Hoa Thạch Thảo
Anh! Ở cái tuổi ngoài năm mươi anh luôn nhớ về người vợ đã mất và cứ ngỡ rằng yên phận côi cút từ đó, nhưng không ngờ vì một cái lick vô tình mà anh hồi sinh tất cả. Mọi cái sống lại trong anh thật mãnh liệt và giằng xé anh mỗi ngày bởi anh biết Nó không thuộc về anh, nhìn Nó e dè mỗi khi bên anh mà lòng anh se thắt. Anh gọi Nó là "Con nhỏ" bởi Nó mong manh, yếu đuối nhưng anh biết Nó cứng cỏi và độc lập tính. Công việc của anh buộc phải online suốt ngày nhưng hầu như Nó không làm phiền anh mặc dù Nó biết lúc nào anh ngồi ở đó và lúc nào anh chạy ra ngoài. Hầu như Nó luôn chủ động nói chuyện với anh và chủ động ngưng câu chuyện đúng vào lúc anh bắt đầu thấy sốt ruột. Anh luôn phải bật cười (điều hiếm thấy đối với anh) vì cái cách nói chuyện rất Bắc của Nó, anh thích nhại lại Nó, rồi năn nỉ Nó đi uống cafe hay đi ăn một cái gì đó để được nghe và nhìn Nó nói chuyện lâu hơn một chút. Những dịp như vậy bao giờ Nó cũng đính chính các câu nói của Nó bằng cách nói của người miền Nam làm anh thú vị, thế nhưng khoảng cách giữa anh và Nó vẫn không tài nào thu hẹp lại được có lẽ bởi tại Nó quá nhỏ bé và thánh thiện làm anh thấy ngại. Nó! Nó là con thứ trong gia đình đông con và lam lũ nhưng Nó luôn mơ mộng làm cả nhà lo lắng. Mẹ nói, Nó sinh ra là do sự bất thường của thượng đế. Có lẽ vậy nên ngoài ba mươi rồi mà Nó vẫn như đứa trẻ mười lăm mười bảy, trong veo và thơ dại. Vô tình Nó gặp anh, một người đàn ông gần bằng tuổi bố Nó nhưng luôn làm Nó tò mò bởi sự rụt rè một cách bất thường. Nó thích gọi cho anh vào những lúc anh không ngờ nhất và giống như khi gọi đến Nó đột ngột "say to goodbye" để nghe anh la "con nhỏ này !". Mỗi lúc buồn Nó gọi cho anh, để nghe anh chọc ghẹo và năn nỉ Nó đi cafe không? Chỉ chờ có thế Nó se xua đón anh mà mặt tỉnh queo. Trước anh, Nó bất thường thực sự, Nó có cảm giác Nó là cái gì đó không phải là Nó. Nhiều lúc anh la "con nhỏ này làm gì mà mặt mũi nghiêm trọng vậy?", quên mình là ai nó lại véo von đủ mọi thứ chuyện để rồi chợt giật mình hoang mang khép lại trước anh. Mẹ! Là người phụ nữ ít học nhưng giỏi giang và khéo léo trong mọi việc nhất là đối với con cái, mẹ luôn khích lệ chị em Nó "Cứ đi là đến các con ạ", riêng với Nó mẹ như nhìn thấu mọi hành động làm Nó thấy ngại ngại mỗi khi nhìn vào mắt mẹ, nhưng Nó lại thích ôm ngang lưng và vùi mặt vào lòng mẹ Nó. Từ ngày quen anh Nó như lùi xa khỏi mọi người và mẹ, muốn trốn vào một cõi riêng nào đó để chiêm nghiệm lại chính mình. Mẹ nhìn Nó đầy sự cảm thông làm Nó áy náy "Mình có sai không?". Nó tẩn mẩn lồng cọng thun vào giữa hai ngón tay căng ra, tưởng tưởng ngón này là anh, ngón này là Nó và tìm cách chập hai ngón tay lại mà vẫn giữ cho cọng thun căng ra được. Khó thật! [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/26284/F358165552CF4B968625ED55610B933D.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2007 12:57:10 bởi hoathachthao >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: