Hoa Thạch Thảo
Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 4 của 6 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 80 bài trong đề mục
hoathachthao 04.11.2007 23:59:23 (permalink)
Lịch trình của anh hầu như không thay đổi, bao tâm trí giờ đây anh dồn hết vào cậu con trai bé bỏng đáng yêu và những công việc mưu sinh đời thường. Anh hầu như muốn an phận với những gì mình đang có, cho đến một ngày  .....  một ngày anh chợt thấy chị trên online..... Tim anh thắt lại khi những dòng chứ nghiêng nghiêng quen thuộc hiện ra, chỉ là những thăm hỏi bình thường mà sao đằng sau nó bóng dáng một thời anh đam mê cứ chập chờn ẩn hiện khiến anh gõ lộn lung tung. Không kìm được anh run giọng hỏi "Em ổn chứ?"...... một khỏang lặng rất lâu.......... "Ổn anh ạ" thỏang nhẹ như trượt khỏi anh...... Chị sign out đã lâu mà tâm trí anh vẫn chộn rộn không chịu yên. Nằm ôm con bên người vợ đã ngủ say anh trằn trọc day dứt vì quá khứ ùa về.......... giá như ngày đó anh không ham sự ổn định công chức, giá như ngày đó anh không quá mệt mỏi vì mưu sinh, giá như ngày đó........... thì có lẽ anh đã không buông tay trả chị về với những khốn khó cuộc đời chị đã và đang gánh chịu. Anh đã hèn hạ đánh đổi những yêu thương  ngày đó để lấy một sự yên thân ích kỷ, để giờ đây đêm đêm anh luôn mượn hình bóng chị cho những gần gũi vợ chồng và lẩn khuất đâu đó là những khát khao một vòng tay âu yếm, một ánh mắt trìu mến, một chén chè nóng gọi mời........... Khát khao vời vợi.
#46
    hoathachthao 22.11.2007 23:12:22 (permalink)
    Tôi yêu em với một tình yêu thật lạ, ngày đầu gặp em tôi chỉ là anh nhà quê nghèo tìm dường mưu sinh trong khi em đang đỉnh cao của hạnh phúc và thành đạt. Em thân thiện và bình dị, luôn dành cho tôi những giây phút tâm tình khi tôi mỏi mệt với những cố gắng trong cuộc sống. Nhìn vào em tôi luôn mơ một ngày nào đó cuộc sống của mình cũng ung dung tự tại như của em. Thế rồi thời thế thay đổi, tôi xa em để đến một chân trời lạ, ở nơi đó tôi quên mình trong công việc và an phận với hạnh phúc của mình nhưng thật lạ hình bóng em chưa một lần rời xa tôi. Tôi nhớ em, không phải nỗi nhớ của một sở hữu ích kỷ mà em là một phần trong cuộc sống của tôi, tôi yêu em từ khi nào tôi cũng không biết nữa.
    Thỉnh thỏang trong cuộc sống tôi vẫn gặp lại em, tình yêu và nỗi nhớ trong tôi buộc phải ngủ yên để em được hồn nhiên vô tư, cho đến một ngày tôi đã buột miệng và em chợt buồn với những tâm sự của tôi. Trở về với cuộc sống tôi không khỏi dằn vặt và lo lắng em  sẽ tổn thương vì những tâm sự bất kham của tôi. Bẵng đi một thời gian dài tôi mới gặp lại em, qua tâm sự tôi hiểu em đã phải gồng gánh cuộc đời như thế nào và em đã từng mệt mỏi thế nào khi những cố gắng của mình không phải lúc nào cũng được những người thân yêu của em biết đến. Trong một dịp đặc biệt em đã dành cho tôi một ngày hạnh phúc với tất cả những ngỡ ngàng thơ dại. Tôi thương em biết là bao và càng yêu em hơn bao giờ hết. Điều tôi trân trọng ở em chính là tâm hồn hướng thiện và bao dung đại lượng. Tôi biết rằng định mệnh của tôi gắn bó mật thiết với em, suốt cuộc đời này tôi không bao giờ hết yêu em và yêu em bao nhiêu cũng không đủ.
    #47
      hoathachthao 22.11.2007 23:39:45 (permalink)
      Cơn đau bất ngờ chiều nay khiến tôi giật mình cho những chủ quan của mình về sức khỏe và những quan niệm về cuộc sống trong tôi chao đảo. Như người tỉnh giấc mơ, tôi chợt nhận ra những gì mọi người dành cho tôi chỉ la hư vô khi nỗi đau không ai mang hộ đi được. Và cũng nhờ nó mà tôi hiểu hơn những nỗi khổ tâm của những người bạn thân tôi đã và đang phải chịu. Trong hoang mang tôi trở về bên em để nhận từ em những chia sẻ rất khác người nhưng nó thật đến xót xa. Em chẳng nương nhẹ tôi chút nào nếu không nói là phũ phàng nhưng tôi đọc được ở đó những trân thành đến phát khóc. Em đã im lặng khi tôi muốn được vùi mặt vào ngực em khóc cho thỏa những yếu mềm trong mình, em đã cười khi tôi nhăn nhó than vãn. Em có quyền làm như vậy bởi chính tôi đã buộc em phải vô cảm với tôi và tôi đã trả giá cho điều đó một thời gian rất dài để giờ đây mởi hiểu ra rằng chẳng thể áp đặt cho người khác những ý nghĩ chủ quan của mình được. Em đã tồn tại như một khách quan trong tôi với những cố tình gạt bỏ chống đối đến cùng để minh chứng cho tình cảm của mình là đáng trân trọng.
      Trở về cuộc sống sau cơn đau tôi tâm niệm phải nhìn nhận lại chính mình và nhìn nhận lại mọi sự việc một cách khách quan hơn. Thời của gia trưởng với những cái Tôi to đùng đã hết rồi. Cảm ơn cơn đau, cảm ơn những chia sẻ của đồng sự và đặc biệt là những chia sẻ của riêng em.
      #48
        hoathachthao 23.11.2007 14:08:50 (permalink)
        Anh thân yêu, lâu rồi em không tâm tình cùng anh và cũng không đối diện với chính mình, ngày tháng vùn vụt trôi em chẳng kịp làm bất kỳ điều gì em mong muốn. Cái tâm trạng vội vàng trong đủng đỉnh buồn chán khiến em như trôi theo ngày tháng mà không có ý thức cưỡng lại anh ạ. Từ ngày đó đến nay cũng đã hơn 6 tháng rồi, suy nghĩ của em về cuộc sống có nhiều thay đổi và xáo trộn, em không còn e dè như gái mới về nhà chồng nữa mà dạn dĩ hơn và cũng lơ đễnh hơn với nhân tình thế thái. Không né tránh những cuộc tình bất chợt mà nhìn nhận và hàm ơn nó rất nhiều, sau mỗi lần như vậy em thầm cảm ơn anh đã khéo bù đắp bởi em biết cho dù em ở đâu và làm gì cũng có anh hiển hiện bên mình. Quỹ thời gian của em không còn nhiều, giằng co giữa cái thiện cái ác trong em vẫn không ngưng nghỉ và em cũng chẳng đủ sức để từ bỏ bất cứ cái gì em hiện đang sở hữu, có thể là em hèn nhát có thể do những thâm căn cố hữu trong tư tưởng em từ thuở anh hay bài xích. Cho dù vì điều gì thì nay em cũng là con người khác rồi anh ạ. chính chuyên thì cũng hai tay buông phải không anh?
        Anh biết không chưa bao giờ em ao ước có một người đàn ông thực sự của riêng em như bây giờ. Những hạnh phúc vay mượn luôn là những phù du sớm nở chiều tàn, nó chỉ như ly nước khi ta khát vậy thôi, uống cạn rồi ly lại là ly. Chỉ anh hiểu em khốn khổ thế nào trong những ngày dài vò võ, mong một bờ vai, một vòng tay sở hữu để giật mình dập đầu khóc trong tủi nhục. Anh ra đi khiến em trở nên chanh chua chao chát, tâm trí luôn nghĩ về những cuộc tình bất hạnh và những hên xui đời người. Nhân gian nào miệng lưỡi cũng ghê, dư luận nào tàn phá cũng kinh chỉ sống chết là hiển nhiên cách biệt, không nhập nhèm gian dối đúng không anh? một năn chỉ bấy nhiêu ngày mà sao dài ngắn khác nhau với mỗi một kiếp người?
        #49
          hoathachthao 01.12.2007 11:45:18 (permalink)
          Sáng nay trời trở lạnh, khoác thêm chiếc áo dài tay bên ngoài chiếc áo ngủ mỏng manh chị ra sân đứng ngóng về phía cuối con đường mòn dưới chân đồi, nơi chị mong anh xuất hiện. Từ ngày anh ra đi hầu như sáng nào chị cũng ra đứng ở đây một lát như một thói quen tiễn anh mỗi sáng và đón anh mỗi tối. Sáng nay chị nán lại lâu hơn và bần thần hơn, bất chợt hai bàn tay chị vô thức đưa lên ôm ghì lấy bờ vai đang run lên từng đợt vì cảm giác khao khát được ôm ấp, được sưởi ấm bởi làn hơi ấm người đàn ông của chị. Cơn gió lạnh ào qua nhưng má chị nóng bừng, vội vàng quay vào nhà như trốn chạy chính mình chị cố gắng tập trung chuẩn bị bữa sáng cho cục cưng của chị, xong xuôi chị gõ cửa phòng con nhắc chừng cho kịp giờ đi học.
          Nhận cái hôn tạm biệt từ con trai chị định quay xe về cơ quan nhưng cảm giác khao khát lúc sáng bất chợt ùa về, đưa tay bật công tắc điện chị chầm chậm chạy về khách sạn phía cuối thánh phố - Nơi lần đầu tiên chị thuộc về anh - đêm tân hôn của tuần trăng mật.  Đã thành thông lệ mỗi năm anh chị lại trở về đây một lần vào đúng cái ngày đó - ngày hôm nay của 10 năm về trước. Nước mắt chị chợt ướt nhòe, cắn chặt môi cho tiếng nức nở không bật ra, chị chầm chậm đánh xe vào sân khách sạn, không kịp dừng ở quầy lễ tân, chị lao vội lên phòng, căn phòng chị đã đặt trước từ 10 năm nay. Run rẩy mở cửa, chị đổ ập người xuống giường mải mê tìm lại hơi của anh..... Chỉ một mùi thơm nồng của vải trải giường mới thay, đầu óc chị quay cuồng mụ mị gào thét  "Anh đâu rồi???".
          Cộc... cộc... cộc... người bồi phòng rụt rè gõ cửa, thấy cửa chỉ khép hờ nên anh đẩy nhẹ ra và giật mình trước vẻ mặt đau đớn đến tột cùng của người khách đáng kính. Đặt khay bánh kem có cắm sẵn 10 cây nến và chai sâm banh trong sô đá lạnh cùng hai chiếc ly cao chân kết nơ hoa xuống bàn, anh tần ngần không biết có nên đi ngay hay cần phải nán lại đôi chút.
          Bất chợt chị đứng lên, tiến về phía người bồi phòng quen thuộc từ 10 năm nay, giọng chị vỡ òa "Anh ấy không đến được nữa rồi em ơi" , anh hỏang hốt đỡ  hai bờ vai  dìu chị về ghế và thảng thốt hỏi "Sao lại thế hả chị?".....Giọng chị thỏang nhẹ : Tai nạn.......... cũng ngày này năm trước, sau khi hai vợ chồng rời khách sạn, anh đưa chị về nhà rồi quay xe đi đón con nhưng đó là lần cuối cùng anh đưa chị về và chẳng kịp nhìn mặt con.
          Một năm đã qua, chị đã cố tình chạy trốn cái ngày này nhưng không hiểu sao chị lại có mặt ở đây và các thông lệ vẫn được sắp sẵn như chưa bao giờ có sự mất mát kia xảy ra. Trong run rảy chị nép vào ngực người bồi phòng mà ngỡ như hơi ấm của anh đang bao trùm lên chị. Chị nức nở khi bản năng của người đàn bà đang ở độ tuổi sung sức bị kìm nén suốt một năm nay chợt bung ra man dại. Xót xa anh ghì xiết người đàn bà thần tượng của khách sạn anh trong tay, bồng chị lên đi đi lại lại trong phòng những mong ru cho chị dịu lại, nhưng vô tình anh đang lặp lại những động tác của người chồng xấu số khiến người chị như tan chảy trong khát khao yêu thương. Mụ mị trong vô thức chị hồn anh tha thiết, cuốn anh vào ngọn lửa khủng khiếp trong lòng chị.........
          #50
            hoathachthao 10.12.2007 02:56:51 (permalink)
            Những ngày cuối năm, công việc hối hả chạy như ma đuổi. Văn phòng vắng hẳn tiếng cười nói lao xao, chỉ còn tiếng lách cách của bàn phím và tiếng đóng mở khẽ khàng của cánh cửa ra vào. Dường như ai cũng sợ mình chạy không kịp nên chẳng còn hơi sức đâu để ý đến người xung quanh. Chỉ riêng mình anh, ngồi lơ đễnh nhìn mọi người hối hả ngược xuôi, thỉnh thỏang anh lại uể oải đặt bút vào chứng từ nọ, công văn kia cho phải phép, tâm trí anh không để ở đây.
            Chỉ còn ba ngày nữa là anh hết tang, cái cảm giác gai gai nơi gáy khiến anh từ sáng tới giờ không thể tập trung được vào bất cứ việc gì. Cuộc đời anh mất mát không phải ít nhưng lần này anh đau đớn và xót xa vô cùng bởi biết bao dự định, biết bao mong muốn làm điều gì đó cho người anh yêu thương kính trọng đã không còn kịp nữa rồi, tất cả đã trở nên vô nghĩa. Anh day dứt suốt ba năm qua, Sao ranh giới giữa cái sống và chết mỏng manh thế? Chỉ là một tích tắc, không đủ dài cho một hơi thở để mãi mãi là hai miền khác biệt.
            ..........................(Còn tiếp)
            #51
              hoathachthao 17.01.2008 18:45:29 (permalink)
              Anh thân yêu! Thế là một lần nữa anh lại ra đi và lần này là ra đi mãi mãi. Suốt những ngày tháng bên nhau anh đã mang đến cho em biết bao đêm hạnh phúc trong vòng tay yêu dấu của anh để ngày hôm nay anh lấy đi của em một đêm dài thức trắng trong hoảng loạn đớn đau. Sợ mình không qua khỏi em đã phải cầu cứu bất kể vị thần thánh nào chợt thoáng hiện trong tâm trí để buộc mình phải không được nghĩ về anh, về những gì khủng khiếp anh đang phải chịu.
              Kim đồng hồ cứ nhích dần nhích dần cho đến con số 5 để em biết mình còn tồn tại trên thế gian này. Cả ngày hôm nay em cứ chập chờn giữa ước muốn được nhắm mắt lại lả vào lòng anh như thủa nào dấu yếu và tỉnh táo là chính mình để bao bọc những sinh linh tội nghiệm đang vây bọc xung quanh. May mắn sao cuối cùng thì em cũng đã trải qua những giây phút nguy kịch nhất để trốn vào đây một mình ngồi đối diện với anh.
              Anh ơi, sao ranh giới mất còn mong manh thế? Sao nỗi đau lại cứ chồng lên nỗi đau? Sao những dự địng phấn đấu bao ngày giờ lại trở nên vô nghĩa thế anh? Em biết làm gì cho hết những ngày mong ước ấy? Em biết lấy đâu nghị lực để bước cho hết con đường ấy? Ngày mai của em sẽ ra sao khi tay không tay bờ vai giá lạnh? Ngày mai của em sẽ ra sao khi trái tim cứ thảng thốt bỏ nhịp? Em phải làm sao đây anh ???????
              #52
                hoathachthao 22.02.2008 21:31:10 (permalink)
                Trước khi ngả vào vòng tay anh chị thoáng nghĩ đến người thứ ba, trước đây họ là ba đỉnh của tam giác tình yêu, giờ đây một người đã ra đi và một người đã thế chỗ. Chị đi gần hết cuộc đời mà vẫn chưa tìm được cho mình một bóng cây yên ổn, nói cho đúng ra là chị đã không giữ được cho mình cái bóng cây cổ thụ một thời dấu yêu để giờ đây cứ đau đáu đi tìm. Thời thế cứ đưa đẩy chị tới hết bến nọ lại bến kia để rồi cõi lòng chị luôn cuộn sóng. Có nhiều lúc mệt nhoài với những khát vọng chị đã tự hứa với mình rửa tay gác kiếm để rồi lại khốn khổ hơn cả trước khi dặn lòng. Nước mắt cuộc đời chị không nhiều nhưng mặn sắt và sắc nhọn như kim khiến đôi mắt mê hồn ngày nào  trở lên trĩu mỏi ở cái tuổi đẹp nhất của đời người phụ nữ. Tuy nhiên với anh mọi chuyện lại khác, bước ra từ người đàn ông thành công trong nhiều lĩnh vực anh tự tin và viên mãn nên không biết đến nỗi đau của hai chữ khát vọng. Anh cứ ào đến rồi lại ào đi như người ta đến đám giỗ và mỗi lần như vậy trái tim chị lại rộn lên rồi lại khắc khoải nghĩ về người thứ ba. Bên anh chị như hư như thực khiến anh thật khó nắm bắt được ý nghĩ của chính mình. Chị chợt mong trái đất đừng tròn để cái tam giác ngày xưa mãi là tam giác. 
                #53
                  hoathachthao 25.02.2008 16:06:23 (permalink)
                  Anh lập cập đổ ập xuống người tôi và chết lặng trong giây phút khiến tôi bàng hoàng, mọi cái trong tôi vỡ oà như bị sét đánh thẳng vào đầu. Nước mắt lặng lẽ chảy ướt gối trong khi anh lí nhí nói lời xin lỗi, nói lời hứa hẹn và vẫn không ngớt run rẩy xúc động. Lòng lạnh băng, khẽ nhích sang một bên tôi quyết định thật nhanh "Phải chấm dứt thôi, phải kết thúc thôi không thể khác được". Cảm giác ê chề quấn diết khiến tôi ngạt thở muốn vùng vẫy, muốn hét lên thật to, nhưng toàn thân vẫn bất động ..... trong bóng tối nhập nhạong của chiều đông rét mướt, tôi nói với anh về những vô cảm nơi tôi và những khó chịu tôi đang phải đối diện, những khó khăn và bất lực trong cuộc sống hiện tại của tôi cũng như những bất thường tôi đối với anh bấy lâu là hệ quả của những khó khăn không nói ra được. Anh không hiểu hết những gì tôi nói, chính xác hơn là anh chưa kịp hiểu và đang cố sót xa trước những trăn trở nơi tôi và những bất lực nơi anh. Chán nản, tôi muốn ở một mình và anh nhẫn nại ra về trước ánh mắt bàng bạc vô hồn của tôi ....
                  Anh đi rồi tôi lật nghiêng người dấu mặt vào giữa hai tay và đầu gối, co quắp như con tôm và bắt đầu khóc cho sự ê chề của mình trước EM, tất cả chỉ đơn giản là ........ mà thôi. Vĩnh biệt EM.
                  #54
                    hoathachthao 25.02.2008 16:40:05 (permalink)
                    Như một con tàu đang sầm sập hăm hở lao về phía trước tôi chợt khựng lại khi phát hiện ra lỗ hổng đen ngòm sừng sững trước mắt, hoảng loạn tôi ngoặt tay lái lao bừa theo cảm tính và thoát chết trong giây lát. Không kịp hoàn hồn tôi đi trong vô định, toàn thân tê nhức........ Em hiện ra chấp chới cuối con đường khiến tôi choàng tỉnh, gom nhặt những mảnh hồn tản mát, chẳng kịp sắp xếp lại, tôi lết vội về phía em và lòng run lên vì sung sướng - thoát rồi,  sắp được vỗ về rồi, sắp được an ủi và bảo bọc trong bình yên rồi ............. Nhưng.......... thật bất ngờ.........Ầm...........Em biến mất......... một lần nữa tôi lại rơi vào vô thức........... bao lâu không biết nhưng khi tỉnh lại được thì toàn thân tôi đã tê cứng, chỉ còn cái đầu là rất tỉnh, tôi trân trân nhìn người ta cười nói và cuốn tôi đi qua hết chỗ nọ đến chỗ kia......... không mong ước nữa nhưng cuối cùng thì em cũng lại xuất hiện - méo mó xộc xệch - trong tâm trí tôi. Bất lực trước tai nạn trời giáng, em bỏ tôi ra về không một lời thanh minh, không một lời hứa hẹn.... mặc cho nước mắt tôi ướt nhoè, mặc cho trái tim tôi thổn thức và mặc cho tâm trí tôi hoảng loạn gào thét lên vì uất hận.......... Giờ thì tôi biết mình LỰC BẤT TÒNG TÂM  mất rồi. Ôi những con người - Quả báo từ Tiền Kiếp của tôi - tôi phải làm gì đây để được giải thoát? Tôi phải làm gì đây?
                    #55
                      hoathachthao 25.02.2008 16:48:42 (permalink)
                      Kế hoạch được vạch ra rất nhanh và hoàn hảo đến từng giải pháp, tưởng chừng như không còn một lý do gì nữa để nó không thành hiện thực, thế mà tất cả sụp đổ một cách nhanh chóng từ phía không ngờ nhất - lòng người. Một cư xử vụng về, một linh cảm sắc nhọn, một dã tâm bọc đường - khiến tất cả công sức của nhóm đổ tuột xuống sông xuống bể. Không một lời trách móc, không một lời hờn giận, người trưởng nhóm biến mất để lại sau lưng bao ăn năn hối lỗi, bao day dứt dằn vặt. Một cảnh cáo nghiêm khắc đến lạnh lùng. tất cả đều xứng đáng với tất cả những gì là NHÂN - QUẢ.
                      #56
                        hoathachthao 27.02.2008 20:38:52 (permalink)
                                                                               chị
                         
                         
                        Người đàn bà đó không đẹp và cũng không phải là tài giỏi nhưng  lại biết cách giữ gìn cái duyên con gái vì vậy đi đến đâu chị cũng được trải thảm nhung đón mời. Tuy nhiên những nồng hậu của người đời không phải lúc nào cũng là hâm mộ mà còn có cả những tỵ hiềm ẩn nấp sau đó. Chính vì vậy mà tâm hồn chị luôn bị tổn thương trầm trọng, chị luôn phân thân đi giữa cuộc đời cùng buồn vui cùng cười nói với đồng loại nhưng lại cao hơn đồng loại một khoảng rất xa. Chính vì vậy mà khi điều tồi tệ nhất xảy ra chị đã không thể hạ mình hé răng tâm sự với bất kỳ ai. Cứ lẳng lặng một mình giải quyết vấn đề theo những mách bảo của lý trí. Năm tháng qua đi, chị càng phân thân hơn cho đến một ngày chợt giật mình không nhận ra chính mình..... chị bỏ đi thật xa.
                        ...........
                        Hai người đến với nhau từ 15 năm về trước, họ gần gũi và chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống như những cặp vợ chồng thực sự cho đến ngày anh quyết định cưới vợ. Trước ngày cưới họ gặp nhau lần cuối, anh khóc thật nhiều trong khi chỉ chỉ biết câm lặng chìm trong bóng đêm. Ngày tháng qua đi, họ ít giáp mặt nhau bởi nỗi đau anh để lại trong lòng chị quá lớn. Thế rồi trái đất tròn, anh lại về bên chị mỗi khi có thể. Lúc đầu với chị đó là cực hình nên chị cố tình lẩn tránh cho đến một ngày chị chợt nhận ra tình yêu anh dành cho chị lớn hơn tất cả. Không là những hoa mỹ mà là những quan tâm thực sự đến cảm xúc của chị, những chăm chút nâng niu từng nét cơ thể chị đến quên cả bản thân. Vết thương lòng khép lại, chị bỏ qua tất cả để lòng mình được thanh thản, đến lúc này chị mới hiểu hết những nỗi khổ bấy lâu anh phải chịu - Anh đã phải trả giá cho những lựa chọn của mình - Chị không biết hai người có còn ở bên nhau được bao lâu, nhưng quả thật từ ngày đó chị ít bận tâm hơn về những được mất trong quãng đời đã qua và bình tâm hơn khi nghĩ về những ngày tới.
                        #57
                          hoathachthao 15.03.2008 11:59:01 (permalink)
                          Mối tình xương sẩu....!
                          Anh là mối tình thứ hai của tôi, bên dòng sông Hồng. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hoa Xoan Đâu, anh với tôi là hai thế hệ nên tôi ngỡ ngàng trong khi anh sành sỏi. Cho dù anh chen ngang nhưng tất cả những gì chúng tôi đối với nhau là trân thành và cùng mơ đến ngày tôi là cô dâu. Tuần tự tôi đón nhận và trao anh tất cả khi ngày về với nhau đã là ấn định. Ngày đó cuộc sống thật khó khăn và mối tình chúng tôi cũng gặp quá nhiều trắc trở từ phía gia đình tôi. Tôi lơ ngơ đi theo anh, anh hy vọng tôi cũng hy vọng. Bạn bè ai cũng mừng cho anh và tôi nhưng không khòi e dè trước những trở ngại nhỡn tiền. Thế rồi sóng gió nổi lên khi tôi cam chịu đánh mất đứa con mới tượng hình, anh đã đau đớn xót xa đến thảng thốt. Sau đó tôi gặp tai nạn, anh thì ở xa, một mình đương đầu với nỗi đau và sự gằn hắt của gia đình, tôi đã nản lòng để khi gặp anh tôi đã đề nghị chia tay. Đó chỉ là phản ứng tất yếu của đứa con gái mới lớn nhưng anh đã tức thì và quyết liệt trả lại tôi tất cả những kỷ niệm của một thời gắn bó. Tâm trí tôi ngay lập tức trắng xoá không còn một tỳ vết về gần 2000 ngày yêu thương gắn bó để gần một 1000 ngày sau tôi về làm vợ mối tình đầu của mình. năm tháng cứ trôi và đôi ba lần bạn bè có nhắc về anh mà tôi không hề nhớ nổi anh là ai? Quan hệ với tôi thế nào?.... Cho đến 17 năm sau tôi tình cờ gặp lại anh, không nhìn thấy mặt nhưng chỉ nghe giọng nói anh đã nhận ngay ra tôi và tim anh lỗi nhịp, anh chưa lấy vợ! Sáu tháng sau chúng tôi mới có dịp giáp mặt, anh vẫn vậy và tôi vẫn vậy, chúng tôi đi bên nhau như hai người bạn trỉ kỷ chưa một ngày xa nhau. Một năm sau anh đột ngột quyết định lấy vợ ở cái tuổi xấp xỉ 50 khiến tôi bất ngờ trong buổi gặp lần thứ hai. Chia tay nhau tôi thầm mừng cho anh mà tim tôi chưa hề tìm lại được cảm xúc về một thời gắn bó???? Hơn một ngàn  ngày lại trôi qua và chúng tôi lại có dịp gặp nhau tại thành phố nơi tôi sinh sống, lần này chúng tôi có nhiều thời gian hơn nên anh chia sẻ với tôi nhiều tâm sự về một quãng thời gian quá dài ở vậy của anh. Một câu than thở về thời khó khăn khốn khó và sự thật bất ngờ được nói ra. Năm năm yêu nhau chưa đủ để chúng tôi hiểu hết về nhau nên đều bất ngờ trước những quyết liệt trong tính cách của nhau, anh quá yêu tôi nhưng kiêu hãnh không một lời cầu xin và phản ứng tâm lý của tôi đã quá dữ dội đến mức xoá sạch mọi dấu vết anh trong tâm trí để hơn 20 năm sau cả tôi và anh đều vỡ oà về nhau. Hai mươi năm ấy tôi sống không hạnh phúc bởi những dấu ấn một thời anh để lại, hai mươi năm âý anh sống không bình ổn bởi ký ức một thời về tôi không lắng xuống. anh đã ngỡ ngàng trước vẻ xa vắng của tôi khi lần đầu gặp lại và đột ngột quyết định lấy vợ vì ngỡ rằng tôi bạc tình. Số phận thật công bằng khi cả hai đều yên bề gia thất thì mới hé lộ những giá trị thật của một thời yêu nhau và những tổn thất do cái Tôi vụng về. Chúng tôi vẫn là những người bạn với những xẻ chia mỗi khi có thế và chẳng hề vời vợi nghĩ về nhau như những người yêu cũ vẫn hoài vọng về nhau nhưng thực sự sức công phá của những ngày đã qua vẫn mãnh liệt khiến chúng tôi thường bất chợt đau lòng mỗi khi kỷ niệm thức dậy.
                          Sau mối tình đó tôi có thêm đặc tính quyết làm cho bằng được những gì mình đã định và sẵn lòng quẳng kết quả đi khi đã đạt được. Còn anh thì ngược lại cái quyết liệt và bất ổn đột ngột vẫn còn nhưng Đam mê thì không.
                          Ngày hôm qua tôi trở về thành phố của anh nhưng không hề liên lạc, thậm trí tôi đã vô tình bỏ quên số điện thoại của anh. Ngày hôm nay anh đến thành phố của tôi hơn mười ngày và đã cố gắng liên lạc với tôi mà không được. Vô tình tôi lại thấy số điện thoại của anh như một cơ duyên. Chúng tôi gặp lại nhau và anh đã biết khá nhiều những bất hạnh tôi đang phải chịu, cả anh và tôi đều cố dấu đi những giọt nước mắt cảm thông hờn tủi để khi chia tay tôi lại là tôi gai góc ương ngạnh và anh lại là anh quyết liệt không đam mê.
                          Chúng tôi sẽ còn gặp nhau và sẽ mãi là tri kỷ của nhau cho đến hết đời (bởi những gì chúng tôi dành cho nhau trước đây đẹp và thánh thiện) mà không một định ước hứa hẹn.
                          #58
                            hoathachthao 15.03.2008 18:39:52 (permalink)
                            Thật trớ trêu khi em hơn tôi mười lăm tuổi và là vợ xếp của tôi, gia đình em là niềm mơ ước của nhiều người trong đó có tôi. Em mặn mà duyên dáng và nói năng đằm thắm dễ thương khiến nhiều người ngưỡng mộ. Cho đến một ngày tôi đột ngột biết sự thật về gia đình em, tôi đau đớn xót xa thay cho em và không biết phải làm thế nào để giúp được em chia sẻ bớt những nặng nhọc em đang gánh chịu. Cứ ngỡ nói ra thì nhẹ lòng nhưng không ngờ ánh mắt tôi không dấu nổi những cảm thông đã đẩy em vào tình thế khó xử, để một ngày em đổ bệnh. Đến thăm, nhìn em héo úa tôi không kìm nổi lòng mình, ôm em vào lòng mà ứa nước mắt.
                            Sau nhiều ngày day dứt và đấu tranh quyết liệt để cuối cùng chúng tôi chịu thua trước những gì rất đời của nhau. Em như lả đi trong vòng tay tôi, còn tôi như điên như dại bù đắp cho em những thiếu hụt của bao ngày qua. Vừa phủ lên em những nụ hôn da diết tôi vừa đau đớn tự hỏi tại sao một tấm thân ngọc ngà như vậy sao mà phải bị vùi lấp một cách oan uổng đến thế, biết bù đắp bao nhiêu cho đủ hả em? Tôi trao em tất cả những gì có thể và em hân hoan đón nhận. Gạt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, em mím cười hạnh phúc khiến tôi nhẹ lòng thầm mong sao nụ cười ấy mãi đừng tắt trên môi em.
                            Tôi yêu thương em trong đau đớn dằn vặt, biết sống thế nào cho phải phép đây em? Ánh mắt buồn day dứt của em sẽ theo tôi đi suốt những ngày dài sắp tới mất thôi.
                            #59
                              hoathachthao 17.03.2008 20:09:41 (permalink)
                              Anh à, hôm nay là ngày giỗ đầu của anh rồi đấy. Nó diễn ra sớm hơn ngày dương lịch cả hơn một tuần đấy, em thì cứ nhớ cái ngày dương lịch ấy cơ. Chán thật anh nhỉ, em vẫn chậm chạp và lãng đãng sao đó chẳng khi nào sống thật là mình gì cả. Mà biết đâu em đang sống thậ là em vô cảm, ích kỷ thì sao? Hôm nay mọi người lại về đông để buồn cho anh và anh vẫn lơ lửng trên cao nhìn xuống tìm kiếm những bóng dáng một thời yêu thương của anh chứ?Anh có thấy em không? Chắc chắn là không rồi vì em có về đó đâu. Chưa một lần chúng mình giáp mặt nhau ở đó cho dù em đã đến và đã đi như một người khách bình thường. Tuy nhiên anh có thấy phiên bản của em đúng ko? Và em đã gửi lời cầu chúc cho anh siêu thoát anh nhận được chưa? Buông bỏ hết anh nhé! Anh biết không hôm nay em lại gặp một người HN nữa đấy cũng là thực dân như anh thôi nhưng còn trẻ và có những bất hạnh đến bất ngờ, cuộc đời đúng là bể khổ anh nhỉ? Ngày hôm nay và cả ngày hôm qua nữa em đã tìm anh trong những dòng nhật ký của mình và có phải là anh linh thiêng không đấy? Biết bao giờ mình mới lại gặp nhau nữa đây anh?
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 4 của 6 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 80 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9