Hoa Thạch Thảo

Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 80 bài trong đề mục
Tác giả Bài
hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: hoathachthao - 03.07.2007 00:28:35
Một thóang đau lòng!
Chợt nghe người lớn tranh luận về vấn đề "Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống", giật mình vì sự lãng quên bấy lâu nay của mình về Tông Và Giống của những đối tượng mình đang nhòm ngó. Chong đèn ngồi suy nghĩ tỷ mỉ về những gì đang diễn ra và quyết tâm xăm soi kiểm chứng nguyên lý trên. Nhiều giờ trôi qua, lòng thấy xót xa vô cùng khi mà những gì mình đã tưởng là hào hoa phong nhã thì lại chính là kết quả của một Tông Giống tồi tệ nhất cho dù "Những đứa trẻ hòan tòan vô tội trước những gì cha mẹ chúng đã làm." Hạnh phúc thì bắt đầu từ những điều đơn giản nhưng năm tháng trôi qua những điều đơn giản ngày nào đang phức tạp dần lên để một ngày trời đẹp thật đẹp Hạnh phúc biết thành Bất hạnh. Hỏi lòng không căm phẫn sao được? Một thoáng đau lòng thôi sao ?????
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 09.07.2007 18:31:48
Tình yêu của tôi! Tình yêu của anh!
Ngày chúng tôi quen nhau, anh là khách du lịch và tôi là hướng dẫn viên. Chúng tôi đã có những chuyến đi dài tràn đây niềm vui và hạnh phúc. Đã tưởng rằng mọi sắp đặt của cuộc đời dừng lại ở đó, nhưng chớ trêu thay khi anh muốn dừng lại với những bất biến lý tưởng thì tôi lại bị cuốn đi theo một hướng khác để rồi chúng tôi lạc nhau ngay khi tay vẫn trong tay. Trái tim tôi muốn tan chảy khi anh thất thần nhận ra quy luật của tình yêu, muốn nói lời yêu thương vỗ về an ủi nhưng trong tình yêu không có sự thương hại nên tôi lại càng lùi xa anh hơn. Anh trôi tuột vào vùng xoáy hoang mang, để đêm đêm thảng thốt gọi tên tôi giữa cơn mộng ru đầy ảo giác. Mỗi ngày qua đi, hố ngăn cách giữa hai chúng tôi ngày một rộng ra, bên tôi anh như con dã tràng cố công gom những hạt cát bé tý xây lâu đài để nhốt tôi mà đâu biết tôi như cánh chim trời ưa tự do, luôn ngẩng cao đầu đón nắng gió của ngày mới. Những chuyến đi dài luôn là niềm đam mê khó cưỡng của tôi và anh luôn vời vời trông cho thời gian nhảy cách để tôi hòan nguyên là cô tấm bé bỏng nhu hiền trong vòng tay bất biến của anh.
Tình yêu không có lỗi.
Nhưng chính chúng ta, những con người nhân danh tình yêu đang có lỗi khi chen vào đó những cái tôi ích kỷ.
Phải chi Tôi đừng yêu tự do với nắng gió thiên nhiên đến vậy và phải chi anh đừng bất biến đến vậy thì có đâu những đêm dài gần nhau trong gang tấc mà vẫn hai đầu của online?
Ôi tình yêu của tôi? Tình yêu của anh? Tình yêu của biết bao người đang thương như tôi và anh? 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 09.07.2007 18:58:26
À ơi! .... gió đưa cây cải lên trời.... rau răm ở lại...... chịu lời ... đắng cay....!
Nghe con nhỏ cất tiếng ru trong nước mắt, người đàn ông no đủ thóang chút ân hận xót xa, muốn ôm con vào lòng nhưng khỏang cách cha con không còn như mấy năm về trước.
Ngày ấy, mỗi khi bước chân vào nhà bao giờ ông cũng nhận được một vòng tay bé tý nhưng tràn đầy yêu thương ngọt ngào của con. tuy chỉ là một sinh linh bé nhỏ yếu ớt như con mèo hen nhưng nó có sức mạnh ghê gớm đối với ông, nó có thể lôi tuột ông ra khỏi những người bạn làm ăn với cái giọng bấy bớt con trẻ, Nó làm ông giật mình trở giấc mỗi khi nửa đêm nó sốt mọc răng hay khóc thét khi bị con kiến cắn, Nó làm ông  chảy nước mắt khi nhìn thấy vết u bầm trên mặt trên tay khi chạy chơi vấp ngã......Thế mà giờ đây, Nó ngồi đó mắt đỏ hoe mặt lạnh ngắt đến rợn lòng. Ông bối rối khi không làm cách nào trả lại được cho nó cái không khí đầm ấm ngày nào, tiếng thằng con với người vợ sau léo nhéo và nét mặt lầm lầm của mẹ nó làm ông ngột ngạt khó thở, lầm bầm những câu nói vô nghĩa trong cổ họng, ông nặng nhọc đứng lên, chậm chạp tiến về phía con bé giơ tay định ôm nó vào lòng nhưng bàn tay ông thõng xuống khi chạm mắt vào  vẻ đau đớn già nua trên mặt con trẻ, ông ngồi phịch xuống bật khóc tức tưởi "À ơi!... gió đưa....."
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 11.07.2007 03:33:44
Hoài niệm dấu yêu!
... Hà Nội thuở của những năm 79-80, cái cũ còn đậm đặc và cái mới thì mới bắt đầu nhen nhóm. Thời của hoa Bằng lăng tím còn lác đác đâu đó giữa hoa sữa trắng ngần thơm ngát, hoa phượng đỏ ối và xanh ngắt lá xà cừ nơi sân trường đại học...
... Hôm nay,Tôi chợt nhớ đến nao lòng một người mẹ, một gia đình đã từng háo hức đón nhận tôi bằng một bữa cơm thân mật đến trân tình với món bánh cuốn tự tay mẹ xay bột tráng bánh cho tôi thưởng thức và món thịt ngỗng nhà nuôi (lần duy nhất trong đời tôi được ăn). Không chỉ có vậy, mẹ và cả gia đình còn giành cho tôi những bữa ăn đặc biệt sang trọng so với thời ấy (bún thịt nướng) và những gói xôi buổi sáng mẹ gửi anh mang vào cho tôi (vượt hơn 10 km mà gói xôi vẫn nóng hổi ngọt ngào trong tay tôi). Ôi tình yêu thương của người mẹ giành cho tôi - đứa học trò nghèo xa nhà. 
Với anh tôi giờ chỉ thấy buồn nhưng với mẹ thì tôi không sao thanh thản được.
... Sao bỗng dưng hôm nay kỷ niệm lại về trong tôi? Không rạo rực, không xao động mà đau đáu nhức nhối. Tôi không nhớ đến những gì đã xảy ra - đã có giữa tôi và anh - mà tôi nghĩ đến mẹ và gia đình anh đã từng khắc khoải đợi chờ, đã từng háo hức trân thành, để rồi ngậm ngùi không dám nói lời trách móc, không dám tỏ bày nỗi buồn. Tựa như người đi thăm bệnh nhân ung thư cứ ngại nần lúng túng và thật khó nói.
... Không ngờ rằng 15 năm sau kể từ ngày tôi giã từ HN, người mà tôi nhớ nhất lại là Mẹ và ngày ấy tôi cũng không ngờ được rằng 15 năm sau tôi lại ngồi để nghĩ và viết về Mẹ như ngày hôm nay. Tôi thật sợ có ngày gặp lại Mẹ, nhưng tôi vẫn mong có ngày được thấy lại Mẹ cho dù chỉ từ xa. Trong tôi, Mẹ luôn là mẫu mực về lòng nhân hậu và hiền từ bao dung với con cái và mọi người. Thực tâm, Mẹ gần gũi tôi đến bất ngờ.
 
Hồi ức đớn đau!

Cuộc sống thật tàn khốc và kỷ niệm bao giờ cũng chỉ là kỷ niệm, tôi không quên thì ai đó cũng không thể quên chỉ có điều họ lẩn tránh trong bộn bề cuộc sống giữa cái giả cái thật, cái không cái có của lương tâm... lương tri... hay lương gì nữa không biết.
Đúng tôi không có cơ hội gặp lại anh, nhưng nếu gặp lại thì hỏi rằng "Ai biết được điều gì sẽ xảy ra?" Còn "Anh?" Anh có rất nhiều cơ hội và anh đã từng.... nhưng vẫn là trước tôi. Còn từ tôi, chắc chắn anh không thật khô cứng như anh đã nói.
Tôi không sợ cái háo hức của người đi khám phá mà tôi sợ cái bề dày của thời gian kỷ niệm và cái ngây thơ bất ngờ, cái trách nhiệm khó từ chối của anh. Trong cái vỏ cứng nhắc lạnh lùng đến vụng về là cả một tâm hồn yếu đuối và nhạy cảm. Anh như hạt giống tốt gieo trên đất khô cằn, anh vẫn gắng gỏi vươn lên và vẫn nở hoa kết trái nhưng hương của hoa xương rồng chỉ quyến rũ được những côn trùng cá biệt mà thôi. Đế với tôi anh là cây xương rồng và là mùi hoa sữa.
... Không ai hiểu được những ngày đó tôi khốn khổ đến mức nào, ngay cả người gần gũi tôi nhất là anh?
Tôi biết anh đã thụt mình lại trong cái vỏ đá của anh và những gì thật nhất trong anh đã một lần nữa lại lặn sâu vào đáy trái tim và tâm hồn anh. Anh đi bên tôi như "Hai sắc hoa Tigôn". Tôi biết, tôi biết tất cả nhưng tôi không thể nào làm khác được. Tôi đã thực sự điếng người và không tài nào tĩng tâm được trước hậu quả của sự hàm hồ, lòng tin dễ dãi và hiểu biết non kém của mình. Tôi đã cố gắng gỏi, cứng cáp trước nỗi đau khổ cùng cực của đời người. Tôi đã cố vươn lên, cố chèo chống mà không hề có ai đỡ cho tôi một nửa tay chèo.
Khi tôi họan nạn thì anh cũng lao đao, tôi biết anh rất áy náy, nhưng vì không muốn anh khổ tâm hơn về tôi nên tôi đã vô tình làm anh bị tổn thương. Và thế là tôi lại rơi tiếp vào cơn khủng hỏang và tôi đã lại bị cuộc đời lừa dối một lần nữa, mà lần này còn cay đắng và nhục nhã hơn, tôi đã xuýt bỏ mạng. Cho dù đến nay tôi vẫn sống nhưng ơn cứu mạng của anh tôi cũng không cảm ơn cho được vì gánh nặng trên vai tôi vẫn còn nguyên vẹn như cố tình nhấn tôi xuống tận cùng của cuộc đời....
... Đi bên anh tôi như người thần kinh phân lập, những nỗi đau trong tôi cứ tấy lên, thi nhau dày vò cấu xé mà bên ngoài thì cứ phải tỏ ra bình thản ung dung và nếu anh hiểu được tôi đã phải cố gắng đến mức độ nào để dồn nén tất cả lại, che dấu tất cả đi, để một lời than thở nói ra cũng là nhẹ nhất, thì liệu anh có còn bình thản bên tôi nữa không?
... Anh đã không hiểu được tôi khi tôi quyết định vĩnh biệt cuộc đời. Anh chỉ đơn thuần cho rằng tôi quá buồn quá lo mà anh không ngờ rằng tôi vừa qua một cuộc bể dâu. Anh không biết được rằng, anh mới chỉ lơi mắt khỏi tôi một giây thôi là tai họa và sai lầm đã ập đến và sức tàn phá của nó còn nặng nề hơn lần trước gấp bao nhiêu lần trước.
.... Tinh thần tôi đã hóa u hóa sỏi mất rồi, vì nỗi đau cứ lắng lại, nén lại, dồn lại thành từng hạt sạn một trong đầu tôi để rồi đến một lúc nào đó nó sẽ vỡ tung ra và tôi ước sao "tôi chết được...." 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: hoathachthao - 21.07.2007 00:08:50
Bất hạnh!
Họ yêu nhau đã tròn hai năm mà chưa một lần thoải mái đi bên nhau giữa cuộc đời, cũng bởi có quá nhiều bất công đối với tình yêu của họ. Trong đó sự chênh lệch tuổi tác như vết cắt không tài nào liền lành lại được khiến bước chân họ luôn chông chênh bên nhau. Anh đã từng ước được nắm tay chị đi giữa phố đông và chị đã từng ước được để im tay mình trong bàn tay ấm nóng của anh để anh dắt đi giữa giông gió cuộc đời, nhưng rồi giông gió đến với họ nhiều hơn. Sau hai năm anh gần như trở thành con người khác, cái cảm giác bất ổn luôn theo anh chập chờn trong cả giấc ngủ và cái dự cảm về một kết thúc ko có hậu khiến chị trở lên xa vắng không chỉ với anh.
Có những đêm dài họ nhớ nhau đến cồn cào mà không dám gọi hay nhắn tin cho nhau, có những lần anh liều mạng đến gặp chị mà đành ngậm ngùi quay về vì những ánh mắt định kiến khiến chị lùi xa anh thật xa.
Tháng ngày cứ qua đi, tình yêu trong họ vẫn nồng nàn đắm say mà sao mãi vời vợi một kết thúc có hậu? Biết bao giờ họ mới thực sự là của nhau? Tình yêu không phân biệt tuổi tác nhưng sao người đời cứ cố chấp mãi không thôi? Định kiến này đến ngàn đời vẫn vậy thật sao?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 22.07.2007 11:19:25
Quên!
Lâu rồi tôi bỏ quên quá khứ trong cái giỏ xách, hôm nay chợt nhìn thấy khi lục lọi cái gỉo để tìm  Hiện tại. Cái hiện tại không thấy chỉ thấy cái quá khứ ùa về chen lấn xô đẩy tìm cách diện kiến, phải mất rất nhiều thời gian trôi qua tôi mới định hình được cái quá khứ lộn xộn đó. Giờ đây ngồi mơ màng thấy lòng mình cuộn sóng, quá khứ ơi trở lại làm chi? Nhắc nhớ ta làm chi? Ta đâu làm được gì để thay đổi mi? Ta đang đi tìm cái Hiện tại, cái Hiện tại của ta đang lãng đãng đâu đó trong miền tương lai làm ta tìm hoài tìm hoài vẫn chưa ra.
Tôi cứ tự hỏi Hiện tại của tôi ra sao? Tôi biết chẳng ai có thể trả lời được cho tôi câu hỏi đó ngoài tôi vì vậy tôi cứ loay hoay, loay hoay mãi. Khi quá khứ ùa về tôi chợt thấy mình vô lý khi hoài công đi tìm Hiện tại, nó đang hiển hiện chính trong mỗi giây phút tôi tồn tại, nó lẳng lặng góp nhặt những rơi vãi bừa bãi nơi tôi cất vào giỏ xách quá khứ tôi vẫn kè kè bên mình mà chẳng hay biết. Lòng thanh thản tôi hạ giỏ, trút xuống dòng sông cuộc đời những hoài niệm dấu yên, những hồi ức đau thương, những sân hận xấu sa để trở về với hiện tại tinh khôi không một lấn cấn buồn phiền.
Ngàn lần tạ tội với anh - Người đàn ông trong cõi thiên cổ của em.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: hoathachthao - 25.07.2007 22:21:27
Nhớ!
Anh thân yêu, thật buồn khi tiếng gọi thân thương này em chẳng được dùng trong cuộc sống hiện tại đành mang dành tặng cho anh - người bạn thiên cổ của em.
Em đang ngồi nghe bài hát của Trịnh Công Sơn "Đêm thấy ta là thác đổ" và nghĩ về mình, nghĩ về anh và nghĩ về người anh cố công tách ra khỏi em và cố công cột chặt vào em.
"Một đêm bước chân về gác nhỏ,
chợt thấy đoá hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ,
giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ,
Thành phố đã đi ngủ trưa,
Đời ta có khi tựa lá cỏ,
Ngồi hát ca rất tự do.
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về.
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ,
mùa xuân đã qua bao giờ
Nhièu đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe
*
Một hôm bước chân về giữa chợ,
chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya.
Vườn khuya đoá hoa nào mới nở
Đời ta có ai vừa qua,
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi thấy quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ.
Lòng tôi có đôi lần khép cửa,
Rồi bên vết thương tôi quì.
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia".

Anh ạ, quãng đường em phải đi đã gần hết rồi mà sao vẫn vời vợi trong em một bàn tay ấm áp truyền cho em hơi ấm cuộc đời, một bờ vai vững trãi để em dựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Khi bất ổn trong lòng em vẫn không tìm thấy cho mình một vòng tay tin cậy để quên đi phần nào anh ạ. Cái vồng ngực thân thương của em vẫn lãng đãng đâu đó. Tại sao mọi thứ trong em cứ tạm bợ mãi thế hả anh? Em có cố chấp không khi ngồi đây mở lòng với anh - người của cõi thiên cổ - trong khi biết bao bàn tay đang đưa ra với em? Sao em cứ bất ổn khi nhìn thấy họ hả anh? Em mất anh đã bao ngày rồi? Thực ra anh vẫn còn mãi trong em trong khi đó có những người đã mãi mãi ra đi trong trái tim em mất rồi. Em đã phải rưng rưng nước mắt xin mọi người hãy tránh cho em những câu hỏi dễ trạnh lòng. Em biết mình đã làm khó cho họ bởi thói quen cảm tính khi gặp nhau là hỏi thăm nhau như vậy.
Anh Thân yêu, nói với anh được những điều thế này em thấy lòng mình vơi đi một chút. Mong sao em không phải có những phút giây trạnh lòng như bao năm về trước anh nhỉ? Ngày đó sao đẹp thế anh?
Mãi nhớ anh. 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 15.08.2007 00:07:50
Tin bão về khiến mọi người vội vã chạy trốn, giữa thành phố đông đúc nằm sâu trong đất liền mọi người bồn chồn chạy trốn mà chẳng biết trốn cái gì? Rất mơ hồ, chỉ biết phải chạy, phải trốn như một bản năng. Riêng họ lại khác, bỏ lại phố đông họ đi về phía biển, đi để đón bão?
Chiếc xe nhảy lên nhảy xuống, quăng mình trong mưa - gió - ngả nghiêng làm những người trên xe hết va vào nhau lại va vào ghế, bật lên, rơi xuống với những tiếng la hét xuýt xoa ...
Cuối cùng thì họ cũng đến được nơi họ muốn... mười lăm phút sau chỗ ăn uống ngủ nghỉ đã được xác nhận, họ lao ra biển.... sững sờ.... ngỡ ngàng.... biển phẳng êm đến kỳ lạ trong ráng chiều lóng lánh. Thấp thóang bóng người trên ghềnh đá, những đứa trẻ lem luốc tròn mắt nhìn họ, không những thế cả những người dân bản xứ cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện muộn màng bất thường như vậy.
Sau một lọat những khám phá biển, bờ và con người xứ biển họ trở lại vùng biển trống nhất để đón chờ bão tới trong háo hức hồi hộp.....
Mưa bắt đầu xuất hiện, gió mạnh dần, những con sóng bắt đầu lăn tăn, mặt trời khuất dần nhường chỗ cho ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa. Mặt biển trốn mất trong mưa chỉ còn những vệt trắng ào ạt liên tục chạy về phía họ như muốn lôi kéo dụ mời.... thóang chốc bốn phía trở lên mịt mù, những vết nước quất lên mặt lên người đau rát, rồi gió, gió như điên cuồng trước sự thách đố lỳ lợm của họ giật lên từng cơn xô đẩy cuốn kéo như muốn vò xé tả tơi ra mới hả.
Chống lại mưa, bão, họ đứng quay lưng lại với nhau và tay trong tay để không mất phương hướng giữa bịt bùng mưa gió. Sau đó họ quay ngược lại, kết thành một khối mặc cho mưa quất túi bụi, gió xô giật giận dữ...khối người đó vẫn kiên cường trước biển bão..... thời gia cứ chầm chậm trôi... rồi mưa cũng ngớt, gió cũng mệt bỏ quên những con người kỳ dị trân người trên bãi biển mờ mờ sáng, Nó (cơn bão) ra đi. Họ buông tay cùng hét lên chiến thắng...
Bão chạy trốn vào đất liền chỉ kịp để lại một chút di chứng loang loáng đây đó... đứng lặng trước biển ngắm mặt trời lên sau cơn mưa gió bão bùng họ thấy yêu từng con sóng miệt mài, từng cái vỏ ngêu trăng trắng bé nhỏ như ngàn ngôi sao trên cát, yêu từng dáng lam lũ của ngư dân đi biển sớm.
Ôi chuyến đi đáng giá biết là bao cho những con người chai mòn trong cái tẻ nhạt của mưu sinh cơm áo gạo tiền và hàng trăm mối lo lắng triền miên...
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 18.08.2007 01:02:55
Những dồn nén của hơn mười năm xa cách khiến anh nghẹn thở khi lần đầu tiên ôm chị trong vòng tay. Suốt đêm anh không chợp mắt chỉ sợ chị biến mất như khi chị đột ngột xuất hiện bên anh. Những nụ hôn rát buốt những cánh tay ghì chặt, anh đã không nằm mơ và thật bất ngờ trước những khám phá nơi chị. Hơn mười năm qua,  anh đã đi khắp nơi với hình bóng thân thương của chị trong tim để ngày bên nhau anh lặng lẽ lau cho chị những giọt nước mắt và vỗ về cho giấc ngủ của chị không giật mình.
...................
Đêm dài đến mấy cũng phải tàn, họ lẳng lặng chia tay nhau, chị chẳng dám nhìn vào mắt anh và anh không dám nói lời níu giữ. Hạnh phúc đã quá trọn vẹn, họ sẽ mãi nhớ về nhau .........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2007 01:53:42 bởi hoathachthao >
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 18.08.2007 01:51:23
Có phải là ????????
Họ đến với nhau hòan tòan xa lạ nhưng ngay từ lần gặp đầu chị đã thấy tin cậy và anh đã thấy thương mến để một ngày anh phải thốt lên những lời yêu thương và chị đánh rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Tủi hờn vụt qua, họ vùi quên cuộc sống nặng nhọc trong nhau để khi rời tay trở về họ lại là những con người của cô đơn trống vắng. Cuộc sống cứ lại cuốn họ đi, chị lẩn tránh để anh ráo riết đi tìm, biết có còn những giọt nước mắt yêu thương và những vụng về thấm giúp cho nhau?
 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 28.08.2007 23:35:55
Ngày lễ Vu Lan tôi đã vô tâm khi chỉ nghĩ về đấng sinh thành để rồi ngày hôm nay lòng chợt thảng thốt, không có lẽ tôi lại vô tâm đến thế sao? Anh có trách hận gì tôi không anh? Những ngày tháng này thật dài bởi sự ngăn cách vô tình của mùa mưa ngâu. Mùa mưa ngâu năm nay tôi mất nhiều thứ để chợt nhận ra rằng cuộc sống quả là hư ảo, có đấy rồi mất đấy như là những cơn mưa bóng mấy. Có ai giữ được gì trên đôi tay khi ra đi? Hay chỉ là sự lạnh lùng vô cảm? Bài hát thủa nào anh hết cho tôi "Bạn bè dần quên, người tình dần xa..." vậy đó tôi đã đi xa khỏi anh và Anh đã đi xa khỏi tôi, để giờ đây một người chìm đắm trong bộn bề cuộc sống cơm áo gạo tiền, một người lênh chênh trên bước đường đời với những thật giả khó lường và một người thì tung tăng bay lượn đó đây "Vui cùng trăng và thơ thẩn cùng mây...".
Mùa mưa ngâu năm nay tôi không còn cái háo hức "Hạnh phúc là gì? Hay điều kỳ diệu của cuộc sống là khám phá này chăng...........?" Tất cả đã và sẽ dời xa để chỉ còn lại ta với ta, khi ấy ta sẽ về với Phật của riêng ta.
Lễ vu lan, lặng lẽ một mình...........Đức Phật cao minh! Xin người hãy giúp con bình tâm trở lại, tìm thấy mình trong hơi thở của chính mình.
Mô Phật.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 02.09.2007 19:53:26
Chuyện buồn!
Thế là anh đã lẳng lặng rời xa nơi phố đông, bỏ lại sau lưng mình biết bao vui buồn khốn khó. Ngày anh ra đi không một ai tiễn đưa chào hỏi, anh đi như một sự trốn chạy. Tất cả cũng chỉ vì những sai lầm nhất thời của tuổi trẻ nông nổi. Giờ đây giam mình nơi căn phòng nhỏ của gia đình anh như vô cảm trước những gào thét nơi trái tim mình. Những giật mình thảng thốt lúc nửa đêm khiến anh vã mồ hôi và chong chong đến sáng để rồi khi mọi người lần lượt ra khỏi nhà anh lại lười biếng chìm vào cơn mộng mị ảo giác.
Anh biết tất cả rồi sẽ qua, nhưng anh không dám chắc mình có đủ can đam để gặp lại những chứng nhân của sự thất bại nặng nề nhất của cuộc đời anh. Ra đi trong im lặng anh mang tội với biết bao người, bở lỡ biết bao lời hứa với những người anh nhất mực thương yêu. Chỉ một tính tóan quẫn trí, chỉ một tích tắc sai lầm khiến anh ê chề đến cùng cực. Trái đất tròn, anh biết chắc có ngày sẽ phải đối diện với tất cả nhưng giờ đây anh chỉ biết vái vọng từ xa, mong mọi người tha thứ. Bản chất anh là người nhân hậu, có trước có sau.  
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 02.09.2007 20:04:18
Hơn hai năm đã qua, người đàn ông khắc dao vào tim tôi ngày đó chẳng một phút bình yên. Giờ đây anh hết mực nhẹ nhàng mong mỏi tôi tha thứ, chẳng biết nói gì khi anh tự huyễn hoặc và làm khổ mình nhiều đến thế. Cái cảm giác nhẹ lòng khi nỗi oan đã được cởi bỏ khiến tôi trở nên trống rỗng. Ngày anh nói lời chia tay, tôi đã biết anh chẳng bao giờ quên được tôi và thầm thương cho những ám ảnh oan nghiệt trong anh. Cuộc sống quá khắt khe với tôi và anh làm cho nó khắt khe hơn bội phần, hạnh phúc luôn đi cùng dằn vặt khốn khổ khiến tôi luôn phải căng người giữa yêu thương và thù hận. Cắn răng chịu đựng cho đến ngày anh dập vùi tàn tệ tôi quyết định cất gọn anh vào một ngăn ký ức để không bao giờ lật giở ra làm gì. Nhưng ông trời quả thật có mắt, những chịu đựng nơi tôi đã được bù dắp, giờ đây tôi an bình với những gì tôi đang có và anh.....
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 16.09.2007 21:55:34
Hâu quả!
Họ là mối tình đầu của nhau, vượt qua bao sóng gió để thành đôi cứ ngỡ rằng cùng nhau tát cạn biển đông, thế mà năm tháng qua đi giờ đây họ là hai tảng băng trôi trên đại dương cuộc sống. Vì sao lại như vậy?
Những ấu trĩ đầu đời đưa hai người hai ngả trước khi họ về được với nhau, những di chứng ngày đó chị bỏ qua và vươn lên mạnh mẽ trong khi cái tôi của thằng đàn ông tưởng mạnh mẽ lại yếu đuối bất ngờ, kéo anh đi giật lùi về với ký ức buồn. Ngôi vị trong gia đình đảo ngược, chị độ lượng bao dung, anh mặc cảm tự ty. Những định kiến năng nề đã lấy đi của chị ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc, thay vào đó là những nhạt nhòa mệt mỏi.
Sợi dây giàng díu hai người lại chính là nơi anh trút giận, những bất công ấm ức thuở nào anh dồn hết vào đó khiến tuổi thơ của Nụ hoa xinh xắn bất ổn, hệ lụy cuối cùng là bản tính cô bé bất thường. Cái mặc cảm mình là nguyên nhân của mọi nỗi đau đối với những người thân yêu quanh mình đã lấy mất của cô niềm tin vào chính mình. Buồn vui bất chợt và luôn sợ bị bỏ rơi. Cô sống phân lập giữa những mơ ước tuổi trẻ và sự dè dặt của người từng trải. Ác mộng luôn rình rập tâm hồn con trẻ. Hạnh phúc cuộc đời cô biết có trọn vẹn?
Chứng nhân của họ chỉ biết nắm tay kêu trời vì những hệ lụy chẳng ai lường trước được của một thời tuổi trẻ nông nổi. Liệu sóng trước đổ đâu, sóng sau có đổ đấy???????
Day dứt vô cùng!
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 04.11.2007 23:34:57
Họ đã trở thành một cặp bài trùng trong cuộc sống riêng tư, mỗi khi có thể họ lại tranh thủ tay trong tay chia sớt cho nhau những nỗi đau thầm lặng đè kín tâm tư những ngày xa vắng. Hạnh phúc của họ thấm đầy lo âu mệt nhọc, nó cứ thỏang qua thỏang lại như những bóng ma trơi để cả hai luôn phải giật mình thảng thốt. Anh là người bản địa, chị là người xa xứ, trào lưu cuộc sống đưa đẩy anh trở thành con người yếm thế co rút mình đến hết cỡ và hòan tòan đối lập với chị, vậy mà họ trở thành hai nửa của nhau lúc nào không rõ. Vượt qua bao mặc cảm, bao rào cản để bây giờ mỗi khi có thể là chị an lòng đón nhận yêu thương từ anh và bao dồn nén anh dành hết cho chị. Cuôc sống vẫn lặng lẽ trôi, cuốn theo nó biết bao điều không thể và có thể. Cầu mong sao những ưu ái của cuộc đời dành cho họ sẽ là mãi mãi.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 04.11.2007 23:59:23
Lịch trình của anh hầu như không thay đổi, bao tâm trí giờ đây anh dồn hết vào cậu con trai bé bỏng đáng yêu và những công việc mưu sinh đời thường. Anh hầu như muốn an phận với những gì mình đang có, cho đến một ngày  .....  một ngày anh chợt thấy chị trên online..... Tim anh thắt lại khi những dòng chứ nghiêng nghiêng quen thuộc hiện ra, chỉ là những thăm hỏi bình thường mà sao đằng sau nó bóng dáng một thời anh đam mê cứ chập chờn ẩn hiện khiến anh gõ lộn lung tung. Không kìm được anh run giọng hỏi "Em ổn chứ?"...... một khỏang lặng rất lâu.......... "Ổn anh ạ" thỏang nhẹ như trượt khỏi anh...... Chị sign out đã lâu mà tâm trí anh vẫn chộn rộn không chịu yên. Nằm ôm con bên người vợ đã ngủ say anh trằn trọc day dứt vì quá khứ ùa về.......... giá như ngày đó anh không ham sự ổn định công chức, giá như ngày đó anh không quá mệt mỏi vì mưu sinh, giá như ngày đó........... thì có lẽ anh đã không buông tay trả chị về với những khốn khó cuộc đời chị đã và đang gánh chịu. Anh đã hèn hạ đánh đổi những yêu thương  ngày đó để lấy một sự yên thân ích kỷ, để giờ đây đêm đêm anh luôn mượn hình bóng chị cho những gần gũi vợ chồng và lẩn khuất đâu đó là những khát khao một vòng tay âu yếm, một ánh mắt trìu mến, một chén chè nóng gọi mời........... Khát khao vời vợi.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 22.11.2007 23:12:22
Tôi yêu em với một tình yêu thật lạ, ngày đầu gặp em tôi chỉ là anh nhà quê nghèo tìm dường mưu sinh trong khi em đang đỉnh cao của hạnh phúc và thành đạt. Em thân thiện và bình dị, luôn dành cho tôi những giây phút tâm tình khi tôi mỏi mệt với những cố gắng trong cuộc sống. Nhìn vào em tôi luôn mơ một ngày nào đó cuộc sống của mình cũng ung dung tự tại như của em. Thế rồi thời thế thay đổi, tôi xa em để đến một chân trời lạ, ở nơi đó tôi quên mình trong công việc và an phận với hạnh phúc của mình nhưng thật lạ hình bóng em chưa một lần rời xa tôi. Tôi nhớ em, không phải nỗi nhớ của một sở hữu ích kỷ mà em là một phần trong cuộc sống của tôi, tôi yêu em từ khi nào tôi cũng không biết nữa.
Thỉnh thỏang trong cuộc sống tôi vẫn gặp lại em, tình yêu và nỗi nhớ trong tôi buộc phải ngủ yên để em được hồn nhiên vô tư, cho đến một ngày tôi đã buột miệng và em chợt buồn với những tâm sự của tôi. Trở về với cuộc sống tôi không khỏi dằn vặt và lo lắng em  sẽ tổn thương vì những tâm sự bất kham của tôi. Bẵng đi một thời gian dài tôi mới gặp lại em, qua tâm sự tôi hiểu em đã phải gồng gánh cuộc đời như thế nào và em đã từng mệt mỏi thế nào khi những cố gắng của mình không phải lúc nào cũng được những người thân yêu của em biết đến. Trong một dịp đặc biệt em đã dành cho tôi một ngày hạnh phúc với tất cả những ngỡ ngàng thơ dại. Tôi thương em biết là bao và càng yêu em hơn bao giờ hết. Điều tôi trân trọng ở em chính là tâm hồn hướng thiện và bao dung đại lượng. Tôi biết rằng định mệnh của tôi gắn bó mật thiết với em, suốt cuộc đời này tôi không bao giờ hết yêu em và yêu em bao nhiêu cũng không đủ.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 22.11.2007 23:39:45
Cơn đau bất ngờ chiều nay khiến tôi giật mình cho những chủ quan của mình về sức khỏe và những quan niệm về cuộc sống trong tôi chao đảo. Như người tỉnh giấc mơ, tôi chợt nhận ra những gì mọi người dành cho tôi chỉ la hư vô khi nỗi đau không ai mang hộ đi được. Và cũng nhờ nó mà tôi hiểu hơn những nỗi khổ tâm của những người bạn thân tôi đã và đang phải chịu. Trong hoang mang tôi trở về bên em để nhận từ em những chia sẻ rất khác người nhưng nó thật đến xót xa. Em chẳng nương nhẹ tôi chút nào nếu không nói là phũ phàng nhưng tôi đọc được ở đó những trân thành đến phát khóc. Em đã im lặng khi tôi muốn được vùi mặt vào ngực em khóc cho thỏa những yếu mềm trong mình, em đã cười khi tôi nhăn nhó than vãn. Em có quyền làm như vậy bởi chính tôi đã buộc em phải vô cảm với tôi và tôi đã trả giá cho điều đó một thời gian rất dài để giờ đây mởi hiểu ra rằng chẳng thể áp đặt cho người khác những ý nghĩ chủ quan của mình được. Em đã tồn tại như một khách quan trong tôi với những cố tình gạt bỏ chống đối đến cùng để minh chứng cho tình cảm của mình là đáng trân trọng.
Trở về cuộc sống sau cơn đau tôi tâm niệm phải nhìn nhận lại chính mình và nhìn nhận lại mọi sự việc một cách khách quan hơn. Thời của gia trưởng với những cái Tôi to đùng đã hết rồi. Cảm ơn cơn đau, cảm ơn những chia sẻ của đồng sự và đặc biệt là những chia sẻ của riêng em.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
CÓ QUEN ĐƯỜNG .... - 23.11.2007 14:08:50
Anh thân yêu, lâu rồi em không tâm tình cùng anh và cũng không đối diện với chính mình, ngày tháng vùn vụt trôi em chẳng kịp làm bất kỳ điều gì em mong muốn. Cái tâm trạng vội vàng trong đủng đỉnh buồn chán khiến em như trôi theo ngày tháng mà không có ý thức cưỡng lại anh ạ. Từ ngày đó đến nay cũng đã hơn 6 tháng rồi, suy nghĩ của em về cuộc sống có nhiều thay đổi và xáo trộn, em không còn e dè như gái mới về nhà chồng nữa mà dạn dĩ hơn và cũng lơ đễnh hơn với nhân tình thế thái. Không né tránh những cuộc tình bất chợt mà nhìn nhận và hàm ơn nó rất nhiều, sau mỗi lần như vậy em thầm cảm ơn anh đã khéo bù đắp bởi em biết cho dù em ở đâu và làm gì cũng có anh hiển hiện bên mình. Quỹ thời gian của em không còn nhiều, giằng co giữa cái thiện cái ác trong em vẫn không ngưng nghỉ và em cũng chẳng đủ sức để từ bỏ bất cứ cái gì em hiện đang sở hữu, có thể là em hèn nhát có thể do những thâm căn cố hữu trong tư tưởng em từ thuở anh hay bài xích. Cho dù vì điều gì thì nay em cũng là con người khác rồi anh ạ. chính chuyên thì cũng hai tay buông phải không anh?
Anh biết không chưa bao giờ em ao ước có một người đàn ông thực sự của riêng em như bây giờ. Những hạnh phúc vay mượn luôn là những phù du sớm nở chiều tàn, nó chỉ như ly nước khi ta khát vậy thôi, uống cạn rồi ly lại là ly. Chỉ anh hiểu em khốn khổ thế nào trong những ngày dài vò võ, mong một bờ vai, một vòng tay sở hữu để giật mình dập đầu khóc trong tủi nhục. Anh ra đi khiến em trở nên chanh chua chao chát, tâm trí luôn nghĩ về những cuộc tình bất hạnh và những hên xui đời người. Nhân gian nào miệng lưỡi cũng ghê, dư luận nào tàn phá cũng kinh chỉ sống chết là hiển nhiên cách biệt, không nhập nhèm gian dối đúng không anh? một năn chỉ bấy nhiêu ngày mà sao dài ngắn khác nhau với mỗi một kiếp người?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: CÓ QUEN ĐƯỜNG .... - 01.12.2007 11:45:18
Sáng nay trời trở lạnh, khoác thêm chiếc áo dài tay bên ngoài chiếc áo ngủ mỏng manh chị ra sân đứng ngóng về phía cuối con đường mòn dưới chân đồi, nơi chị mong anh xuất hiện. Từ ngày anh ra đi hầu như sáng nào chị cũng ra đứng ở đây một lát như một thói quen tiễn anh mỗi sáng và đón anh mỗi tối. Sáng nay chị nán lại lâu hơn và bần thần hơn, bất chợt hai bàn tay chị vô thức đưa lên ôm ghì lấy bờ vai đang run lên từng đợt vì cảm giác khao khát được ôm ấp, được sưởi ấm bởi làn hơi ấm người đàn ông của chị. Cơn gió lạnh ào qua nhưng má chị nóng bừng, vội vàng quay vào nhà như trốn chạy chính mình chị cố gắng tập trung chuẩn bị bữa sáng cho cục cưng của chị, xong xuôi chị gõ cửa phòng con nhắc chừng cho kịp giờ đi học.
Nhận cái hôn tạm biệt từ con trai chị định quay xe về cơ quan nhưng cảm giác khao khát lúc sáng bất chợt ùa về, đưa tay bật công tắc điện chị chầm chậm chạy về khách sạn phía cuối thánh phố - Nơi lần đầu tiên chị thuộc về anh - đêm tân hôn của tuần trăng mật.  Đã thành thông lệ mỗi năm anh chị lại trở về đây một lần vào đúng cái ngày đó - ngày hôm nay của 10 năm về trước. Nước mắt chị chợt ướt nhòe, cắn chặt môi cho tiếng nức nở không bật ra, chị chầm chậm đánh xe vào sân khách sạn, không kịp dừng ở quầy lễ tân, chị lao vội lên phòng, căn phòng chị đã đặt trước từ 10 năm nay. Run rẩy mở cửa, chị đổ ập người xuống giường mải mê tìm lại hơi của anh..... Chỉ một mùi thơm nồng của vải trải giường mới thay, đầu óc chị quay cuồng mụ mị gào thét  "Anh đâu rồi???".
Cộc... cộc... cộc... người bồi phòng rụt rè gõ cửa, thấy cửa chỉ khép hờ nên anh đẩy nhẹ ra và giật mình trước vẻ mặt đau đớn đến tột cùng của người khách đáng kính. Đặt khay bánh kem có cắm sẵn 10 cây nến và chai sâm banh trong sô đá lạnh cùng hai chiếc ly cao chân kết nơ hoa xuống bàn, anh tần ngần không biết có nên đi ngay hay cần phải nán lại đôi chút.
Bất chợt chị đứng lên, tiến về phía người bồi phòng quen thuộc từ 10 năm nay, giọng chị vỡ òa "Anh ấy không đến được nữa rồi em ơi" , anh hỏang hốt đỡ  hai bờ vai  dìu chị về ghế và thảng thốt hỏi "Sao lại thế hả chị?".....Giọng chị thỏang nhẹ : Tai nạn.......... cũng ngày này năm trước, sau khi hai vợ chồng rời khách sạn, anh đưa chị về nhà rồi quay xe đi đón con nhưng đó là lần cuối cùng anh đưa chị về và chẳng kịp nhìn mặt con.
Một năm đã qua, chị đã cố tình chạy trốn cái ngày này nhưng không hiểu sao chị lại có mặt ở đây và các thông lệ vẫn được sắp sẵn như chưa bao giờ có sự mất mát kia xảy ra. Trong run rảy chị nép vào ngực người bồi phòng mà ngỡ như hơi ấm của anh đang bao trùm lên chị. Chị nức nở khi bản năng của người đàn bà đang ở độ tuổi sung sức bị kìm nén suốt một năm nay chợt bung ra man dại. Xót xa anh ghì xiết người đàn bà thần tượng của khách sạn anh trong tay, bồng chị lên đi đi lại lại trong phòng những mong ru cho chị dịu lại, nhưng vô tình anh đang lặp lại những động tác của người chồng xấu số khiến người chị như tan chảy trong khát khao yêu thương. Mụ mị trong vô thức chị hồn anh tha thiết, cuốn anh vào ngọn lửa khủng khiếp trong lòng chị.........
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
Những ngày ... - 10.12.2007 02:56:51
Những ngày cuối năm, công việc hối hả chạy như ma đuổi. Văn phòng vắng hẳn tiếng cười nói lao xao, chỉ còn tiếng lách cách của bàn phím và tiếng đóng mở khẽ khàng của cánh cửa ra vào. Dường như ai cũng sợ mình chạy không kịp nên chẳng còn hơi sức đâu để ý đến người xung quanh. Chỉ riêng mình anh, ngồi lơ đễnh nhìn mọi người hối hả ngược xuôi, thỉnh thỏang anh lại uể oải đặt bút vào chứng từ nọ, công văn kia cho phải phép, tâm trí anh không để ở đây.
Chỉ còn ba ngày nữa là anh hết tang, cái cảm giác gai gai nơi gáy khiến anh từ sáng tới giờ không thể tập trung được vào bất cứ việc gì. Cuộc đời anh mất mát không phải ít nhưng lần này anh đau đớn và xót xa vô cùng bởi biết bao dự định, biết bao mong muốn làm điều gì đó cho người anh yêu thương kính trọng đã không còn kịp nữa rồi, tất cả đã trở nên vô nghĩa. Anh day dứt suốt ba năm qua, Sao ranh giới giữa cái sống và chết mỏng manh thế? Chỉ là một tích tắc, không đủ dài cho một hơi thở để mãi mãi là hai miền khác biệt.
..........................(Còn tiếp)
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Thế là ... - 17.01.2008 18:45:29
Anh thân yêu! Thế là một lần nữa anh lại ra đi và lần này là ra đi mãi mãi. Suốt những ngày tháng bên nhau anh đã mang đến cho em biết bao đêm hạnh phúc trong vòng tay yêu dấu của anh để ngày hôm nay anh lấy đi của em một đêm dài thức trắng trong hoảng loạn đớn đau. Sợ mình không qua khỏi em đã phải cầu cứu bất kể vị thần thánh nào chợt thoáng hiện trong tâm trí để buộc mình phải không được nghĩ về anh, về những gì khủng khiếp anh đang phải chịu.
Kim đồng hồ cứ nhích dần nhích dần cho đến con số 5 để em biết mình còn tồn tại trên thế gian này. Cả ngày hôm nay em cứ chập chờn giữa ước muốn được nhắm mắt lại lả vào lòng anh như thủa nào dấu yếu và tỉnh táo là chính mình để bao bọc những sinh linh tội nghiệm đang vây bọc xung quanh. May mắn sao cuối cùng thì em cũng đã trải qua những giây phút nguy kịch nhất để trốn vào đây một mình ngồi đối diện với anh.
Anh ơi, sao ranh giới mất còn mong manh thế? Sao nỗi đau lại cứ chồng lên nỗi đau? Sao những dự địng phấn đấu bao ngày giờ lại trở nên vô nghĩa thế anh? Em biết làm gì cho hết những ngày mong ước ấy? Em biết lấy đâu nghị lực để bước cho hết con đường ấy? Ngày mai của em sẽ ra sao khi tay không tay bờ vai giá lạnh? Ngày mai của em sẽ ra sao khi trái tim cứ thảng thốt bỏ nhịp? Em phải làm sao đây anh ???????
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Thế là ... - 22.02.2008 21:31:10
Trước khi ngả vào vòng tay anh chị thoáng nghĩ đến người thứ ba, trước đây họ là ba đỉnh của tam giác tình yêu, giờ đây một người đã ra đi và một người đã thế chỗ. Chị đi gần hết cuộc đời mà vẫn chưa tìm được cho mình một bóng cây yên ổn, nói cho đúng ra là chị đã không giữ được cho mình cái bóng cây cổ thụ một thời dấu yêu để giờ đây cứ đau đáu đi tìm. Thời thế cứ đưa đẩy chị tới hết bến nọ lại bến kia để rồi cõi lòng chị luôn cuộn sóng. Có nhiều lúc mệt nhoài với những khát vọng chị đã tự hứa với mình rửa tay gác kiếm để rồi lại khốn khổ hơn cả trước khi dặn lòng. Nước mắt cuộc đời chị không nhiều nhưng mặn sắt và sắc nhọn như kim khiến đôi mắt mê hồn ngày nào  trở lên trĩu mỏi ở cái tuổi đẹp nhất của đời người phụ nữ. Tuy nhiên với anh mọi chuyện lại khác, bước ra từ người đàn ông thành công trong nhiều lĩnh vực anh tự tin và viên mãn nên không biết đến nỗi đau của hai chữ khát vọng. Anh cứ ào đến rồi lại ào đi như người ta đến đám giỗ và mỗi lần như vậy trái tim chị lại rộn lên rồi lại khắc khoải nghĩ về người thứ ba. Bên anh chị như hư như thực khiến anh thật khó nắm bắt được ý nghĩ của chính mình. Chị chợt mong trái đất đừng tròn để cái tam giác ngày xưa mãi là tam giác. 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 25.02.2008 16:06:23
Anh lập cập đổ ập xuống người tôi và chết lặng trong giây phút khiến tôi bàng hoàng, mọi cái trong tôi vỡ oà như bị sét đánh thẳng vào đầu. Nước mắt lặng lẽ chảy ướt gối trong khi anh lí nhí nói lời xin lỗi, nói lời hứa hẹn và vẫn không ngớt run rẩy xúc động. Lòng lạnh băng, khẽ nhích sang một bên tôi quyết định thật nhanh "Phải chấm dứt thôi, phải kết thúc thôi không thể khác được". Cảm giác ê chề quấn diết khiến tôi ngạt thở muốn vùng vẫy, muốn hét lên thật to, nhưng toàn thân vẫn bất động ..... trong bóng tối nhập nhạong của chiều đông rét mướt, tôi nói với anh về những vô cảm nơi tôi và những khó chịu tôi đang phải đối diện, những khó khăn và bất lực trong cuộc sống hiện tại của tôi cũng như những bất thường tôi đối với anh bấy lâu là hệ quả của những khó khăn không nói ra được. Anh không hiểu hết những gì tôi nói, chính xác hơn là anh chưa kịp hiểu và đang cố sót xa trước những trăn trở nơi tôi và những bất lực nơi anh. Chán nản, tôi muốn ở một mình và anh nhẫn nại ra về trước ánh mắt bàng bạc vô hồn của tôi ....
Anh đi rồi tôi lật nghiêng người dấu mặt vào giữa hai tay và đầu gối, co quắp như con tôm và bắt đầu khóc cho sự ê chề của mình trước EM, tất cả chỉ đơn giản là ........ mà thôi. Vĩnh biệt EM.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 25.02.2008 16:40:05
Như một con tàu đang sầm sập hăm hở lao về phía trước tôi chợt khựng lại khi phát hiện ra lỗ hổng đen ngòm sừng sững trước mắt, hoảng loạn tôi ngoặt tay lái lao bừa theo cảm tính và thoát chết trong giây lát. Không kịp hoàn hồn tôi đi trong vô định, toàn thân tê nhức........ Em hiện ra chấp chới cuối con đường khiến tôi choàng tỉnh, gom nhặt những mảnh hồn tản mát, chẳng kịp sắp xếp lại, tôi lết vội về phía em và lòng run lên vì sung sướng - thoát rồi,  sắp được vỗ về rồi, sắp được an ủi và bảo bọc trong bình yên rồi ............. Nhưng.......... thật bất ngờ.........Ầm...........Em biến mất......... một lần nữa tôi lại rơi vào vô thức........... bao lâu không biết nhưng khi tỉnh lại được thì toàn thân tôi đã tê cứng, chỉ còn cái đầu là rất tỉnh, tôi trân trân nhìn người ta cười nói và cuốn tôi đi qua hết chỗ nọ đến chỗ kia......... không mong ước nữa nhưng cuối cùng thì em cũng lại xuất hiện - méo mó xộc xệch - trong tâm trí tôi. Bất lực trước tai nạn trời giáng, em bỏ tôi ra về không một lời thanh minh, không một lời hứa hẹn.... mặc cho nước mắt tôi ướt nhoè, mặc cho trái tim tôi thổn thức và mặc cho tâm trí tôi hoảng loạn gào thét lên vì uất hận.......... Giờ thì tôi biết mình LỰC BẤT TÒNG TÂM  mất rồi. Ôi những con người - Quả báo từ Tiền Kiếp của tôi - tôi phải làm gì đây để được giải thoát? Tôi phải làm gì đây?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 25.02.2008 16:48:42
Kế hoạch được vạch ra rất nhanh và hoàn hảo đến từng giải pháp, tưởng chừng như không còn một lý do gì nữa để nó không thành hiện thực, thế mà tất cả sụp đổ một cách nhanh chóng từ phía không ngờ nhất - lòng người. Một cư xử vụng về, một linh cảm sắc nhọn, một dã tâm bọc đường - khiến tất cả công sức của nhóm đổ tuột xuống sông xuống bể. Không một lời trách móc, không một lời hờn giận, người trưởng nhóm biến mất để lại sau lưng bao ăn năn hối lỗi, bao day dứt dằn vặt. Một cảnh cáo nghiêm khắc đến lạnh lùng. tất cả đều xứng đáng với tất cả những gì là NHÂN - QUẢ.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 27.02.2008 20:38:52
                                                       chị
 
 
Người đàn bà đó không đẹp và cũng không phải là tài giỏi nhưng  lại biết cách giữ gìn cái duyên con gái vì vậy đi đến đâu chị cũng được trải thảm nhung đón mời. Tuy nhiên những nồng hậu của người đời không phải lúc nào cũng là hâm mộ mà còn có cả những tỵ hiềm ẩn nấp sau đó. Chính vì vậy mà tâm hồn chị luôn bị tổn thương trầm trọng, chị luôn phân thân đi giữa cuộc đời cùng buồn vui cùng cười nói với đồng loại nhưng lại cao hơn đồng loại một khoảng rất xa. Chính vì vậy mà khi điều tồi tệ nhất xảy ra chị đã không thể hạ mình hé răng tâm sự với bất kỳ ai. Cứ lẳng lặng một mình giải quyết vấn đề theo những mách bảo của lý trí. Năm tháng qua đi, chị càng phân thân hơn cho đến một ngày chợt giật mình không nhận ra chính mình..... chị bỏ đi thật xa.
...........
Hai người đến với nhau từ 15 năm về trước, họ gần gũi và chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống như những cặp vợ chồng thực sự cho đến ngày anh quyết định cưới vợ. Trước ngày cưới họ gặp nhau lần cuối, anh khóc thật nhiều trong khi chỉ chỉ biết câm lặng chìm trong bóng đêm. Ngày tháng qua đi, họ ít giáp mặt nhau bởi nỗi đau anh để lại trong lòng chị quá lớn. Thế rồi trái đất tròn, anh lại về bên chị mỗi khi có thể. Lúc đầu với chị đó là cực hình nên chị cố tình lẩn tránh cho đến một ngày chị chợt nhận ra tình yêu anh dành cho chị lớn hơn tất cả. Không là những hoa mỹ mà là những quan tâm thực sự đến cảm xúc của chị, những chăm chút nâng niu từng nét cơ thể chị đến quên cả bản thân. Vết thương lòng khép lại, chị bỏ qua tất cả để lòng mình được thanh thản, đến lúc này chị mới hiểu hết những nỗi khổ bấy lâu anh phải chịu - Anh đã phải trả giá cho những lựa chọn của mình - Chị không biết hai người có còn ở bên nhau được bao lâu, nhưng quả thật từ ngày đó chị ít bận tâm hơn về những được mất trong quãng đời đã qua và bình tâm hơn khi nghĩ về những ngày tới.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 15.03.2008 11:59:01
Mối tình xương sẩu....!
Anh là mối tình thứ hai của tôi, bên dòng sông Hồng. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hoa Xoan Đâu, anh với tôi là hai thế hệ nên tôi ngỡ ngàng trong khi anh sành sỏi. Cho dù anh chen ngang nhưng tất cả những gì chúng tôi đối với nhau là trân thành và cùng mơ đến ngày tôi là cô dâu. Tuần tự tôi đón nhận và trao anh tất cả khi ngày về với nhau đã là ấn định. Ngày đó cuộc sống thật khó khăn và mối tình chúng tôi cũng gặp quá nhiều trắc trở từ phía gia đình tôi. Tôi lơ ngơ đi theo anh, anh hy vọng tôi cũng hy vọng. Bạn bè ai cũng mừng cho anh và tôi nhưng không khòi e dè trước những trở ngại nhỡn tiền. Thế rồi sóng gió nổi lên khi tôi cam chịu đánh mất đứa con mới tượng hình, anh đã đau đớn xót xa đến thảng thốt. Sau đó tôi gặp tai nạn, anh thì ở xa, một mình đương đầu với nỗi đau và sự gằn hắt của gia đình, tôi đã nản lòng để khi gặp anh tôi đã đề nghị chia tay. Đó chỉ là phản ứng tất yếu của đứa con gái mới lớn nhưng anh đã tức thì và quyết liệt trả lại tôi tất cả những kỷ niệm của một thời gắn bó. Tâm trí tôi ngay lập tức trắng xoá không còn một tỳ vết về gần 2000 ngày yêu thương gắn bó để gần một 1000 ngày sau tôi về làm vợ mối tình đầu của mình. năm tháng cứ trôi và đôi ba lần bạn bè có nhắc về anh mà tôi không hề nhớ nổi anh là ai? Quan hệ với tôi thế nào?.... Cho đến 17 năm sau tôi tình cờ gặp lại anh, không nhìn thấy mặt nhưng chỉ nghe giọng nói anh đã nhận ngay ra tôi và tim anh lỗi nhịp, anh chưa lấy vợ! Sáu tháng sau chúng tôi mới có dịp giáp mặt, anh vẫn vậy và tôi vẫn vậy, chúng tôi đi bên nhau như hai người bạn trỉ kỷ chưa một ngày xa nhau. Một năm sau anh đột ngột quyết định lấy vợ ở cái tuổi xấp xỉ 50 khiến tôi bất ngờ trong buổi gặp lần thứ hai. Chia tay nhau tôi thầm mừng cho anh mà tim tôi chưa hề tìm lại được cảm xúc về một thời gắn bó???? Hơn một ngàn  ngày lại trôi qua và chúng tôi lại có dịp gặp nhau tại thành phố nơi tôi sinh sống, lần này chúng tôi có nhiều thời gian hơn nên anh chia sẻ với tôi nhiều tâm sự về một quãng thời gian quá dài ở vậy của anh. Một câu than thở về thời khó khăn khốn khó và sự thật bất ngờ được nói ra. Năm năm yêu nhau chưa đủ để chúng tôi hiểu hết về nhau nên đều bất ngờ trước những quyết liệt trong tính cách của nhau, anh quá yêu tôi nhưng kiêu hãnh không một lời cầu xin và phản ứng tâm lý của tôi đã quá dữ dội đến mức xoá sạch mọi dấu vết anh trong tâm trí để hơn 20 năm sau cả tôi và anh đều vỡ oà về nhau. Hai mươi năm ấy tôi sống không hạnh phúc bởi những dấu ấn một thời anh để lại, hai mươi năm âý anh sống không bình ổn bởi ký ức một thời về tôi không lắng xuống. anh đã ngỡ ngàng trước vẻ xa vắng của tôi khi lần đầu gặp lại và đột ngột quyết định lấy vợ vì ngỡ rằng tôi bạc tình. Số phận thật công bằng khi cả hai đều yên bề gia thất thì mới hé lộ những giá trị thật của một thời yêu nhau và những tổn thất do cái Tôi vụng về. Chúng tôi vẫn là những người bạn với những xẻ chia mỗi khi có thế và chẳng hề vời vợi nghĩ về nhau như những người yêu cũ vẫn hoài vọng về nhau nhưng thực sự sức công phá của những ngày đã qua vẫn mãnh liệt khiến chúng tôi thường bất chợt đau lòng mỗi khi kỷ niệm thức dậy.
Sau mối tình đó tôi có thêm đặc tính quyết làm cho bằng được những gì mình đã định và sẵn lòng quẳng kết quả đi khi đã đạt được. Còn anh thì ngược lại cái quyết liệt và bất ổn đột ngột vẫn còn nhưng Đam mê thì không.
Ngày hôm qua tôi trở về thành phố của anh nhưng không hề liên lạc, thậm trí tôi đã vô tình bỏ quên số điện thoại của anh. Ngày hôm nay anh đến thành phố của tôi hơn mười ngày và đã cố gắng liên lạc với tôi mà không được. Vô tình tôi lại thấy số điện thoại của anh như một cơ duyên. Chúng tôi gặp lại nhau và anh đã biết khá nhiều những bất hạnh tôi đang phải chịu, cả anh và tôi đều cố dấu đi những giọt nước mắt cảm thông hờn tủi để khi chia tay tôi lại là tôi gai góc ương ngạnh và anh lại là anh quyết liệt không đam mê.
Chúng tôi sẽ còn gặp nhau và sẽ mãi là tri kỷ của nhau cho đến hết đời (bởi những gì chúng tôi dành cho nhau trước đây đẹp và thánh thiện) mà không một định ước hứa hẹn.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 15.03.2008 18:39:52
Thật trớ trêu khi em hơn tôi mười lăm tuổi và là vợ xếp của tôi, gia đình em là niềm mơ ước của nhiều người trong đó có tôi. Em mặn mà duyên dáng và nói năng đằm thắm dễ thương khiến nhiều người ngưỡng mộ. Cho đến một ngày tôi đột ngột biết sự thật về gia đình em, tôi đau đớn xót xa thay cho em và không biết phải làm thế nào để giúp được em chia sẻ bớt những nặng nhọc em đang gánh chịu. Cứ ngỡ nói ra thì nhẹ lòng nhưng không ngờ ánh mắt tôi không dấu nổi những cảm thông đã đẩy em vào tình thế khó xử, để một ngày em đổ bệnh. Đến thăm, nhìn em héo úa tôi không kìm nổi lòng mình, ôm em vào lòng mà ứa nước mắt.
Sau nhiều ngày day dứt và đấu tranh quyết liệt để cuối cùng chúng tôi chịu thua trước những gì rất đời của nhau. Em như lả đi trong vòng tay tôi, còn tôi như điên như dại bù đắp cho em những thiếu hụt của bao ngày qua. Vừa phủ lên em những nụ hôn da diết tôi vừa đau đớn tự hỏi tại sao một tấm thân ngọc ngà như vậy sao mà phải bị vùi lấp một cách oan uổng đến thế, biết bù đắp bao nhiêu cho đủ hả em? Tôi trao em tất cả những gì có thể và em hân hoan đón nhận. Gạt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, em mím cười hạnh phúc khiến tôi nhẹ lòng thầm mong sao nụ cười ấy mãi đừng tắt trên môi em.
Tôi yêu thương em trong đau đớn dằn vặt, biết sống thế nào cho phải phép đây em? Ánh mắt buồn day dứt của em sẽ theo tôi đi suốt những ngày dài sắp tới mất thôi.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: CÓ QUEN ĐƯỜNG .... - 17.03.2008 20:09:41
Anh à, hôm nay là ngày giỗ đầu của anh rồi đấy. Nó diễn ra sớm hơn ngày dương lịch cả hơn một tuần đấy, em thì cứ nhớ cái ngày dương lịch ấy cơ. Chán thật anh nhỉ, em vẫn chậm chạp và lãng đãng sao đó chẳng khi nào sống thật là mình gì cả. Mà biết đâu em đang sống thậ là em vô cảm, ích kỷ thì sao? Hôm nay mọi người lại về đông để buồn cho anh và anh vẫn lơ lửng trên cao nhìn xuống tìm kiếm những bóng dáng một thời yêu thương của anh chứ?Anh có thấy em không? Chắc chắn là không rồi vì em có về đó đâu. Chưa một lần chúng mình giáp mặt nhau ở đó cho dù em đã đến và đã đi như một người khách bình thường. Tuy nhiên anh có thấy phiên bản của em đúng ko? Và em đã gửi lời cầu chúc cho anh siêu thoát anh nhận được chưa? Buông bỏ hết anh nhé! Anh biết không hôm nay em lại gặp một người HN nữa đấy cũng là thực dân như anh thôi nhưng còn trẻ và có những bất hạnh đến bất ngờ, cuộc đời đúng là bể khổ anh nhỉ? Ngày hôm nay và cả ngày hôm qua nữa em đã tìm anh trong những dòng nhật ký của mình và có phải là anh linh thiêng không đấy? Biết bao giờ mình mới lại gặp nhau nữa đây anh?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 80 bài trong đề mục