Hoa Thạch Thảo

Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 61 đến 80 trên tổng số 80 bài trong đề mục
Tác giả Bài
hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 25.03.2008 11:34:04
Tôi bất ngờ khi em xuất hiện, mệt mỏi và nhàu nhĩ. Trở về từ công trường hơi muộn nên em đề nghị đi ăn trước rồi nói chuyện sau. Bữa ăn đạm bạc bên con phố nhỏ, cả tôi và em đều không thấy ngon miệng. Trở về, trong khi em tắm tôi ngồi ngắm thành phố trong chiều mùa đông ảm đạm và lắng nghe những tiếng động từ phía em. Cuối cùng thì em cũng xong và nằm xuống bên tôi, co ro run rẩy như con mèo ướt. Em không thoải mái dấu khuôn mặt đỏ bừng vào giữa hai tay im lặng khiến không khí trong phòng ngột ngạt. Thời gian cứ chậm rãi trôi như thi gan, cuối cùng không chịu nổi em bắt đầu lí nhí xin lỗi về một việc gì đó, tôi vẫn mải thả hồn lãng đãng theo những cảm xúc chiều đông cho đến khi em áp mặt vào lưng tôi nóng rẫy khiến tôi giật mình quay lại. Xót xa tôi chợt nhận ra "Em đang quá tuyệt vọng". Không thể khác được, tôi quyết định nghiêng người nằm xuống ôm em vào lòng, áp bàn tay lạnh giá của mình vào hai má em và nhìn thật sâu vào mắt em, thương em vô chừng. Như một lời cảm ơn, em hỏi "Em phải làm gì đây?" Nén nỗi buồn thất vọng vào tim tôi nhẹ nhàng giảng giải những nguyên lý rất đời và mong em thư giãn được để làm theo những gì mình muốn. Như để khích lệ tôi cúi xuống hôn em vào mắt vào trán và phớt nhẹ lên môi. Lặng người đi một lúc rồi em cũng lúng túng ngượng ngùng đặt bàn tay lên ngực tôi vuốt ve mơn trớn, tôi nhắm mắt lặng im khiến em bạo dạn hơn.
Đóng vai trò là người đi trước
Tôi bày em cái cách vào đời
Bỏ lại sau lưng tháng năm khờ dại
Em cần mẫn trong tiếng thở dài hắt ngược vào trong. Cuối cùng thì mọi việc cũng xong, tôi lặng lẽ khóc trong khi em mãn nguyện.
Tôi trả em và em lại nợ tôi
Cái luẩn quẩn của vòng quay nhân quả
Tôi chỉ mong em không quá mặc cảm
Để chiều đông không buồn như vốn có.
Tôi biết em là người có tài
Nhưng khép lòng không chia sẻ cùng ai
Để một lần tôi vớt em lên
Em mới biết sống không phải chỉ trải lòng mình với chính mình.
Muộn màng và khắc khoải, em đi tìm tôi qua bao tháng năm dài thương và nhớ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2008 20:16:56 bởi hoathachthao >
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 31.03.2008 19:45:26
Tôi mệt mỏi với những tìm kiếm nên quyết định đứng lại bên em khiến em thảng thốt. Khi hạnh phúc đến quá bất ngờ người ta hay rơi vào trạng thái vô cảm và tôi cảm nhận ở em cũng vậy. Mọi quy tắc, mọi lấn cấn ngại ngần đã trôi vèo ra khỏi tầm kiểm soát của em, những ngày này em sống không thật với chính mình trong cuộc sống đời thường còn tôi thì buồn bực vì không thể làm cho mình tốt hơn được nữa, đông cứng lại mất rồi. Bão tuyết đã quấn riết lấy tâm trí tôi khiến mọi cảm xúc không thể bộc ra ngoài được nhưng nó lại lồng lộn thiêu đốt tôi. Tôi là người đàn bà chẳng ra sao cả, tôi đã không thật với chính mình và với quá nhiều người cho dù vì bất kể lý do nào và tôi lo sợ những quả báo. Lạy trời phật hãy phù hộ và giải nghiệp cho tôi.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 31.03.2008 20:33:19
Tháng tư lại về với những cánh loa kèn trắng muốt kiêu sa khiến tôi nhớ về mối tình cũ với đứa con chưa tượng hình và tiếng van nài thống thiết "Trả lại con cho anh", trả làm sao được hả anh? Đó là định mệnh cũng như trả làm sao được đời con gái cho em vậy. Trong bĩ cực em và anh đều mất trí để cả hai mươi năm sau vẫn đắng lòng mỗi khi nhớ về nhau. Lời anh có thể nói được lúc này là gì hả anh? Em đã cố giữ giọt nước mắt mặn đắng chảy ngược vào trong mà sao mắt anh lại đỏ ké lên vậy? Chia tay anh em đã lặp lại động tác của anh thuở nào 'Ôm anh vào lòng'  và anh cũng lặp lại câu nói thuở nào của em ' Rồi mọi sự cũng qua thôi em' Có rất nhiều những điều muốn nói nhưng không thể nói được đúng không anh? Đêm trăng bên giếng ngọt ngào anh còn nhớ không? 
 
Bài không tên cuối cùng
Nhạc Sĩ: Vũ thành an
Trình bày: Khánh Hà


Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?

Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ

Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng
Có làm em khóc
Có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.

Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót cho người tình si

Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em
Một lời chào
Một lời thương
Một lời yêu
Lần cuối cùng

***

Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày gặp lại em, hỏi chuyện em lần cuối cùng
Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi truờng, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Nguời ở đâu mình ở đây bạc mái đầu
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt, có làm phai úa nét môi đẹp ngày nào ?
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình đã thành đôi lứa, chắc gì ta đã , thoát ra đời khổ đau .
Nếu không còn gặp lại nữa, giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện, đuợc bình yên đuợc bình yên về cuối đời

Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 16.04.2008 00:06:56
Chúng tôi - những kẻ thù của nhau cùng leo lên xe và lao về phía đó để cùng nhau ăn chơi, cùng nhau thể hiện mình. Lẳng lặng em ngồi thả hồn theo giọng ca QD và hương vị ly caffe rẻ tiền tựa như lơ đễnh với tất cả nhưng tôi biết em đang giống con hổ ngủ giả vờ thu mình lim dim mắt vậy thôi. Từ lâu rồi chúng tôi không thể giáp mặt nhau được cũng vì em quá cá tính mà tôi thì quá tham lam và xấu tính. Cái cách xử sự rất mềm mại uyển chuyển nhưng thâm trầm của em khiến tôi đau đớn đến tột cùng, thậm chí chỉ thoáng một ý nghĩ về em thôi cũng làm vết đau trong tôi tấy lên. Ấy vậy mà hôm nay tôi đã phải nén lòng cất lời mời em tham gia cùng bọn và tôi biết em không hề muốn có mặt nhưng bản tính em vẫn vậy - em sẽ không từ chối. Một câu nói vô tình của em khiến tôi đau nhói và mọi cái lại sống dậy trong tôi, trái tim tôi gào thét cuồng điên cho dù miệng vẫn phải nở nụ cười dã nhân bên bà vợ chằng lửa. Đau đớn hơn nữa cho tôi bởi câu nói của em lại gây sự tò mò cho người đàn ông thứ hai trong hội và vẻ lơ đễnh của em đã gây hiệu ứng hấp dẫn không chỉ với tôi khiến suốt buổi nói chuyện tôi luôn phải canh chừng sự nhòm ngó của bà vợ, sự tò mò của người đàn ông kia và sự bất cẩn của tâm tư mình. Lâu lắm rồi chúng tôi mới lại đối diện với nhau, em vẫn xinh đẹp, duyên dáng nhưng đằm thắm hơn xưa khiến tôi lại khao khát muốn biết điều gì đang diễn ra trong cái đầu nhỏ bé xinh xinh kia ? và người đàn ông hạnh phúc nào đang được hiển hiện trong đó? Cái cách em chăm chút cho ly caffe của mình và cái cách em lơ đễnh nhìn lên ngọn cây khiến tôi điên đảo - Yêu và hận em biết là bao?
Cuối cùng thì em cũng cất lời và mọi người lục tục đứng lên, ngay cả cái cách quyết đoán nhưng vẫn rất nhẹ nhàng quen thuộc của em tôi đã biết mà cũng không cưỡng lại được. Trông em tự tin xách giỏ đi ra sao mà ghét thế, tôi ko nhìn nhưng biết em đang kiêu sa mặc định cho mình một chỗ ngồi trên xe và điều đó khiến người đàn ông thứ hai nôn nao, em ác độc với chúng tôi đến vậy sao?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 16.04.2008 00:25:00
Hai người đàn ông và một người đàn bà đuổi bắt nhau trong một cuộc tình. Họ biết nhau và có cùng một khát vọng nhưng trớ trêu cuộc đời khiến họ mải miết đuổi theo nhau. Người đàn ông thứ nhất chết mê chết mệt người đàn bà, sẵn sàng làm tất cả vì người đó trong khi người đàn bà lại đi khao khát người đàn ông thứ hai và nhắm mắt làm tình với người đó cho dù người đó không thắng nổi những mặc cảm nên làm đau đớn người đàn bà. Hai người đàn ông biết nhau nhưng không biết những hạnh phúc cũng như bất hạnh của nhau, chỉ biết ngày ngày chào hỏi bắt tay nhau thân thiện vậy thôi và người đàn bà  ngày ngày lau đi những giọt nước mắt đắng cay tủi hờn của người gây nên cho mình và của mình gây nên cho người. Họ đang bằng lòng hay vùng vẫy để thoát ra?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 18.04.2008 23:56:29
Lời người ra đi bao giờ cũng chân tình nhưng tất cả đều muộn màng, khi còn sống bên nhau vì cái tôi và những quan điểm bất thường mà người ta vô tình làm đau nhau để khi không còn cơ hội hành hạ nhau nữa thì người ta lại ân hận và áy náy về những gì chưa là được hay nói một cách chính xác là đã làm khổ nhau.
Tôi trở về trong nỗi ê chề trong tim và nỗi đau có thực trong tâm trí, tất cả lại trở về MO sau những cố gắng đến kiệt sức. Trách hay hận ai đây? Nước mắt dấp dính nơi khoé mắt và cay cay nơi sống mũi. Lại phải cố lên thôi biết làm sao bây giờ. Tôi ơi đừng tuyệt vọng.
 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 06.05.2008 00:41:20
Sau bao đấu tranh tôi quyết định đi về phía mặt trời lặn, đi để tìm lại tôi của những ngày ấu thơ, đi để chứng tỏ tôi của một thời thành đạt và đi để quên tôi là ai, ở bầu thì tròn mà ở ống thì dài, biết làm sao được?
Niềm vui và hạnh phúc không đến từ phía người ta sắp đặt, tôi đã sống lại những ngày chân lấm bùn mà ngỡ như gót chân tiên ... Thả mình trong dòng nước trong veo tôi thực sự quên mình là ai.
Nắng. Gió. Mưa và Em ngọt ngào..........
 
Trở về, ...... Anh đến tìm tôi quấn quýt nồng nàn không nỡ rời xa, chúng tôi đã bỏ qua cơ hội có nhau thực sự mất rồi. Cứ ngỡ trần gia là cõi thực...... Chán thật.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 19.05.2008 02:02:22
Chúng tôi gặp nhau trong một diễn đàn dành cho những người cô đơn, sự chênh lệch tuổi tác khiến cho con đường chúng tôi đi gập ghềnh hơn. Cứ lạc nhau mãi và đã tưởng chẳng bao giờ gặp lại nhau, thế mà trời đất run rủi thế nào em lại trở thành người đàn bà đầu đời của tôi. Trong khờ khạo vụng về tôi yêu em tha thiết, xa nhau rồi nỗi nhớ cứ tượng hình mãi cho đến ngày em hiển hiện dưới bàn tay tôi - người đàn bà khát vọng - đêm đêm về bầu bạn cùng tôi. Có những lúc tưởng như không chịu nổi tôi khao khát vứt bỏ được tất cả để đi tìm gặp lại em, nhưng cuộc đời thật buồn khi người ta cứ phải sống với những giàng buộc trái ngược. Nhớ em tôi lao vào công việc cho đến kiệt sức nhưng càng cố quên bao nhiêu thì tôi càng nhớ em bấy nhiêu. Thế gian mênh mông mà sao chật hẹp thế?
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 19.05.2008 02:16:00
Không lý giải được tại sao, tôi như con ngựa bất kham lao vào người đàn bà đó. Diết dóng yêu thương, diết dóng làm đau và diết dóng vỗ về, đã có lúc tôi chững lại trước vẻ cam chịu nhưng rồi khát vọng lại cuốn tôi đi và tôi cứ trượt dài trong phân liệt - đứng lại hay đi tiếp? Giờ đây tôi đã chẳng là tôi mất rồi và sự thể sẽ tới đâu??????????
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 19.05.2008 02:27:11
Bỏ lại sau lưng một tin nhắn, anh quyết định đi về phía không em. Đã tưởng rằng quên được nhưng đêm đêm anh lại nhớ về em nhiều hơn bao giờ hết và mỗi khi thức dậy người đầu tiên anh nghĩ tới là em. Cho dù vậy anh vẫn cố chấp với chính mình, không thừa nhận đó là tình yêu và anh trốn chạy trong công việc. Có quá nhiều giàng buộc khiến anh không được phép sống là mình, sống cho mình và anh biết ở nơi xa đó em cũng vời vợi quắt quay, hãy rộng lòng với anh em nhé.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 25.06.2008 02:02:43
Lâu lắm rồi hôm nay tôi lại thả dòng suy tư của tôi về miền thương nhớ. Trong hai năm tôi mất đi hai người thân yêu nhất - đầu năm chưa qua cuối năm đã đến, nước măt tôi không kịp khô và lòng tôi luôn quặn thắt khi ký ức chợt hiện về. Một người đã qua giỗ đầu và một người thì sắp tới, tôi không kịp hẹn cả hai rằng kiếp sau gặp lại vì vậy tôi cứ phân vân giờ này họ đang làm gì và không ít lần tôi ngần ngại trước hình ảnh của họ. Để trốn chạy ký ức đau buồn tôi luôn thất thường với những cố gắng của bản thân, khi thì tôi lao như điên vào cuộc sống để khám phá lại chính mình, khi thì lười nhác hoang mang trước những hỗn độn của cuộc sống để bật khóc ước có những người đó bên mình. Biết bao giờ tôi mới thăng bằng lại được sau những mất mát này cơ chứ? Và tôi còn phải mất đi bao nhiêu yêu dấu nữa đây? Sẽ có một ngày tôi phải mò mẫm đi tìm lại cảm xúc của mình và cả những giọt nước mắt đã mất đi trong những ngày tháng qua.
Tạm biệt quá khứ, tạm biệt những nỗi đau, nên chăng???????

Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 25.06.2008 02:17:22
Biết tôi nặng lòng với quá khứ, em thu xếp đưa tôi về nơi đó giúp tôi khuây khoả phần nào. Em đã rất nhẫn nại ngồi với tôi gần như suốt đêm bên chiếc xích đu dưới giàn Thiên lý chẳng làm gì ngoài việc chờ tôi tắt đài, ấy vậy mà tôi cứ vô tâm chìm trong nỗi đau của mình cho đến khi tóc ướt đẫm sương đêm và lả đi trên vai em.
Em muốn an ủi nhưng tất cả những lời nói đều trở nên vô nghĩa đối với tôi, vì vậy em cứ lẳng lặng, lẳng lặng đi bên canh cho tôi giấc ngủ không bị giật mình, chăm cho tôi bữa ăn không quá nặng nề và giữ cho tôi không chìm vào những khoảng lặng đáng sợ.
Tôi mắc nợ em rồi.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 22.07.2008 01:37:28
Chiều nay tôi đã miên man nghĩ nhiều về chị - người phụ nữ nanh nọc, một thời chia ngọt sẻ bùi cùng tôi.
Tạo hoá đã bù đắp cho dung nhan dưới trung bình của chị một miệng lưỡi sắc xảo với những toan tính diết dóng rảo hoạt. Ở bất kỳ đâu chị cũng sẵn lòng chao chát để khẳng định mình, để rồi người chồng trở nên yếm thế, đứa con chị nhất mực yêu thương rơi vào tình trạng tâm thần phân liệt và người mẹ dứt ruột sinh ra chị bỗng trở thành xa lạ, chị đang phải trả giá cho tất cả những ấm ức khốn khổ chị đã gây ra cho những người một thời là yêu thương của chị. Là người có học vấn, mọi ý đồ đen tối của chị đều được hoạch định và tính toán một cách tỷ mỷ để khi lời nói cất lên là máu và nước mắt phải rơi xuống. Những đồng sự ngày càng ghê sợ và tìm mọi cách để tránh xa chị càng nhiều càng tốt bởi giờ đây ở những năm tháng gần cuối quãng đường, trong cô đơn trống trải chị trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Chuyện về chị khiến tôi trăn trở, đời người không ngắn nhưng không phải là vĩnh hằng. Chị mưu tính để làm gì khi mà hai tay xuôi không ai mang theo được cái gì? Tôi càng bao dung với chị bao nhiêu chị càng bức bối bấy nhiêu để ngày hôm nay câu chuyện của chị như một vết xước trong bức tranh cuộc đời tôi mà tôi không sao xoá đi được. Vẫn biết rằng sống trên đời phải có lòng vị tha nhưng vị tha để tâm trí của mình thanh thản chứ không phải để người đời lặp lại những sai lầm, chị biết không? Dù sao thì tôi vẫn mong một ngày nào đó chị sẽ ngộ ra tất cả và sống trân tình hơn.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 16.08.2008 00:07:51
Em đã đến như mưa hạ cuốn trôi mọi muộn phiền bấy lâu ám ảnh cuộc đời tôi. Em đã đến như gió thu nhẹ nhàng lay động những góc khuất trong tâm trí tôi. Em đã đến như nắng xuân nhè nhẹ xua đi cái băng lạnh trong tâm hồn tôi. Tôi không muốn em là tiền khiếp, tôi cũng không muốn em là định mệnh, hãy là những bù đắp của số phận được không em?
Trước em tôi đã đau đớn lột xác như con ngài biến thành con bướm và em kiên nhẫn thấm cho tôi từng vết máu ứa, xoa cho tôi từng chỗ đau xé buốt, mang tôi đi trên cánh tay vững vàng đến nơi bình yên. Tôi đã ngủ được những giấc ngủ ngắn sau hàng chuỗi ngày dài trằn trọc trắng đêm. Tôi đã được là tôi - dịu mềm thiết tha.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 18.08.2009 11:29:00
 
Tôi xót thương nhặt cành hoa lên, nó tan nát tơi bời xơ xác. Uất hận đến nghẹn lời mà không biết phải làm sao? Ai đã làm lên cơ sự này hả em? Tôi hay là Em?
Em xuất hiện trong một ngày đẹp trời, thể hiện đúng vai trò của một bình Hoa. Tiệc tàn, Em lặng lẽ lui vào một góc, để hôm nay tôi chợt thắt lòng nhớ ra thì ôi thôi?

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2009 11:34:59 bởi hoathachthao >
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 18.08.2009 11:36:45
Hóa điên!
Nếu người ta nói rằng Tôi chết đây là chết được ngay thì hay biết mấy?
Nếu người ta nói rằng Mày điên à là điên được ngay thì hay biết mấy?
Nếu người ta nói rằng.......... và thế được ngay thì hay biết mấy?
Nếu những điều người ta nói là thật thì hay biết mấy?
 
Nhà thơ nào đã viết? Em bảo anh đi đi; Sao anh không đứng lại? Em bảo anh đừng đợi; Sao anh vội về ngay?
Trời ơi sao mà Tôi ngốc thế????


Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 22.08.2009 11:16:07
Cuối cùng thì bộ mặt thật của những kẻ giả nhân giả nghĩa cũng lộ ra, tôi chẳng biết phải vui hay buồn nữa. Họ gặp nhau ở cùng một chỗ - gọi là ô trọc nhất - Người đi vào kẻ đi ra, sượng sùng thấy rõ. May mắn sao kẻ tiểu nhân ấy ko nhìn thấy bình Hoa của tôi đã được đưa lên trước, nếu không chắc chắn chiến tranh sẽ nổ ra và bình Hoa của tôi sẽ bị phá hủy và giấc mơ của tôi hòan tòan chấm dứt. Qua cơn giây phút thoát hiểm, ôm bình Hoa vào lòng mà tôi cứ thất thần,  mãi miên man với câu hỏi TẠI SAO? Và bấn lọan với những tưởng tượng kinh hòang.
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 23.08.2009 02:57:21
Đêm đã rất khuya rồi nếu không nói là trời đã về sáng nhưng tôi vẫn chưa hề chợp mắt. Tay rê con chuột, mắt nhìn màn hình tâm trí vô định khiến những cơn đau tim nhoi nhói không dừng. Giờ đây thực sự tâm trí tôi bất kham và trái tim tôi vượt khỏi tầm kiểm soát của lý trí mất rồi.
.....Chúng tôi đã đi cùng nhau suốt một phần ba cuộc đời, tưởng chừng như không còn gì để hiểu về nhau hơn nữa. Thế mà đột ngột anh nói lời chia tay để lại trong tôi một khoảng trống vô bờ và một nỗi hận không giấy bút nào nói cho hết được. Cắn răng lầm lũi bước đi trong cuộc đời cho đến ngày vết thương lòng khép lại, Trái tim tôi chấp nhận hạnh phúc mới. Thế nhưng số phận chưa buông tha, Ông trời đã sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau trong một hòan cảnh thật trớ trêu - Hạnh phúc mới của anh chính là người bạn thân nhất của tôi - Người chứng kiến từ đầu đến cuối quãng đời hạnh phúc của chúng tôi và cũng là người chuyển lời đề nghị chia tay của anh đến tôi. Trái tim tôi nhất thời rửng rưng vô cảm để giờ đây, trong tĩnh lặng tâm trí tôi nổi giận, vạch mặt chỉ tên những đốn mạt đồi bại anh đã và đang làm. Vẫn biết rằng đó là "chuyện thường ngày ở huyện" và xưa như trái đất mà sao tôi lại hả hê đến vậy? Cảm ơn số phận đã đưa đẩy.
 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 14.10.2009 18:32:28
Hai người vùng vằng trên đường, xe lao vun vút trong hậm hực bức bối. Rồi họ đổi tài, cái xe lại lao vun vút như muốn lao vào người đi đường. Bất chợt người đàn bà đổ oặt người sang một bên. Cái xe tấp vào vỉa hè khiến hai người đổ ập xuống đường. Sau một hồi loay hoay, người đàn bà tỉnh dậy và một cuộc bạo hành gia đình thực sự đã xảy ra khi người đàn bà muốn thoát ra khỏi bàn tay người đàn ông. Người đi đường tò mò xúm lại định can ngăn, nhưng vẻ mặt giữ dằn của người đàn ông khiến mọi người lảng dần. Nước mắt nhạt nhòa khôn mặt khắc khổ của người đàn bà khi những lời khủng khiếp tuôn ra từ miệng người đàn ông - người đã từng một thời yêu thương đến mụ mị để rồi đánh mất cả lý trí đến mức cắn xé nhau như vậy, thật bi ai cho mối tình của họ.
 
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

hoathachthao
  • Số bài : 90
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.12.2006
RE: Hoa Thạch Thảo - 10.01.2011 18:19:35
Người đàn bà say
Tháng Mười Một 29, 2010 — mhphuoc
Người đàn bà một mình
Như con ngựa hoang
Đêm
Lang thang
Ly nào say đời
Ly nào say tình
Mắt ướt
Nhìn
Đám đàn ông khật khưỡng...
"Sorry tác giả"
Bất chợt gặp bài thơ, vận vào thân? Tại sao cuộc đời lại bất công đến vậy? Đàn ông say là chuyện thường tình, còn đàn bà say lại là chuyện bất thường nên cứ phải đàm tiếu quy kết như vậy sao?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2011 18:31:26 bởi hoathachthao >
Cứ tưởng trần gian là cõi thật
Nên ta lận đận đến bây giờ.

Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 61 đến 80 trên tổng số 80 bài trong đề mục