CHÙM THƠ LÊ HƯNG TIẾN PHác THẢO VỀ SỰ HIỂN NHIÊN
Cái vân tay chôn vào mộ
Sự hiển nhiên chỉ là đồng bóng của niềm tin
Khi phía trước chẳng có kẽ tóc dăng dăng thờI vận
Nói chi giặc cỏ bất lực mùa gio gió
Giả dụ
Con hói đang nằm chờ thờI thờI thờI
Những sợI nghĩ thả vóng từ cánh đồng thơ
Đến mùa thung lũng thu
Hoạch những ham hám bằng biểu hiện điền viên
Chẳng lẽ con hói bị ngả mầu chữ
Nãi cái mặt chủ thể
Hoặc
Những bài thơ chưng cất vào lọ ngườI
Tong tả con men lên chầu
Rượu hầu bao cánh hẩu
Đến mùa thung lũng thu
Hoạch lạI những phần hồn sức trẻ
Con men bởI rởI thờI vận
Muộn về tênh hênh
Nghe con hẻo lỏn lẻn ngoài hành lang trí não
Nghiêng ngửa ngửa nghiêng ước ao ướt áo
Mặc cái vân tay chờ phiên bản
Tẩn ngẩn tần ngần
Tẩm ngẩm tầm ngầm.
SẦU LÊN KHƠI Con ve ve ve ve vãn vãn tiếng mi cong
Gùi lòng đất
Gùi giấc hoang
Cất lên cánh hồng đòng đong.
Nghe hơi thở nặng nợ phù sa
Như con tu hú gọI í a vào mùa
Nhấc lên mảng chữ không thờI gian
Trái tim bạc màu. Và trĩu nặng nỗI đau
Có thể là bài thơ hỏI chưa chấm
Nên cuộc đờI lẫm chẫm có có không không.
Có thể là mùa mùa lưng gánh
Ve ve gọI bầy bay. Tu hú gọI mảy may về
Khi chủ ngữ khơi lên sầu
Cửa trong lòng mất khoảnh khắc trôi…
VĂN CẦM HẢI CẢM VÀ LUẬN THƠ Khi cái bắt đầu xanh xưa giấc tạm
Hơi thở lớn lên hồn cỏ
Hoa khôi cũng lớn lên thần hôn.
Chân chân vực dậy
Tay tay mở khoá nụ cườI
Anh điểm danh từng con chữ trên thế cờ tàng La-tinh
xem có còn thiếu cái A cái B hoặc cái C siêu tưởng gì không.
Cuộc khai thác bắt đầu dò dẫm dấu hỏI chấm mênh mông
Điểm đích đích thực mạo hiểm, ưu tư
Nên mặt trờI còn chưa thể tìm được con chữ in nghiêng của mình
Lấy đâu nụ hồng hồng hào sâu tưởng
Và tinh mơ dậy thức miền hoa.
Anh lầm lụi sự tồn tạI có có không không
Anh bắt đầu di sản cuộc đờI mình
RồI khai quật lên con chữ bảo tàng (dù ở xứ sở xa xôi)
Triển lãm trước số phận.
Thế giớI vô hình cái khổ cái đẹp
Triệu triệu ngườI ngườI điêu khắc vào nhau
Có khi cơ thể con chữ dị tật, mất mát rồI uốn éo cheo veo
Có khi cơ thể con chữ thừa thảI nét vui vầy trần trụI
Có khi cơ thể con chữ vừa đủ làm cuộc hành trình xuyên thế kỷ ABC...
Mâu thuẫn nộI tạng
Anh trở thành tác phẩm
Ngữ Ngôn kinh viện
Trong thơ phù điêu siêu tưởng.
CÁI TÔI CÓ THỂ Mở những khát vọng ra
Cánh cửa đập tan bờ sóng
Trái tim không thể hú hớ nổI ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
Mênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tốI lung linh.
Đến lúc khác giấc khuya vụt dậy
Tung hứng hàng hàng câu trả lờI vì sao và vì sao
Trái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ
trên đồi hoang vu
Khát vọng vẫn cô độc bởI dấu chấm hỏI còn kìm kẹp
phía sau mặt trời đỏ lệ.
RồI thờI gian ẩn ngữ những hoài niệm thông hành
Thế giớI thì luôn thức nhận trong con người chuỗI chuõi linh động
Có thể cái tôi cao trào. Nhưng bật khát vọng ra
Có thể cái tôi quá vãng
Có thể cái tôi chưa đủ là cái tôi khát vọng
Và có thể cái tôi không thể hú hớ nổI ngọn gió thơ
trên đồI hoang vu.
Cái tôi có thể.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2007 20:52:33 bởi LÊ HƯNG TIẾN >