng đó. Ca mổ không thành công, bác sĩ chỉ làm được mỗi việc là rạch da thịt con người ta ra rồi khâu đóng lại chỉ vì "Rất tiếc đây là khối U ác tính" và khuyên gia đình nên đưa bệnh nhân về, "chúng tôi đã làm hết khả năng có thể".
          Một câu chửi tục vọt ra khỏi miệng nhanh đến ngỡ ngàng, anh hận, anh căm ghét cái chuẩn đóan caí kết luận và cả cái việc vô duyên của bệnh viện là mổ ra đóng lại. Anh bật khóc trước sự bất lực của tây y và cách thoái thác trách nhiệm trước sinh mệnh một con người. Anh nguyền rủa niềm tin tuyệt đối suốt cuộc đời anh vào những ông bác sỹ những bà y tá quần áo blue trắng toát, kính trắng đạo mạo và những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ. Anh gào lên, hét lên muốn đánh một ai đó, muốn đập vỡ một cái gì đó, điên lọan trong cái lớp băng cứng ngắc người anh cứ rung lên từng đợt. Người cháu nước mắt dòng dòng xin bác bình tĩnh đừng làm thế mà vết mổ sẽ tóac ra cái U sẽ làm bác đau đấy.


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/BC9F8E2A66C149BBBB480DD94F44BB7C.JPG[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2007 17:03:26 bởi hoathachthao >
          Attached Image(s)
          #5
            hoathachthao 29.03.2007 21:32:07 (permalink)
            23g đêm qua (28/3), không một nhắn gửi không một gặp gỡ Anh đột ngột ra đi bỏ lại sau lưng tất cả những nông sâu của cuộc đời. Tôi đã tưởng sẽ còn cùng anh đi thêm một chặng đường gian nan khủng khiếp nữa, thế mà..........Trong tận cùng của đau đớn xót xa tôi cố tự an ủi, thôi thế cũng là mừng cho anh không phải chịu những đau đớn kinh hòang của giai đọan cuối. Giọng người cháu nghẹn ngào "đau xót quá cô ơi, con không hiểu tại sao lại vậy, ngày hôm qua bác con còn khỏe và tươi tỉnh hẳn lên khi biết cô đang viết về bác, thế mà........". Giọng chị đau đớn bàng hòang "Anh đi rồi em ơi! Cố về em nhé, chị chờ".
            Giằng xé suốt buổi chiều tôi quyết định không về, tôi biết nơi chín suối anh sẽ ngậm cười cho dù chị bất ngờ trước quyết định của tôi. Tôi không gặp anh đã 7 năm và sẽ không bao giờ còn được gặp anh nữa, chị nói "nghĩa tử là nghĩa tận em ơi" nhưng tôi biết sự xuất hiện của tôi chỉ là hãnh diện cho chị và thỏa lòng mong ước của chị chứ không phải là ý nguyện của anh. Tất cả những gì thành kính và trân trọng nhất về anh trong tôi, tôi xin được gói lại và hội ngộ cùng anh trong thế giới tâm linh. 18g điện thoai nhắc tôi 10g sáng mai đưa anh đi, nghe tiếng nhạc kèn lạc lõng tôi thương anh vô cùng, tôi biết sẽ rất đông người đến với anh bởi ai cũng muốn chia sẻ với anh chút tình nhưng để làm gì khi anh đã đứng ra ngoài cái kiếp tạm khốn khó này để nhìn lại 58 năm cuộc đời của mình và biết đâu anh đã bỏ lại tất cả những khóc lóc sụt sùi kia, bỏ lại những viếng thăm thành kính kia để tới một nơi nào đó rất thật đối với anh.
             
             


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/BA8AFD41BCF74F5DBB3F9B4632429688.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2007 19:50:27 bởi hoathachthao >
            Attached Image(s)
            #6
              hoathachthao 30.03.2007 16:50:24 (permalink)
              12g hạ huyệt, tiếng kèn tiếng khóc dộn lên, lần lượt mỗi người gửi anh một nắm đất, rồi tiếng khóc cũng lắng xuống chỉ còn tiếng kèn não nề. Từng xẻng đất được hất xuống hối hả, rồi những nhát xẻng đập đập cho vuông thành sắc cạnh kết thúc. Di ảnh, bát cơm quả trứng và bát nhang được đặt lên, mộ anh phủ kín bởi các vòng hoa, mọi người sà xuống vỗ về an ủi anh lần cuối rồi lần lượt ra xe. Chị xót xa khóc lặng lẽ, mắt sưng mọng.
              Kết thúc những thủ tục của người ở lại, còn anh thì sao? Chắc là còn bấy bớt nơi xứ lạ? Thời hạn thử thách bốn mươi chín ngày đặc biệt quan trọng và không phải là ngắn với một kiếp Vong.


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/355BAAC6CEBA47698D1B3D9C34ED147A.jpg[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2007 19:48:49 bởi hoathachthao >
              Attached Image(s)
              #7
                hoathachthao 31.03.2007 19:54:33 (permalink)
                Hôm nay là ngày mở cửa mả, con cháu đông đủ nhưng những người anh muốn nhìn thấy lại không có mặt. Có quá nhiều bất ngờ đối với anh nơi xứ lạ và có quá nhiều điều để anh phải bận tâm vì vậy anh không nán lại lâu nơi mà tiếng gọi hồn của thầy cúng cứ như tiếng nứa cọ vào nhau làm anh khó chịu. Lướt một vòng, nhìn thấy hai con mặt buồn so trầm mặc anh thấy mủi lòng, bỗng có tiếng trẻ con phía sau không ngoảnh lại nhưng anh biết đấy là hai thiên thần nhỏ của anh (cháu nội cháu ngoại), anh muốn khóc và muốn ôm chúng vào lòng nhưng lời thầy cúng như nhắc anh phải làm một cái gì đó và có một sức mạnh bất ngờ ngăn anh lại không cho anh đến gần mọi người và cứ đẩy anh ra xa, ra xa mãi. Dáo dác anh cố tìm chị nhưng không thấy, anh quyết định bỏ đi.
                 ...............................


                Đứng bên ngoài tôi thấy thương anh vô cùng, tôi hiểu anh hơn ai hết và trong thâm tâm tôi mừng vì anh đã ra đi, anh ra đi như một sự giải thoát. Một kiếp người đối với anh quá dài khi bắt đầu bước qua tuổi năm mươi. Tôi cũng là một trong những chứng nhân làm kiếp người của anh trở nên chật chội, chính vì vậy tôi mới muốn viết về anh như một sự ăn năn như một sự chạy tội, tôi muốn sự ra đi của anh không mất hút nhạt nhòa như những người khác. Sẽ là tội lỗi nếu những gì tôi làm anh tổn thương chỉ có mình tôi biết. Tôi xin nguyện hội ngộ cùng anh trong thế giới tâm linh để viết tiếp những gì anh đang trải qua và viết về những ngày hạnh phúc tươi đẹp trước đây của anh.



                 
                 

                 


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/48390BD3D748490B98C05BFCB6B580C7.JPG[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2007 20:36:16 bởi hoathachthao >
                Attached Image(s)
                #8
                  hoathachthao 03.04.2007 02:13:29 (permalink)
                  Anh ạ, em sẽ đồng hành cùng anh trong suốt 49 ngày trên dương gian (0.13 ngày của anh nơi xứ lạ), em không muốn anh cứ mãi phải khổ sở. Hãy can đảm lên anh nhé, đây là khỏang thời gian khó khăn nhất đấy. Anh sẽ phải trải qua nhiều thử thách cam go nhưng rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi anh.
                  Anh nhớ không ngày em gặp họan nạn? Anh đã khóc trong khi em muốn được chết, Anh an ủi em "Chưa chết được đâu", người ta chỉ ra đi khi đã trả hết nợ đời đúng không anh? Cái nhgiệp em còn nặng lắm nên em ở lại trông chừng cho anh ra đi thanh thản. Ai cũng khóc, ngay cả trái tim em cũng gào thét nhưng trong sâu thẳm tiềm thức em hiểu anh đã làm trọn phận sự của mình nơi cõi tạm "trần gian" này nên em thấy nhẹ lòng anh ạ. Em đã hồi phục sau cơn chóang váng và lại mở lòng để được đồng hành cùng anh.
                  Anh đừng buồn vì em chưa thắp cho anh một nén hương nào nhé, tấm lòng em chắc anh vẫn chưa hiểu hết được đâu nhưng anh hãy yên lòng với những gì mình thánh thiện về nhau. Em cũng đang cố liên lạc với nơi mà em có thể thắp cho anh một nén hương thơm đấy anh. Em sợ mình sẽ bật khóc mất anh ạ, anh chưa thấy em khóc bao giờ đúng không? Và chỉ anh bật khóc trước em mà thôi, hai lần đấy. Lần thứ hai cũng là lần cuối cùng chúng mình gặp nhau, em thật khờ đúng không anh? Để sau đó qua chị em mới hiểu những ngày đó khủng khiếp đối với anh thế nào? Em đã sai rồi khi anh lặn lội đến tìm em. Điều gì sẽ đến với anh nếu ngày đó mình gặp nhau anh nhỉ? Biết đâu giờ này anh vẫn còn ngồi đâu đó nói chuyện Khổng Tử.
                  Cuộc đời có ai học hết được chữ ngờ đâu anh? Ngày em ra đi em đã tự hào rằng mình chưa làm gì để phải ân hận, thế mà những năm tháng gần đây em luôn phải tự hỏi lòng mình rằng "Mình có sai không?".
                  Có thể Chị sẽ nhớ anh thật lâu bởi chị yêu anh nhiều đến thế và mỗi ngày chị vẫn thủ thỉ cùng anh bao chuyện vui buồn còn em giữa bộn bề cuộc sống em chẳng nói được với anh điều gì nhưng anh sẽ là mãi mãi trong tâm trí của em và một lần nữa em muốn khẳng định "Em sẽ đồng hành cùng anh suốt 49 ngày này".


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/591FB3EA6CFA413699B05DBF73E108C6.JPG[/image]
                  Attached Image(s)
                  #9
                    hoathachthao 05.04.2007 11:50:33 (permalink)
                    Ngày hôm qua là ngày cúng tuần đầu của anh, em không biết anh có được hưởng điều đó không nhưng theo tập quán quê mình thì cúng tuần và nhất tuần đầu là hết sức quan trong đối với người mới mất vì trong 49 ngày luận tội nếu người nhà chịu khó tụng niệm, ăn chay và kiêng sát sinh thì người mất sẽ nhanh chóng được siêu thoát và đi đầu thai kiếp khác. Em không biết kiếp tới của anh sẽ ra sao nhưng hy vọng với những gì anh đã phải chịu ở kiếp này thì kiếp sau chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn và em cũng cầu chúc cho anh kiếp sau sẽ lại được gặp Chị và hai người hạnh ohúc bên nhau.
                    Anh biết không lúc đầu em chỉ định viết về anh như một câu chuyện hư cấu thôi, thế nhưng sự ra đi đột ngột của anh đã khiến em thay đổi, giờ đây những gì em viết chính là nhật ký đồng hành cùng anh vì vậy em cầu mong sao em và anh kết nối tâm linh được để những gì em viết ra phải là thật nhất đối với anh lúc này anh nhé. Em biết nơi xứ lạ anh vẫn chưa hết bỡ ngỡ và anh đang phải trải qua những sát hạch gắt gao nhưng anh không đơn độc bởi tình yêu thương của chị và trân trọng của em vẫn luôn che phủ cho anh ấm áp, hãy cố lên anh nhé. Chủ nhật này chắc chắn em sẽ thắp cho anh nén hương thơm đầu tiên và em sẽ được đối diện cùng anh, hội ngộ cùng anh. Hẹn anh nhé.
                     


                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/BBA54E7AD2A14134A8F05F406FEA3219.JPG[/image]
                    Attached Image(s)
                    #10
                      hoathachthao 06.04.2007 22:26:00 (permalink)
                      Một ngày nữa đã qua, cho dù khó khăn cho dù không như mong muốn thì một ngày nữa trên dương gian vẫn qua đi và ớ nơi xứ lạ anh cũng đã vượt qua một phần những gì cần phải làm, có rất nhiều người nhớ đến anh và cầu nguyện cho chân linh của anh nơi đó được bình an. Em biết anh thanh thản vì vậy em không nói lời động viên nữa mà muốn cùng anh đi ngược về quá khứ nơi trần thế của anh, mình nói về Mối tình đầu của anh nhé? Không là tội lỗi đâu, mà là một minh chứng cho những gì anh thành tâm nơi trần thế đó anh.
                      Mối tình đầu của anh bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ năm anh 33 tuổi đúng không? Lần đầu tiên bắt gặp vẻ thánh thiện hiền lành nơi cô sinh viên mới ra trường, trái tim anh đã lỗi nhịp để rồi theo năm tháng anh âm thầm trân trọng những lỗi nhịp đó, anh đã làm tròn vai trò một người anh một ân nhân một người thầy với cô nhân tình bé nhỏ của lòng anh. Mười năm sau theo chồng về nơi xứ lạ, cuộc chia tay vô cùng bịn rịn với những thăng trầm rình rập cả hai trong những năm tháng tiếp theo. Mối tình của anh nên thơ đến độ bạn bè anh ai cũng phải nghen tỵ và huyền thoại hóa đúng không nhỉ? Và anh đã bật khóc với cô bé khi tất cả những gì anh cất giữ đã vượt quá cái ngưỡng anh có thể để không bao giờ anh gặp lại cô bé đó nữa, khi đó là 7 năm sau đúng không anh? 17 năm qua đi, cô sinh viên thuở nào đã trở thành một mệnh phụ và nét thánh thiện vẫn còn đó nhưng phảng phất thêm nét đài các kiêu sa của năm tháng làm vợ làm mẹ, làm tim anh như tan chảy. Trong lần gặp lại chắc anh không để ý nhưng em vẫn nhớ ánh mắt bối rối của cô bé trước những giọt nước mắt bất ngờ của anh, cô bé bất lực trước sự lớn lao của số phận để đến mãi sau này vẫn vấn vương anh ạ.
                      Sau cuộc chia tay bất ngờ đó anh đã đến với chị, mà hình như anh đã có chị trước đó nhưng hình bóng cô sinh viên năm nào vẫn không phai nên sóng gió thật nhiều cho anh.
                      Hai năm sau chính chị là người chủ động liên lạc với cô bé và một năm sau họ gặp nhau, thần tượng về anh đã sụp đổ trong lòng cô bé (chắc anh không biết điều này đâu). Qua chị cô bé đã biết hết những thăng trầm anh phải chịu suốt 7 năm dài và những tôn vinh mà bạn bè anh dành cho cô bé. Chị đã khéo léo đưa cô ra mắt bạn bè cũ của anh, ngầm như một cuộc so sánh để hãnh diện với mọi người rằng chị là tất cả của đời anh, hiểu điều đó nên cô đã trân thành ngưỡng mộ chị như một niềm an ủi. Một năm sau trong cùng cực của khổ đau anh đã tìm gặp lại mối tình thơ của mình nhưng cô bé đã từ chối vì tôn trọng chị, để bây giờ cô day dứt mãi không nguôi.
                      Em cứ tự hỏi một người đàn ông thông thuộc sách lược tù cổ chí kim của bao thời đại Hán sở tranh hùng và vận dụng rất tốt trong đối nhân xử thế mà sao lại không tiên liệu được cho mình những thăng trầm có thể để những ngày cuối đời phải bi ai đến vậy? Em đau lòng trước những gì anh phải chịu từ sự gấu ó của những người phụ nữ quanh anh. Đừng trách em thẳng thắn quá anh nhé.


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/E69F2E0A41ED49C5B941BE56334124EF.JPG[/image]
                      Attached Image(s)
                      #11
                        hoathachthao 10.04.2007 01:08:23 (permalink)
                        Anh ạ, em sợ giây phút phải đối diện với anh, em đã lần lữa để rồi bỏ ra bờ sông ngồi mệt mỏi tìm lại chút bình yên nơi tâm hồn để rồi một hồi chuông điện thoại vang lên lôi tuột em về hiện tại. Bỏ lại anh, em tất bật chạy về phía tiếng chuông và em đi như người mộng du. Anh hạnh phúc hơn em vì đã tìm thấy một nửa đích thực của mình và dám sống hết mình cho những đích thực đó. Còn em, hạnh phúc chỉ là vay mượn thôi anh, em vay hạnh phúc và phải trả bằng đắng cay, em vay của người và em phải trả cho chính em. Anh đã từng bất lực trước những gì thâm căn cố đế trong quan niệm của em và anh đã từng tiên liệu trước mọi điều sẽ đến với em. Giờ đây em như người làm xiếc, mạo hiểm đi chân trần trên than nóng, đi thăng bằng trên dây mà bên dưới là một dàn chông, em biết nguy cơ đối với em là cực lớn nhưng em không thể dừng lại được mất rồi. Em không còn là em của ngày xưa, em đã đi từ cực nọ sang cực kia để chếnh chóang cho đến cuối cuộc đời mất rồi anh ạ.
                        Anh hãy đi cho hết quãng đường anh đang phải đi để mai ngày tĩnh tâm anh lại về tiên liệu cho em mọi điều anh nhé.
                        Em gửi cho anh bài :
                         
                        Em Đi Bỏ Mặc Con Đường

                         
                        Sáng tác: Trịnh Công Sơn
                        Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi
                        Bỏ mặc nơi đây bỏ mặc người
                        Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữa
                        Bỏ mặc tôi là tôi là ai

                        Em đi bỏ lại con đường
                        Bỏ lại con đường
                        Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
                        Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường
                        Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm

                        Bỏ mặc đêm dài bỏ mặc tôi
                        Bỏ mặc gian nan bỏ mặc người
                        Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
                        Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui .

                        Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai
                        Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
                        Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới
                        Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

                        Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai
                        Bỏ mặc chăn không bỏ mặc người
                        Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
                        Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi .


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/D3736C4C19574D688886707B14232838.JPG[/image]
                        Attached Image(s)
                        #12
                          hoathachthao 12.04.2007 00:13:54 (permalink)
                          Em đã bật cười khi nhìn thấy anh và lại chao chát với anh như ngày nào. Em cũng không ngờ anh lại hờn trách em nhiều đến vậy, cũng may mọi việc rồi cũng qua đi để khi ra về em không nặng lòng chi lắm. Em tin vào những gì mình nói với nhau anh ạ, thôi thì hãy để mọi chuyện sang một bên để anh vẫn là anh và em vẫn là em, không thể khác được. Hãy cố gắng thành thật và giữ gìn anh nhé.
                          #13
                            hoathachthao 13.04.2007 22:44:18 (permalink)
                            Anh ra mắt cơ quan mới không giống như mọi người. Với vai trò một khách hàng, anh la cà hết phòng nọ ban kia. Đến giữa buổi sáng anh đã nắm tương đối vững nội tình công việc cần thiết cho vị trí cao nhất của một cơ quan.
                            Chị đến cơ quan muộn hơn mọi ngày để không chứng kiến màn thăm hỏi các phòng ban của anh.
                            Anh gặp chị ngay chiếu nghỉ cầu thang và chết lặng trước dáng vẻ đài các kiêu sa của chị nhưng cũng chỉ chào hỏi rất xã giao. Chị đang vội nên không để ý đến ông khách lạ.
                            Chiều cả cơ quan ngỡ ngàng với sự ra mắt chính thức của anh và chị áy náy vì sự thờ ơ cẩu thả của mình buổi sáng.
                             
                            Ngày tháng qua đi, chị tìm thấy đằng sau con người lạnh lùng khó tính một tấm lòng nhân hậu, luôn đặt mình ở vị trí người đối diện để hiểu và cảm thông chia sẻ. Lòng thương người của anh đã trở thành huyền thoại và đó chính là yếu điểm của người đứng đầu một cơ quan nhạy cảm, chị xót xa cho anh.
                            Ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã hiểu người phụ nữ này sinh ra là dành cho anh và thuộc về anh. Ở vị trí mới anh đã phải cố gắng hết sức mình đễ dấu nhẹm cái suy nghĩ đó vào im lặng nhưng chính chị là người sát cánh bên anh trong những ngày đầu khó khăn và tránh cho anh rất nhiều những hậu quả không đáng có do tình thường người của anh gây nên, anh cảm phục và hàm ơn chị.
                            Thế rồi từ khi nào họ đã cảm thông chia sẻ và thuộc về nhau gần như tuyệt đối. Anh sống những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình.
                            Nhưng bao giờ cũng vậy, quyền lợi đi đôi với trách nhiệm, hạnh phúc đi đôi với khổ đau. Anh muốn xoá đi tất cả nhưng đã là muộn cho đến ngày anh bất lực giao phó đời mình cho số phận.
                             
                            #14
                              hoathachthao 17.04.2007 19:44:31 (permalink)
                              Mai đã là ngày tuần thứ ba của anh rồi, thời gian đi thật nhanh anh biết không? Cho đến tận bây giờ em vẫn không tin rằng anh đã ra đi mãi mãi, em vẫn không tin rằng sẽ không bao giờ còn được thấy nụ cười bằng mắt hay giọng nói của anh nữa. Em không bao giờ ảo tưởng về bất kỳ điều gì nhưng quả thật là quá lớn đối với em khi phải âm thầm nín nhịn mọi thứ vào tim. Với em bây giờ không còn cơ hội để nói lên bất kỳ điều gì hay lắng nghe bất kỳ điều gì nữa rồi. Một trang sách đẹp đã được gấp lại mãi mãi và theo năm tháng nó sẽ bị vùi quên đâu đó trên nẻo đường cuộc đời. Sẽ là mâu thuẫn khi em nói rằng mình hài lòng, nhưng quả thật đó là điều bất ngờ với chính cả em.
                              Nơi xứ lạ anh thanh thản đi trên con đường của mình, còn nơi đây và một nơi xa nữa có những con người luôn lật giở ký ức của mình để đong đếm những ngày còn lại. Anh hãy phù hộ cho những con người đó anh nhé, cho dù họ xứng đáng hay không xứng đáng.
                              Buông xả hết!
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 6 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 80 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9