Hoa Thạch Thảo
Một thóang đau lòng!
Chợt nghe người lớn tranh luận về vấn đề "Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống", giật mình vì sự lãng quên bấy lâu nay của mình về Tông Và Giống của những đối tượng mình đang nhòm ngó. Chong đèn ngồi suy nghĩ tỷ mỉ về những gì đang diễn ra và quyết tâm xăm soi kiểm chứng nguyên lý trên. Nhiều giờ trôi qua, lòng thấy xót xa vô cùng khi mà những gì mình đã tưởng là hào hoa phong nhã thì lại chính là kết quả của một Tông Giống tồi tệ nhất cho dù "Những đứa trẻ hòan tòan vô tội trước những gì cha mẹ chúng đã làm." Hạnh phúc thì bắt đầu từ những điều đơn giản nhưng năm tháng trôi qua những điều đơn giản ngày nào đang phức tạp dần lên để một ngày trời đẹp thật đẹp Hạnh phúc biết thành Bất hạnh. Hỏi lòng không căm phẫn sao được? Một thoáng đau lòng thôi sao ?????
Tình yêu của tôi! Tình yêu của anh!
Ngày chúng tôi quen nhau, anh là khách du lịch và tôi là hướng dẫn viên. Chúng tôi đã có những chuyến đi dài tràn đây niềm vui và hạnh phúc. Đã tưởng rằng mọi sắp đặt của cuộc đời dừng lại ở đó, nhưng chớ trêu thay khi anh muốn dừng lại với những bất biến lý tưởng thì tôi lại bị cuốn đi theo một hướng khác để rồi chúng tôi lạc nhau ngay khi tay vẫn trong tay. Trái tim tôi muốn tan chảy khi anh thất thần nhận ra quy luật của tình yêu, muốn nói lời yêu thương vỗ về an ủi nhưng trong tình yêu không có sự thương hại nên tôi lại càng lùi xa anh hơn. Anh trôi tuột vào vùng xoáy hoang mang, để đêm đêm thảng thốt gọi tên tôi giữa cơn mộng ru đầy ảo giác. Mỗi ngày qua đi, hố ngăn cách giữa hai chúng tôi ngày một rộng ra, bên tôi anh như con dã tràng cố công gom những hạt cát bé tý xây lâu đài để nhốt tôi mà đâu biết tôi như cánh chim trời ưa tự do, luôn ngẩng cao đầu đón nắng gió của ngày mới. Những chuyến đi dài luôn là niềm đam mê khó cưỡng của tôi và anh luôn vời vời trông cho thời gian nhảy cách để tôi hòan nguyên là cô tấm bé bỏng nhu hiền trong vòng tay bất biến của anh. Tình yêu không có lỗi. Nhưng chính chúng ta, những con người nhân danh tình yêu đang có lỗi khi chen vào đó những cái tôi ích kỷ. Phải chi Tôi đừng yêu tự do với nắng gió thiên nhiên đến vậy và phải chi anh đừng bất biến đến vậy thì có đâu những đêm dài gần nhau trong gang tấc mà vẫn hai đầu của online? Ôi tình yêu của tôi? Tình yêu của anh? Tình yêu của biết bao người đang thương như tôi và anh?
À ơi! .... gió đưa cây cải lên trời.... rau răm ở lại...... chịu lời ... đắng cay....! Nghe con nhỏ cất tiếng ru trong nước mắt, người đàn ông no đủ thóang chút ân hận xót xa, muốn ôm con vào lòng nhưng khỏang cách cha con không còn như mấy năm về trước. Ngày ấy, mỗi khi bước chân vào nhà bao giờ ông cũng nhận được một vòng tay bé tý nhưng tràn đầy yêu thương ngọt ngào của con. tuy chỉ là một sinh linh bé nhỏ yếu ớt như con mèo hen nhưng nó có sức mạnh ghê gớm đối với ông, nó có thể lôi tuột ông ra khỏi những người bạn làm ăn với cái giọng bấy bớt con trẻ, Nó làm ông giật mình trở giấc mỗi khi nửa đêm nó sốt mọc răng hay khóc thét khi bị con kiến cắn, Nó làm ông chảy nước mắt khi nhìn thấy vết u bầm trên mặt trên tay khi chạy chơi vấp ngã......Thế mà giờ đây, Nó ngồi đó mắt đỏ hoe mặt lạnh ngắt đến rợn lòng. Ông bối rối khi không làm cách nào trả lại được cho nó cái không khí đầm ấm ngày nào, tiếng thằng con với người vợ sau léo nhéo và nét mặt lầm lầm của mẹ nó làm ông ngột ngạt khó thở, lầm bầm những câu nói vô nghĩa trong cổ họng, ông nặng nhọc đứng lên, chậm chạp tiến về phía con bé giơ tay định ôm nó vào lòng nhưng bàn tay ông thõng xuống khi chạm mắt vào vẻ đau đớn già nua trên mặt con trẻ, ông ngồi phịch xuống bật khóc tức tưởi "À ơi!... gió đưa....."
Hoài niệm dấu yêu!
... Hà Nội thuở của những năm 79-80, cái cũ còn đậm đặc và cái mới thì mới bắt đầu nhen nhóm. Thời của hoa Bằng lăng tím còn lác đác đâu đó giữa hoa sữa trắng ngần thơm ngát, hoa phượng đỏ ối và xanh ngắt lá xà cừ nơi sân trường đại học... ... Hôm nay,Tôi chợt nhớ đến nao lòng một người mẹ, một gia đình đã từng háo hức đón nhận tôi bằng một bữa cơm thân mật đến trân tình với món bánh cuốn tự tay mẹ xay bột tráng bánh cho tôi thưởng thức và món thịt ngỗng nhà nuôi (lần duy nhất trong đời tôi được ăn). Không chỉ có vậy, mẹ và cả gia đình còn giành cho tôi những bữa ăn đặc biệt sang trọng so với thời ấy (bún thịt nướng) và những gói xôi buổi sáng mẹ gửi anh mang vào cho tôi (vượt hơn 10 km mà gói xôi vẫn nóng hổi ngọt ngào trong tay tôi). Ôi tình yêu thương của người mẹ giành cho tôi - đứa học trò nghèo xa nhà. Với anh tôi giờ chỉ thấy buồn nhưng với mẹ thì tôi không sao thanh thản được. ... Sao bỗng dưng hôm nay kỷ niệm lại về trong tôi? Không rạo rực, không xao động mà đau đáu nhức nhối. Tôi không nhớ đến những gì đã xảy ra - đã có giữa tôi và anh - mà tôi nghĩ đến mẹ và gia đình anh đã từng khắc khoải đợi chờ, đã từng háo hức trân thành, để rồi ngậm ngùi không dám nói lời trách móc, không dám tỏ bày nỗi buồn. Tựa như người đi thăm bệnh nhân ung thư cứ ngại nần lúng túng và thật khó nói. ... Không ngờ rằng 15 năm sau kể từ ngày tôi giã từ HN, người mà tôi nhớ nhất lại là Mẹ và ngày ấy tôi cũng không ngờ được rằng 15 năm sau tôi lại ngồi để nghĩ và viết về Mẹ như ngày hôm nay. Tôi thật sợ có ngày gặp lại Mẹ, nhưng tôi vẫn mong có ngày được thấy lại Mẹ cho dù chỉ từ xa. Trong tôi, Mẹ luôn là mẫu mực về lòng nhân hậu và hiền từ bao dung với con cái và mọi người. Thực tâm, Mẹ gần gũi tôi đến bất ngờ.
Hồi ức đớn đau!
Cuộc sống thật tàn khốc và kỷ niệm bao giờ cũng chỉ là kỷ niệm, tôi không quên thì ai đó cũng không thể quên chỉ có điều họ lẩn tránh trong bộn bề cuộc sống giữa cái giả cái thật, cái không cái có của lương tâm... lương tri... hay lương gì nữa không biết.
Đúng tôi không có cơ hội gặp lại anh, nhưng nếu gặp lại thì hỏi rằng "Ai biết được điều gì sẽ xảy ra?" Còn "Anh?" Anh có rất nhiều cơ hội và anh đã từng.... nhưng vẫn là trước tôi. Còn từ tôi, chắc chắn anh không thật khô cứng như anh đã nói.
Tôi không sợ cái háo hức của người đi khám phá mà tôi sợ cái bề dày của thời gian kỷ niệm và cái ngây thơ bất ngờ, cái trách nhiệm khó từ chối của anh. Trong cái vỏ cứng nhắc lạnh lùng đến vụng về là cả một tâm hồn yếu đuối và nhạy cảm. Anh như hạt giống tốt gieo trên đất khô cằn, anh vẫn gắng gỏi vươn lên và vẫn nở hoa kết trái nhưng hương của hoa xương rồng chỉ quyến rũ được những côn trùng cá biệt mà thôi. Đế với tôi anh là cây xương rồng và là mùi hoa sữa.
... Không ai hiểu được những ngày đó tôi khốn khổ đến mức nào, ngay cả người gần gũi tôi nhất là anh?
Tôi biết anh đã thụt mình lại trong cái vỏ đá của anh và những gì thật nhất trong anh đã một lần nữa lại lặn sâu vào đáy trái tim và tâm hồn anh. Anh đi bên tôi như "Hai sắc hoa Tigôn". Tôi biết, tôi biết tất cả nhưng tôi không thể nào làm khác được. Tôi đã thực sự điếng người và không tài nào tĩng tâm được trước hậu quả của sự hàm hồ, lòng tin dễ dãi và hiểu biết non kém của mình. Tôi đã cố gắng gỏi, cứng cáp trước nỗi đau khổ cùng cực của đời người. Tôi đã cố vươn lên, cố chèo chống mà không hề có ai đỡ cho tôi một nửa tay chèo.
Khi tôi họan nạn thì anh cũng lao đao, tôi biết anh rất áy náy, nhưng vì không muốn anh khổ tâm hơn về tôi nên tôi đã vô tình làm anh bị tổn thương. Và thế là tôi lại rơi tiếp vào cơn khủng hỏang và tôi đã lại bị cuộc đời lừa dối một lần nữa, mà lần này còn cay đắng và nhục nhã hơn, tôi đã xuýt bỏ mạng. Cho dù đến nay tôi vẫn sống nhưng ơn cứu mạng của anh tôi cũng không cảm ơn cho được vì gánh nặng trên vai tôi vẫn còn nguyên vẹn như cố tình nhấn tôi xuống tận cùng của cuộc đời....
... Đi bên anh tôi như người thần kinh phân lập, những nỗi đau trong tôi cứ tấy lên, thi nhau dày vò cấu xé mà bên ngoài thì cứ phải tỏ ra bình thản ung dung và nếu anh hiểu được tôi đã phải cố gắng đến mức độ nào để dồn nén tất cả lại, che dấu tất cả đi, để một lời than thở nói ra cũng là nhẹ nhất, thì liệu anh có còn bình thản bên tôi nữa không?
... Anh đã không hiểu được tôi khi tôi quyết định vĩnh biệt cuộc đời. Anh chỉ đơn thuần cho rằng tôi quá buồn quá lo mà anh không ngờ rằng tôi vừa qua một cuộc bể dâu. Anh không biết được rằng, anh mới chỉ lơi mắt khỏi tôi một giây thôi là tai họa và sai lầm đã ập đến và sức tàn phá của nó còn nặng nề hơn lần trước gấp bao nhiêu lần trước.
.... Tinh thần tôi đã hóa u hóa sỏi mất rồi, vì nỗi đau cứ lắng lại, nén lại, dồn lại thành từng hạt sạn một trong đầu tôi để rồi đến một lúc nào đó nó sẽ vỡ tung ra và tôi ước sao "tôi chết được...."
Bất hạnh!
Họ yêu nhau đã tròn hai năm mà chưa một lần thoải mái đi bên nhau giữa cuộc đời, cũng bởi có quá nhiều bất công đối với tình yêu của họ. Trong đó sự chênh lệch tuổi tác như vết cắt không tài nào liền lành lại được khiến bước chân họ luôn chông chênh bên nhau. Anh đã từng ước được nắm tay chị đi giữa phố đông và chị đã từng ước được để im tay mình trong bàn tay ấm nóng của anh để anh dắt đi giữa giông gió cuộc đời, nhưng rồi giông gió đến với họ nhiều hơn. Sau hai năm anh gần như trở thành con người khác, cái cảm giác bất ổn luôn theo anh chập chờn trong cả giấc ngủ và cái dự cảm về một kết thúc ko có hậu khiến chị trở lên xa vắng không chỉ với anh. Có những đêm dài họ nhớ nhau đến cồn cào mà không dám gọi hay nhắn tin cho nhau, có những lần anh liều mạng đến gặp chị mà đành ngậm ngùi quay về vì những ánh mắt định kiến khiến chị lùi xa anh thật xa. Tháng ngày cứ qua đi, tình yêu trong họ vẫn nồng nàn đắm say mà sao mãi vời vợi một kết thúc có hậu? Biết bao giờ họ mới thực sự là của nhau? Tình yêu không phân biệt tuổi tác nhưng sao người đời cứ cố chấp mãi không thôi? Định kiến này đến ngàn đời vẫn vậy thật sao?
Quên!
Lâu rồi tôi bỏ quên quá khứ trong cái giỏ xách, hôm nay chợt nhìn thấy khi lục lọi cái gỉo để tìm Hiện tại. Cái hiện tại không thấy chỉ thấy cái quá khứ ùa về chen lấn xô đẩy tìm cách diện kiến, phải mất rất nhiều thời gian trôi qua tôi mới định hình được cái quá khứ lộn xộn đó. Giờ đây ngồi mơ màng thấy lòng mình cuộn sóng, quá khứ ơi trở lại làm chi? Nhắc nhớ ta làm chi? Ta đâu làm được gì để thay đổi mi? Ta đang đi tìm cái Hiện tại, cái Hiện tại của ta đang lãng đãng đâu đó trong miền tương lai làm ta tìm hoài tìm hoài vẫn chưa ra. Tôi cứ tự hỏi Hiện tại của tôi ra sao? Tôi biết chẳng ai có thể trả lời được cho tôi câu hỏi đó ngoài tôi vì vậy tôi cứ loay hoay, loay hoay mãi. Khi quá khứ ùa về tôi chợt thấy mình vô lý khi hoài công đi tìm Hiện tại, nó đang hiển hiện chính trong mỗi giây phút tôi tồn tại, nó lẳng lặng góp nhặt những rơi vãi bừa bãi nơi tôi cất vào giỏ xách quá khứ tôi vẫn kè kè bên mình mà chẳng hay biết. Lòng thanh thản tôi hạ giỏ, trút xuống dòng sông cuộc đời những hoài niệm dấu yên, những hồi ức đau thương, những sân hận xấu sa để trở về với hiện tại tinh khôi không một lấn cấn buồn phiền. Ngàn lần tạ tội với anh - Người đàn ông trong cõi thiên cổ của em.
Nhớ!
Anh thân yêu, thật buồn khi tiếng gọi thân thương này em chẳng được dùng trong cuộc sống hiện tại đành mang dành tặng cho anh - người bạn thiên cổ của em. Em đang ngồi nghe bài hát của Trịnh Công Sơn "Đêm thấy ta là thác đổ" và nghĩ về mình, nghĩ về anh và nghĩ về người anh cố công tách ra khỏi em và cố công cột chặt vào em. "Một đêm bước chân về gác nhỏ,
chợt thấy đoá hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ,
giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ,
Thành phố đã đi ngủ trưa,
Đời ta có khi tựa lá cỏ,
Ngồi hát ca rất tự do.
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về.
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ,
mùa xuân đã qua bao giờ
Nhièu đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe
*
Một hôm bước chân về giữa chợ,
chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya.
Vườn khuya đoá hoa nào mới nở
Đời ta có ai vừa qua,
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi thấy quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ.
Lòng tôi có đôi lần khép cửa,
Rồi bên vết thương tôi quì.
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia". Anh ạ, quãng đường em phải đi đã gần hết rồi mà sao vẫn vời vợi trong em một bàn tay ấm áp truyền cho em hơi ấm cuộc đời, một bờ vai vững trãi để em dựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Khi bất ổn trong lòng em vẫn không tìm thấy cho mình một vòng tay tin cậy để quên đi phần nào anh ạ. Cái vồng ngực thân thương của em vẫn lãng đãng đâu đó. Tại sao mọi thứ trong em cứ tạm bợ mãi thế hả anh? Em có cố chấp không khi ngồi đây mở lòng với anh - người của cõi thiên cổ - trong khi biết bao bàn tay đang đưa ra với em? Sao em cứ bất ổn khi nhìn thấy họ hả anh? Em mất anh đã bao ngày rồi? Thực ra anh vẫn còn mãi trong em trong khi đó có những người đã mãi mãi ra đi trong trái tim em mất rồi. Em đã phải rưng rưng nước mắt xin mọi người hãy tránh cho em những câu hỏi dễ trạnh lòng. Em biết mình đã làm khó cho họ bởi thói quen cảm tính khi gặp nhau là hỏi thăm nhau như vậy. Anh Thân yêu, nói với anh được những điều thế này em thấy lòng mình vơi đi một chút. Mong sao em không phải có những phút giây trạnh lòng như bao năm về trước anh nhỉ? Ngày đó sao đẹp thế anh? Mãi nhớ anh.
Tin bão về khiến mọi người vội vã chạy trốn, giữa thành phố đông đúc nằm sâu trong đất liền mọi người bồn chồn chạy trốn mà chẳng biết trốn cái gì? Rất mơ hồ, chỉ biết phải chạy, phải trốn như một bản năng. Riêng họ lại khác, bỏ lại phố đông họ đi về phía biển, đi để đón bão? Chiếc xe nhảy lên nhảy xuống, quăng mình trong mưa - gió - ngả nghiêng làm những người trên xe hết va vào nhau lại va vào ghế, bật lên, rơi xuống với những tiếng la hét xuýt xoa ... Cuối cùng thì họ cũng đến được nơi họ muốn... mười lăm phút sau chỗ ăn uống ngủ nghỉ đã được xác nhận, họ lao ra biển.... sững sờ.... ngỡ ngàng.... biển phẳng êm đến kỳ lạ trong ráng chiều lóng lánh. Thấp thóang bóng người trên ghềnh đá, những đứa trẻ lem luốc tròn mắt nhìn họ, không những thế cả những người dân bản xứ cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện muộn màng bất thường như vậy. Sau một lọat những khám phá biển, bờ và con người xứ biển họ trở lại vùng biển trống nhất để đón chờ bão tới trong háo hức hồi hộp..... Mưa bắt đầu xuất hiện, gió mạnh dần, những con sóng bắt đầu lăn tăn, mặt trời khuất dần nhường chỗ cho ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa. Mặt biển trốn mất trong mưa chỉ còn những vệt trắng ào ạt liên tục chạy về phía họ như muốn lôi kéo dụ mời.... thóang chốc bốn phía trở lên mịt mù, những vết nước quất lên mặt lên người đau rát, rồi gió, gió như điên cuồng trước sự thách đố lỳ lợm của họ giật lên từng cơn xô đẩy cuốn kéo như muốn vò xé tả tơi ra mới hả. Chống lại mưa, bão, họ đứng quay lưng lại với nhau và tay trong tay để không mất phương hướng giữa bịt bùng mưa gió. Sau đó họ quay ngược lại, kết thành một khối mặc cho mưa quất túi bụi, gió xô giật giận dữ...khối người đó vẫn kiên cường trước biển bão..... thời gia cứ chầm chậm trôi... rồi mưa cũng ngớt, gió cũng mệt bỏ quên những con người kỳ dị trân người trên bãi biển mờ mờ sáng, Nó (cơn bão) ra đi. Họ buông tay cùng hét lên chiến thắng... Bão chạy trốn vào đất liền chỉ kịp để lại một chút di chứng loang loáng đây đó... đứng lặng trước biển ngắm mặt trời lên sau cơn mưa gió bão bùng họ thấy yêu từng con sóng miệt mài, từng cái vỏ ngêu trăng trắng bé nhỏ như ngàn ngôi sao trên cát, yêu từng dáng lam lũ của ngư dân đi biển sớm. Ôi chuyến đi đáng giá biết là bao cho những con người chai mòn trong cái tẻ nhạt của mưu sinh cơm áo gạo tiền và hàng trăm mối lo lắng triền miên...
Những dồn nén của hơn mười năm xa cách khiến anh nghẹn thở khi lần đầu tiên ôm chị trong vòng tay. Suốt đêm anh không chợp mắt chỉ sợ chị biến mất như khi chị đột ngột xuất hiện bên anh. Những nụ hôn rát buốt những cánh tay ghì chặt, anh đã không nằm mơ và thật bất ngờ trước những khám phá nơi chị. Hơn mười năm qua, anh đã đi khắp nơi với hình bóng thân thương của chị trong tim để ngày bên nhau anh lặng lẽ lau cho chị những giọt nước mắt và vỗ về cho giấc ngủ của chị không giật mình.
...................
Đêm dài đến mấy cũng phải tàn, họ lẳng lặng chia tay nhau, chị chẳng dám nhìn vào mắt anh và anh không dám nói lời níu giữ. Hạnh phúc đã quá trọn vẹn, họ sẽ mãi nhớ về nhau .........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2007 01:53:42 bởi hoathachthao >
Có phải là ????????
Họ đến với nhau hòan tòan xa lạ nhưng ngay từ lần gặp đầu chị đã thấy tin cậy và anh đã thấy thương mến để một ngày anh phải thốt lên những lời yêu thương và chị đánh rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Tủi hờn vụt qua, họ vùi quên cuộc sống nặng nhọc trong nhau để khi rời tay trở về họ lại là những con người của cô đơn trống vắng. Cuộc sống cứ lại cuốn họ đi, chị lẩn tránh để anh ráo riết đi tìm, biết có còn những giọt nước mắt yêu thương và những vụng về thấm giúp cho nhau?
Ngày lễ Vu Lan tôi đã vô tâm khi chỉ nghĩ về đấng sinh thành để rồi ngày hôm nay lòng chợt thảng thốt, không có lẽ tôi lại vô tâm đến thế sao? Anh có trách hận gì tôi không anh? Những ngày tháng này thật dài bởi sự ngăn cách vô tình của mùa mưa ngâu. Mùa mưa ngâu năm nay tôi mất nhiều thứ để chợt nhận ra rằng cuộc sống quả là hư ảo, có đấy rồi mất đấy như là những cơn mưa bóng mấy. Có ai giữ được gì trên đôi tay khi ra đi? Hay chỉ là sự lạnh lùng vô cảm? Bài hát thủa nào anh hết cho tôi "Bạn bè dần quên, người tình dần xa..." vậy đó tôi đã đi xa khỏi anh và Anh đã đi xa khỏi tôi, để giờ đây một người chìm đắm trong bộn bề cuộc sống cơm áo gạo tiền, một người lênh chênh trên bước đường đời với những thật giả khó lường và một người thì tung tăng bay lượn đó đây "Vui cùng trăng và thơ thẩn cùng mây...". Mùa mưa ngâu năm nay tôi không còn cái háo hức "Hạnh phúc là gì? Hay điều kỳ diệu của cuộc sống là khám phá này chăng...........?" Tất cả đã và sẽ dời xa để chỉ còn lại ta với ta, khi ấy ta sẽ về với Phật của riêng ta. Lễ vu lan, lặng lẽ một mình...........Đức Phật cao minh! Xin người hãy giúp con bình tâm trở lại, tìm thấy mình trong hơi thở của chính mình. Mô Phật.
Chuyện buồn!
Thế là anh đã lẳng lặng rời xa nơi phố đông, bỏ lại sau lưng mình biết bao vui buồn khốn khó. Ngày anh ra đi không một ai tiễn đưa chào hỏi, anh đi như một sự trốn chạy. Tất cả cũng chỉ vì những sai lầm nhất thời của tuổi trẻ nông nổi. Giờ đây giam mình nơi căn phòng nhỏ của gia đình anh như vô cảm trước những gào thét nơi trái tim mình. Những giật mình thảng thốt lúc nửa đêm khiến anh vã mồ hôi và chong chong đến sáng để rồi khi mọi người lần lượt ra khỏi nhà anh lại lười biếng chìm vào cơn mộng mị ảo giác. Anh biết tất cả rồi sẽ qua, nhưng anh không dám chắc mình có đủ can đam để gặp lại những chứng nhân của sự thất bại nặng nề nhất của cuộc đời anh. Ra đi trong im lặng anh mang tội với biết bao người, bở lỡ biết bao lời hứa với những người anh nhất mực thương yêu. Chỉ một tính tóan quẫn trí, chỉ một tích tắc sai lầm khiến anh ê chề đến cùng cực. Trái đất tròn, anh biết chắc có ngày sẽ phải đối diện với tất cả nhưng giờ đây anh chỉ biết vái vọng từ xa, mong mọi người tha thứ. Bản chất anh là người nhân hậu, có trước có sau.
Hơn hai năm đã qua, người đàn ông khắc dao vào tim tôi ngày đó chẳng một phút bình yên. Giờ đây anh hết mực nhẹ nhàng mong mỏi tôi tha thứ, chẳng biết nói gì khi anh tự huyễn hoặc và làm khổ mình nhiều đến thế. Cái cảm giác nhẹ lòng khi nỗi oan đã được cởi bỏ khiến tôi trở nên trống rỗng. Ngày anh nói lời chia tay, tôi đã biết anh chẳng bao giờ quên được tôi và thầm thương cho những ám ảnh oan nghiệt trong anh. Cuộc sống quá khắt khe với tôi và anh làm cho nó khắt khe hơn bội phần, hạnh phúc luôn đi cùng dằn vặt khốn khổ khiến tôi luôn phải căng người giữa yêu thương và thù hận. Cắn răng chịu đựng cho đến ngày anh dập vùi tàn tệ tôi quyết định cất gọn anh vào một ngăn ký ức để không bao giờ lật giở ra làm gì. Nhưng ông trời quả thật có mắt, những chịu đựng nơi tôi đã được bù dắp, giờ đây tôi an bình với những gì tôi đang có và anh.....
Hâu quả!
Họ là mối tình đầu của nhau, vượt qua bao sóng gió để thành đôi cứ ngỡ rằng cùng nhau tát cạn biển đông, thế mà năm tháng qua đi giờ đây họ là hai tảng băng trôi trên đại dương cuộc sống. Vì sao lại như vậy? Những ấu trĩ đầu đời đưa hai người hai ngả trước khi họ về được với nhau, những di chứng ngày đó chị bỏ qua và vươn lên mạnh mẽ trong khi cái tôi của thằng đàn ông tưởng mạnh mẽ lại yếu đuối bất ngờ, kéo anh đi giật lùi về với ký ức buồn. Ngôi vị trong gia đình đảo ngược, chị độ lượng bao dung, anh mặc cảm tự ty. Những định kiến năng nề đã lấy đi của chị ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc, thay vào đó là những nhạt nhòa mệt mỏi. Sợi dây giàng díu hai người lại chính là nơi anh trút giận, những bất công ấm ức thuở nào anh dồn hết vào đó khiến tuổi thơ của Nụ hoa xinh xắn bất ổn, hệ lụy cuối cùng là bản tính cô bé bất thường. Cái mặc cảm mình là nguyên nhân của mọi nỗi đau đối với những người thân yêu quanh mình đã lấy mất của cô niềm tin vào chính mình. Buồn vui bất chợt và luôn sợ bị bỏ rơi. Cô sống phân lập giữa những mơ ước tuổi trẻ và sự dè dặt của người từng trải. Ác mộng luôn rình rập tâm hồn con trẻ. Hạnh phúc cuộc đời cô biết có trọn vẹn? Chứng nhân của họ chỉ biết nắm tay kêu trời vì những hệ lụy chẳng ai lường trước được của một thời tuổi trẻ nông nổi. Liệu sóng trước đổ đâu, sóng sau có đổ đấy??????? Day dứt vô cùng!
Họ đã trở thành một cặp bài trùng trong cuộc sống riêng tư, mỗi khi có thể họ lại tranh thủ tay trong tay chia sớt cho nhau những nỗi đau thầm lặng đè kín tâm tư những ngày xa vắng. Hạnh phúc của họ thấm đầy lo âu mệt nhọc, nó cứ thỏang qua thỏang lại như những bóng ma trơi để cả hai luôn phải giật mình thảng thốt. Anh là người bản địa, chị là người xa xứ, trào lưu cuộc sống đưa đẩy anh trở thành con người yếm thế co rút mình đến hết cỡ và hòan tòan đối lập với chị, vậy mà họ trở thành hai nửa của nhau lúc nào không rõ. Vượt qua bao mặc cảm, bao rào cản để bây giờ mỗi khi có thể là chị an lòng đón nhận yêu thương từ anh và bao dồn nén anh dành hết cho chị. Cuôc sống vẫn lặng lẽ trôi, cuốn theo nó biết bao điều không thể và có thể. Cầu mong sao những ưu ái của cuộc đời dành cho họ sẽ là mãi mãi.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: