Hoa Thạch Thảo
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 80 bài trong đề mục
hoathachthao 20.04.2007 12:24:41 (permalink)
Anh ạ, em thật tệ khi nói với anh chuyện này, H muộn màng báo tin anh cho em. Vẫn biết rằng hai người đã từng quý nhau và không quý nhau vì nhiều lý do nhưng những gì anh nói với H ngày đó và sau đó vẫn còn nguyên trong em. Năm tháng đã qua đi những gì là nông nổi bồng bột cũng qua đi, em không biết buồn hay vui khi gặp lại những người xưa cũ nhưng dù gì thì em cũng thật tệ đối với anh. Ngày mình gặp nhau cuối cùng cũng đã 14 năm rồi mà sao vẫn nguyên vẹn khôi hài và thú vị là vậy khi em chuẩn bị gặp lại người thứ ba trong ngày đó. Sẽ chỉ biết cười thôi anh nhỉ? Chắc chắn anh sẽ đứng sau lưng em và nói thầm vào tai em rằng "Cô bé ơi đừng ngốc ngếch và tệ bạc đến vậy" đúng không anh? Và em sẽ rùng mình đấy.
Anh biết không, vẫn biết rằng anh còn bấy bớt nơi xứ lạ nhưng em vẫn tin và vui mừng rằng từ nay em thật sự có anh luôn đứng bên mình che chắn cho em nhiều điều giống như khi xưa em bé nhỏ dại khờ bên anh vậy. Cuộc sống thật rộng, một mình em lênh chênh bước đi vấp ngã trầy trật vẫn cứ phải đi, em đã từng chối từ sự mở tay nơi anh khi mọi mối quan hệ xã hội ràng ríu làm em ngột ngạt thì nay em chẳng còn phải ngần ngại bất kỳ điều gì chỉ mong sao anh vẫn hào khí như ngày nào để hữu ích hơn cho tất cả anh nhé.
Bình an nơi chín suối!
 
#16
    hoathachthao 22.04.2007 16:29:19 (permalink)
    Anh có nhớ ngày em mang cây Ngọc Lan về không? Anh cười chế diễu em chở củi về rừng, em đã giận dỗi anh để suốt dọc đường về em luôn cau có nhấm nhẳng mà anh không hiểu lý do tại sao. Cây Ngọc lan giờ đã xum xuê không còn chịu ở trong chậu nữa rồi, đúng như ngày đó anh trêu đùa rằng nó giống em "không chịu được sự giam cầm, liệu nó sống được bao lâu hả em?". Từ ngày ra ngoài lá nó xanh thẫm mơn mởn thật đáng yêu chỉ có điều mỗi mùa ra hoa nó không chịu ra nhiều, chỉ một chút thôi đủ để người ta nhớ rằng nó là Ngọc lan đấy và không cho phép ai được vung phí nó, anh thấy có ngộ nghĩnh không? Biết được điều này chắc anh lại nheo nheo mắt cười diễu "nó giống em chứ ai".
    Giờ đây nhớ lại em vẫn bật cười mỗi khi than thở với anh về những cái khác thường trong cuộc sống anh lại nói "giống em" cứ như em là cái chi chi đó bất thường lắm không bằng. Vậy mà chẳng một lần tự ái, em chỉ cười trừ hạnh phúc bên anh.
    Ngày đó em thật khờ để anh phải tự ái bật khóc trước em, em đã không biết để anh hiểu cái cảm giác yên ổn tin cậy mỗi khi bên anh, sợ vướng vào những hệ lụy của cuộc đời em luôn dấu kín trong mình những khát vọng được chia sẻ, được che trở. Đã bao lần đấu tranh tư tưởng để rồi lại dấu ánh mắt đi nơi khác bởi em biết ánh mắt của em luôn nói lên lòng mình. Cái đạo lý chính chuyên thâm căn cố đế đã biến em thành nô lệ của chính mình, không dám mở lòng không dám chấp nhận, không dám vùng lên cho dù chỉ là trong mơ để rồi sự hy sinh đến cạn kiệt đã phá tung con người em anh biết không? Giờ đây tâm hồn em như căn nhà hoang, gió thông thống thổi qua không để lại một chút dư âm.
    Em đã hèn nhát với chính hạnh phúc của đời mình, đã sai lầm và đã bẽ bàng để đổi lấy hai chữ chính chuyên. Vậy đó anh.
    #17
      hoathachthao 22.04.2007 23:35:32 (permalink)
      Ngày hôm nay chúng em đã nói chuyện về thế giới tâm linh, về thiền định, về hạnh phúc đời người và về anh với sự áy náy vô chừng và em bất ngờ trước những gì mọi người  không biết về anh. Mọi chuyện đã khác rất nhiều rồi anh ơi, những gì anh nói cho người vẫn đúng chỉ có nói cho anh là không mà thôi. Buồn quá.
      Anh ạ em có nghe thấy câu nói của anh và em không muốn ngốc nghếch tệ bạc nữa, chính chuyên rồi cũng về trời anh nhỉ? Em muốn phá phách một chút, muốn ích kỷ một chút, muốn là em của thế kỷ trước anh ạ. Tất cả vẫn là hứa hẹn ở phía trước và không biết hạnh phúc có là mong manh? Có là trả giá? Nhưng cái cảm giác ấm áp yên ổn là có thật, anh không buồn chứ? Anh không buồn thật chứ? Hôm nay em đã nói một câu rất thật về anh "Anh đi được là tốt, đọa đày chứ không phải là sống". Kiếp nhân gian anh nhỉ?
      #18
        hoathachthao 24.04.2007 20:16:44 (permalink)
        Người đàn ông ấm áp và tin cậy vẫn là không có thật, vẫn chỉ là ảo ảnh mà thôi anh ạ. Em buồn lắm, muốn khóc nữa nhưng cũng chẳng khóc được đành nghĩ đến kiếp luân hồi và nghiệp của mình. Không hờn trách ai hết để nghiệp của mình được nhẹ nhàng hơn. Em sẽ cố gắng làm theo những gì được nghe, được bày dạy. Là rửa nghiệp đó anh, anh có bất ngờ không? Thân xác mình chỉ là sự tồn tại hữu hạn, còn tinh thần mình (gọi là chân linh) mới là sự tồn tại vĩnh hằng và trải qua hàng ngàn vạn kiếp luân hồi.
        Mai là ngày tuần của anh nhưng bây giờ thì em hiểu ra rằng em ko được làm anh trạnh lòng, không được làm anh xúc động để tâm anh được tĩnh và được siêu thoát nơi chín suối.
        Người của anh đấy, một sự thay đổi đến bất ngờ.
        #19
          hoathachthao 25.04.2007 22:02:26 (permalink)
          Hồn siêu phách lạc
          Thế nào là hồn siêu phách lạc nhỉ? À là khi linh hồn chúng ta rời bỏ thân xác ra đi, nhưng vì không phải ngay một lúc mà từ từ, rất từ từ nên linh hồn bị tan lõang vào không gian bao la vô định (hồn lạc phách - Phách là thân xác hình hài riêng của mỗi người). 49 ngày đầu tiên chính là thời gian để gia quyến gọi hồn tụ về cho kịp, nếu không làm được điều đó thì hồn mãi lang thang đâu đó trong cõi vô hình không sao tụ lại để siêu thoát, để tái sinh.
          Anh ạ, lần đầu tiên em được hiểu cặn kẽ đến vậy. Điều này làm em nghĩ nhiều đến anh, đến những người đã mất, hầu như những người thân của em mất đi em đều có những điều cứ phải day dứt mãi không nguôi và em biết sẽ còn phải day dứt vì nhiều người khác nữa. Không hiểu sao em không thể gần gũi chia sẻ những cảm thông của mình một cách khiên cưỡng được, tất cả đều phải từ tâm và phải là trân thành, chính vì vậy em luôn đờ người ra trước những khuôn phép máy móc của thủ tục hay thông lệ. Em thương tất thảy chúng sinh trên cõi nhân gian này nhưng chỉ một chút khách sáo giả dối thôi là đủ để tâm hồn em nguội lạnh trước những gì người đó diễn, em mong manh quá phải không anh? Luôn dễ tổn thương nên cũng dễ trở thành vô cảm đúng không nhỉ? Chắc không phải vậy đâu anh, bên trong cái vỏ vô cảm ấy chính là nỗi đau đớn dằn vặt triền miên. Tuy nhiên giờ đây em đã nắm bắt được một bí quyết để lòng mình thanh thản hơn trước những nỗi đau nhân tình thế thái. Hạnh phúc sẽ không là nước mắt bỏng rát mỗi khi đêm về đối diện với chính nhân mà là niềm hoan hỉ vô biên khi hé mở lòng mình với những đấng tối cao, tất cả những gì thuộc về thân xác chỉ là cõi tạm mà thôi.
          Bình yên cho mọi người.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2007 10:31:07 bởi hoathachthao >
          #20
            hoathachthao 05.05.2007 19:46:46 (permalink)
            Khi em muốn đến với anh thì khỏang cách trần thế ngăn trở, khi em muốn quên anh thì khỏang cách nhân gian buộc em phải nhớ. Em mệt mỏi anh ạ, hậu quả của những ngày dài cố gắng. Ai cũng vậy anh nhỉ? Lúc nào cũng phải cố, cố làm việc này việc nọ, cố vượt qua thử thách này thử thách nọ, chỉ khi nào hai tay buông xuôi thì mới gọi là tạm nghỉ để rồi sau một thời gian không dài lại bắt đầu từ đầu của kiếp luân hồi.
            #21
              Hà An 31.05.2007 12:02:14 (permalink)
              Hoa Thạch Thảo làm tôi cảm động muốn khóc khi đọc truyện của bạn. Tôi tin đây là chuyện thật chứ không phải hư cấu. Tôi đã từng nghĩ chỉ có mình hay buồn và nhớ quá khứ đã qua không ngờ gặp bạn hôm nay....Chúc bạn những ngày tới sẽ vui vì đã trút được nỗi niềm
              #22
                hoathachthao 08.06.2007 10:34:59 (permalink)

                Trích đoạn: Hà An

                Hoa Thạch Thảo làm tôi cảm động muốn khóc khi đọc truyện của bạn. Tôi tin đây là chuyện thật chứ không phải hư cấu. Tôi đã từng nghĩ chỉ có mình hay buồn và nhớ quá khứ đã qua không ngờ gặp bạn hôm nay....Chúc bạn những ngày tới sẽ vui vì đã trút được nỗi niềm

                Cảm ơn Hà An đã đồng cảm và trân thành chúc phúc cho Hoa Thạch Thảo - Loài hoa mong manh và cô đơn trong bước đường đời.
                #23
                  hoathachthao 08.06.2007 10:50:01 (permalink)
                  Anh! Ngày cuối cùng anh trở về là anh em đã không cùng ngồi bên anh và em cũng không có bất kỳ một động thái nào để bày tỏ tấm trân tình của mình, tuy nhiên em đã canh cánh nghĩ về anh suốt những ngày đó và em tin anh cảm nhận được. Giờ đây anh đã là người của tự do và anh đang đứng cười nhạo em - cô bé ngốc nghếch của anh. Em có ích kỷ không khi hài lòng với kết cục của ngày hôm nay để em tự do nghĩ về anh, tự do bộc bạch với anh những buồn vui cuộc đời?
                  Anh biết không, có những giọng nói thật dịu dàng đã đến với em nhưng nó chỉ xoa dịu lòng em trong chốc lát rồi em lại chòang tỉnh để lại gai góc như ngày nào anh ạ. Em cũng không giải thích được tại sao nữa? Anh ở đâu trong những chợt say chợt tỉnh đó của em hả anh?
                  #24
                    hoathachthao 08.06.2007 11:13:38 (permalink)
                    6/6/07 kết thúc cuộc tranh giành quyền lợi kéo dài hai năm qua. Người đàn bà thành thị đài các đa mưu đã nhận được tự do với cái giá thật khủng khiếp và người đàn ông quê mùa bần tiện đã giành được cái gia tài cả đời anh ta cặm cụi quên cả vợ con, quên cả hạnh phúc của mình để dựng lên nó. Giờ đây, chị như con chim xổ lồng thỏa lòng bay lượn trong những ham muốn ngút trời và anh lủi thủi đi về trong căn nhà trống rỗng vắng lặng đến rợn người. Cả hai cùng thỏa thê hể hả với những gì họ giành được mà đâu biết rằng tất cả mới là bắt đầu. Hạnh phúc nào sẽ mỉm cười thực sự với họ? Giá trị nào sẽ là đích thực đối với họ?
                    Cuộc đời là vậy, khi ở tuổi thơ ngây họ đã trân thành ước ông trăng ở thấp thôi để hái tặng cho người mình yêu, khi bước qua tuổi thơ ngây họ sẵn sàng đánh đổi người yêu để lấy những ước mơ tầm thường để rồi khi có đủ đầy tất cả trên hai tay họ lại ước được quay trở lại thời của những thơ ngây. Một vòng tròn luẩn quẩn của những ước muốn và mỗi người đều có cho mình một cái "máng lợn" hạnh phúc.
                    #25
                      hoathachthao 08.06.2007 11:33:07 (permalink)
                      28/5
                       
                      Năm năm đã trôi qua, anh mỏi mòn kỳ vọng ở người phụ nữ dịu dàng đầy nữ tính ấy rất nhiều thế nhưng anh chỉ nhận được ở chị sự cảm thông sâu sắc và những giao tiếp thật sự vô tư. Khỏang cách hai người không tài nào ngắn hơn được nữa cho dù anh đã hơn một lần bộc bạch những khao khát rất đời, rất người và rất trân thành nơi anh.
                      Hòan cảnh của chị thật sự trạnh lòng cho tất cả những ai biết về chị và nghị lực sống của chị cũng thật sự đáng kính nể, chính vì vậy mà anh phải suy nghĩ thật nhiều về chị. Anh bất lực trước sự cứng cỏi nơi chị và bất lực trước cả sự yếu đuối nơi mình.
                      Ngày cuối cùng anh lấy hết can đảm nói với chị những cảm nhận của mình và thật bất ngờ khi anh nhận được từ chị lời thú nhận tình cảm của mình cũng là ngày chị quyết định rời xa anh mãi mãi bởi con người trong trẻo khép kín của chị không chấp nhận được một sự thật đòi hỏi đến thô kệch của anh. Nước mắt nhạt nhòa nhưng chị vẫn cứng cỏi nói với anh "Thật tiếc nhưng không sao đâu anh và người phải tiếc chính là anh đấy". Đất dưới chân như vỡ vụn, lần đầu tiên anh không tiễn chị và thất thần anh đi trong sự ân hận xót xa.
                      #26
                        hoathachthao 12.06.2007 00:20:19 (permalink)
                        Nó cứ ngồi yên lặng ngó ra cửa với bao câu hỏi mông lung trong đầu: Mẹ đi đâu? Chị đi đâu? Sao mãi không thấy về? Nó muốn khóc, muốn la lên thật to để mọi người biết là còn có nó ngồi đây nhưng tiếng la của nó cứ eo éo trong cổ họng chẳng làm trạnh lòng bất kỳ ai đi qua đi lại trước cửa nhà nó. Ngồi kêu mãi khóc mãi cũng chán nó quyết định đứng lên đi đi đi lại trong nhà, nó cứ tha thẩn hết từ trong bếp ra nhà ngoài rồi lại vào nhà trong, một sự yên tĩnh vắng lặng đến rợn người. Sợ quá nó lại ra cửa ngồi ngóng mẹ ngóng chị qua song cửa sổ. Chưa bao giờ nó thấy thời gian đi chậm thế, nó tủi thân lại tiếp tục khóc i ỉ, nó đói bụng, nó giận mẹ giận chị đi lâu thế mà chẳng nói với nó một câu và cũng chẳng cho nó cái gì để nó nhấm nháp. Nhưng cũng tại nó nữa cơ, lúc nào cũng tham ăn, chỉ rình rình mẹ hay chị sơ hở là giành luôn cả phần của mẹ và chị nên bây giờ mẹ và chị phạt nó chăng? Nó nghĩ ngợi mãi và thấy ân hận quá, nó có lỗi với mẹ và chị thật nhiều. Nó thầm hứa từ nay không làm mẹ và chị bực mình nữa. Mẹ ơi! Chị ơi! mau về với em.
                        Trong nước mắt nhạt nhòa nó hình dung khi mẹ và chị về nó sẽ lười biếng không thèm chạy ra ôm chân mẹ như mọi khi nữa và chị sẽ cuống lên "Bé mèo ơi! Bé mèo của chị đâu rồi?" Lúc đó nó sẽ cất tiếng rên rỉ yếu ớt như tiếng mèo hen để dọa chị và mẹ. Chắc chắn chị sẽ âu yếm nhẹ nhàng bế nó lên cưng nựng rất dễ thương "Ôi tội nghiệp em của chị, em buồn lắm hả? Đói nữa chứ? Ôi chị thương mà".... những ý nghĩ cứ miên man miên man kéo nó vào giấc ngủ vùi lúc nào chẳng biết, chỉ đến khi tiếng kéo cửa s...o...ạ...t... làm nó chòang tỉnh, quên cả dự tính mừng quá nó bổ chòang vào lòng mẹ nhưng chân nó khụy xuống làm nó lăn tròn mấy vòng, mắt mũi tối sầm nổ đom đóm lọan xạ. Tiếng mẹ la hỏang "chết rồi, em đói lả mất rồi" mẹ hối hả giục chị lấy đồ ăn cho nó. Chị nâng niu nó trên tay và giỗ nó ăn nhưng nó ko đủ sức để đón nhận sự chăm sóc đó nữa làm chị phát hỏang. Mẹ lục vội hộp sữa trong tủ đổ vào miệng nó từng thìa nhỏ, nó khó nhọc nuốt và từ từ tỉnh lại, yếu ớt dụi đầu vào tay mẹ. "Con yêu mẹ, con yêu chị, con cám ơn mẹ và chị"
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2007 00:23:38 bởi hoathachthao >
                        #27
                          hoathachthao 24.06.2007 23:30:45 (permalink)
                          Anh thân yêu! Bất chợt nhớ anh chi lạ, để chống tay lên cằm phân vân "khoảng cách lớn nhất ngăn cách người ta đến với nhau là gì?" Phải chăng nó luôn tiềm ẩn trong mỗi con người và luôn trực chờ lao ra tác oai tác quái trước mỗi mối quan hệ khi bắt đầu thiết lập. Em mệt mỏi anh thân yêu ạ, em muốn gửi thông điệp này đến với tất cả những người em yêu thương nhất và em muốn được bình yên trong vòng tay của họ. Cũng như anh ngày nào lao lý trong chính căn nhà của mình và những người một thời anh yêu quý, giờ đây bình yên nới xứ lạ. Nhớ anh thật nhiều.
                          #28
                            hoathachthao 26.06.2007 20:03:11 (permalink)
                            Anh ạ, em muốn có một chuyến đi dài dành riêng cho chính mình thế nhưng vào giây phút này em lại phân vân "Không lẽ em lại đi một mình?" Người đàn ông ấm áp và tin cậy vẫn vời vợi xa và em đang dần phải hiểu ra là người đó không có thực cho em anh ạ.
                            Những ngày này sao có nhiều mất mát trong cuộc sống thế? Mỗi ngày đọc báo em có cảm giác như tự cứa vào lòng mình những nhát dao nhức buốt, có những lúc em muốn chối bỏ nó nhưng rồi như một thói quen em lại cầm nó lên và lại đọc để lại đau.
                            Mà em biết đau từ bao giờ thế anh nhỉ? Có phải từ ngày anh ra đi hay từ ngày người ấy ra đi? Khi người ta hạnh phúc thì có nhìn thấy ai nữa đâu?
                            Anh biết không lâu lắm rôì hôm nay em mới lại ngồi một mình nghe nhạc Trịnh và nói chuyện cùng anh, em yếu đuối quá đúng không anh? Cứ bị lạc lối giữa những chuyện không đâu để chợt quên chợt nhớ đủ điều.
                            Nghe giọng khàn khàn tự sự của Khánh Ly, em chợt thèm nghe anh nói chuyện Tam Quốc. Thời gian bên nhau của chúng mình thật ít để bây giờ em nuối tiếc nhiều quá. Đúng là người ra thanh thản, để sự khó nhọc cho người ở lại. Mà có ai trăn trở cùng anh như em không nhỉ?
                            #29
                              hoathachthao 27.06.2007 03:09:37 (permalink)
                              Người sạch!
                              Bước chân vào nhà anh cười cười "Sáng tắm rồi nhé" thế rồi anh xà vào mâm cơm, rồi lăn ra ghế xả hơi với cái ti vi. Lúc đầu chị còn cười cười hài hước "Người đâu mà sạch thế?" Lâu dần nụ cười hài hước của chị mất đi thay vào đó là sự khó chịu bởi theo năm tháng mùi mồ hôi anh không còn khen khét nồng nàn kéo chị vùi mặt vào ngực anh hít lấy hít để nữa mà nó chuyển dần sang gây gây nồng nồng của những bữa nhậu no đủ dư thừa, khiến chị lảng tránh quay mặt vào tường mỗi khi anh ú ớ giở mình nói mơ trong đêm quờ tay tìm chị. Sự khó chịu của chị ngày một tăng khi chị phát hiện ra anh là người thích sạch sẽ, lần nào cũng vậy anh luôn vội vàng rời xa chị và lao vào nhà tắm, xả nước ào ào, kỳ cọ kỹ lượng rồi vô tư đi vào ném cho chị một câu "Khiếp người đâu mà ở dơ thế" rồi lăn ra ngáy pho pho bỏ mặc chị với bao nỗi ấm ức oan uổng không biết than cùng ai.
                              Năm tháng cứ thế trôi với cục tức ngèn ngẹn nơi trái tim chị vẫn tắm rửa sạch sẽ mỗi khi lên giường và anh vẫn gây gây nồng nồng hai ba ngày mới tắm. Giờ đây họ không còn "Anh là cây tùng cây bách cho dây leo em quấn quýt" mà là cái cây với hai nhánh vươn xa nhau mãi mãi. Tất cả chỉ tại cái Sạch trong đầu mỗi người mà chẳng sạch tẹo nào.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 80 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9