Người đàn bà đa đoan
( Có sửa lại sau khi viết xong)
Nga hơi nghiêng mái đầu chải cho đỡ đau chân tóc. Chị dặn con gái:
-Trưa ăn cơm xong, nghỉ một tí hẵng đi học. Con nhớ chưa?
- Vâng. Mẹ chuẩn bị đi làm đấy à?
Con gái nhìn mẹ qua gương, nó nghĩ bụng “ mẹ mình diện ghê”. Sáng nay, Nga mặc cả bộ áo vest, váy rời đồng màu. Áo sơ mi trắng bên trong thắt nơ lịch sự nằm trên ve áo vest, Nga trẻ hơn tuổi 38 của chị. Nhìn kỹ phía bắp chân phải của mẹ, con gái nhận thấy có một vết rách dài như đoạn tăm ở tất liền quần màu da người mẹ đi hôm nay, con gái định nhắc mẹ nhưng thấy mẹ có vẻ sắp muộn giờ nên lẳng lặng vào bếp.
Chồng Nga đang ngồi xem tin tức trên TV, hỏi vợ mắt vẫn không rời màn hình:
- Chiều nay, em có họp hành gì không? Anh đi thăm anh Tuấn ốm, về muộn đấy.
- Anh Tuấn ở VPC á? Anh ấy ốm hả anh? Chiều nay em họp nhưng sẽ cố về sớm… anh mua hộp sữa hay gì đấy đến thăm anh ấy nhé, em đi làm đây.
Nga đẩy chiếc Spacy ra cổng, xe chị hòa vào dòng xe đầu giờ tấp nập.
***
Cô nhân viên văn thư niềm nở chào Nga:
-Chị có ba thư gửi đến, em đã đặt lên bàn làm việc rồi ạ. Chị Nga hôm nay mặc bộ này làm bọn trẻ chúng em lác mắt quá đấy!
-Đẹp không em, chị mới may ở Hàng Bông đấy nếu thích để chị cho địa chỉ.
Nga lên phòng. Tiếng tacte đèn trần kêu o o như mọi khi chào chị.
Thư từ cần xem, giải quyết công việc với khách hàng tạm ổn, Nga bật máy vi tính lên. Hình nền trên máy là một vạt hoa đọng đầy sương lúc nào cũng tươi như hoa đầu mùa.
Nga kiểm tra trang thư điện tử. Trả lời ngay một số thư quan trọng, chị đứng dậy ra bàn khách tự pha cho mình một cốc trà hoa cúc nóng. Môi Nga chạm vào hương cúc thơm nhẹ, chị ngồi thả lỏng toàn thân trên ghế salon.
Tin nhắn chấp chới gọi bàn tay của chủ nhân máy điện thoại di động: anh day, nho e nhieu.
Chị ngồi ngắm dòng chữ quen quen trên, lòng ngập đầy cảm xúc.
Năm phút lặng lẽ trôi qua. Chợt nhớ phải nhắc con gái học bài xong cắm lại nồi cơm kịp ăn, nghỉ ngơi một lát, rồi đi học, chị nhấn số về nhà. Con gái ngoan vâng mấy lần liền cho mẹ yên tâm.
***
Chiều dự cuộc họp với công ty VHK xong sớm, Nga về phòng làm việc định giải quyết nốt vài vụ chưa cần kíp lắm. Tiếng bip báo có tin nhắn vang lên” nho e… anh”, ba chữ ngắn ngủn ấy làm cho Nga không tài nào tiếp tục làm việc được.
Chị báo cô nhân viên văn thư, chị có công việc về sớm cô nhớ tắt điện trong phòng giúp chị.
Chiếc xe Spacy phóng nhanh như vội vã, đi về hướng ngoại thành.
Khách sạn tư nhân Nhật Hạ màu ngói đỏ au, trong sân để xe của khách đã thấy một chiếc xe màu xanh đen đậu từ khi nào. Chủ nhân của chiếc xe kia đang trên phòng tầng hai.
Nga cẩn thận để xe vào chỗ khuất sân trong, sửa lại mái tóc mềm muợt chị bước từng bậc cầu thang. Mỗi bậc thang, đưa chị lên gần cảm giác hồi hộp hơn…
***
Con gái đã đi học về và còn biết cắm sẵn nồi cơm cho mẹ.
Nga về đến cổng nhà, nghe tiếng xe máy của mẹ con gái chạy ra mở cửa:
-Mẹ về muộn thế, con đói bụng ghê… mẹ mua gì cho con không?
-Con mẹ đi học hôm nay có gì vui không nào? À.. có mẹ mua mấy cái bánh đây, từ từ vào nhà hẵng nào.
Con gái cười tươi bíu tay vào cổ mẹ hôn đánh chụt một cái. Chị và con gái dắt tay nhau vào nhà.
Con gái ngồi nhìn mẹ thay quần áo, bỗng người nó hơi giật mình. Vết rách ở bắp chân phải chiếc tất liền quần màu da người của mẹ, chiều nay đã nằm ở bên trái. Nó muốn hỏi một câu thắc mắc nhưng sợ mẹ mắng vì chuyện vớ vẩn, nó lẳng lặng đi vào bếp.