Rainbow Stone - Bi 7 Màu
Selphie 07.02.2007 20:10:26 (permalink)
   Lâu lắm rồi mới có dịp vào lại Vnthuquan, thấy thay đổi nhiều quá, có nhiều văn sĩ, thi sĩ quá, lại càng làm cho minh cảm thấy mình càng lúc càng nhỏ hơn. Nhân dịp này, Selphie xin gửi lời chúc, lời thăm sức khoẻ đến các bạn của Selphei trong thời gian trước, cũng như những bạn mới. Đặc biệt là gửi cho người quản trị Box này, chị ctly.
   Lần này vào đây, có 1 truyện mà Selphie muốn mọi người góp ý cho mình, mới tập tành viết thôi, mọi người cho ý kiến nha. Đây là Chapter 1 của truyện Rainbow Stone - Bi 7 Màu.
 
Bi 7 Màu
 
 
Trong cuộc đời mỗi con người, không ai dám khẳng định rằng mình chưa một lần lầm lỗi, không ai dám nói rằng mình chưa bao giờ làm một người nào đó phải buồn phiền, đau khổ. Cuộc sống đã là như thế rồi, bao giờ cũng vậy, những cậu chuyện hạnh phúc lúc nào cũng sẽ đan xen với những nỗi đau và bất hạnh, hạnh phúc sẽ càng them phần giá trị bởi những bất hạnh luôn đồng hạnh với nó. Cuộc sống xung quanh chúng ta muôn màu muôn vẻ, những gì chúng ta biết chỉ là những mảng màu đơn trong cái tổng thể hỗn hợp phức tạp của sắc màu, cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt, một khuôn mặt đẹp đẽ của ánh sang tinh khiết và mặt trái của nó là một bong đêm kinh hoàng. Hai mảng sang tôi này luôn cùng nhau song hành trên mọi nẻo đường, cùng tranh nhau những vùng không gian cho riêng nó, cùng nhau tồn tại, cùng nhau làm tất cả mọi chuyện. Sáng và tối luôn luôn là hai mảng đối lập nhau, chúng sẽ không bao giờ hòa hợp lại thành một, chúng là là hai phạm trù khác nhau và luôn luôn tách biệt cho nhau, nhưng cũng chính sang và tối lại hỗ trợ cho nhau, nhờ cái màn đêm đen tối mà ánh sang lại được tôn vinh một cách kiêu sa lộng lẫy như thế, chính bong tối đã làm nên cho anh sang có được phút huy hoàng trong cuộc sống, nó đã mang lại sự quyễn rũ mọi người với thứ ánh sang đẹp đó đó, và cũng chính sự quyến rũ ấy cũng thu hút bong tối lại gần hơn với anh sang, chính những nơi đâu ánh sang càng phơi bày, càng tỏa sang, càng rực rở, thì chắc hẳn ở nơi đó luôn tồn tại chứa đựng sự hiện diện của bong tối ...
Có một câu chuyện, câu chuyện này xảy ra bắt đầu khi những cậu bé, cô bé chỉ hãy còn là những đứa trẻ ngây thơ và trong sang, trong cái sự hồn nhiên của tâm hồn như một mảng giấy trắng tinh khôi chưa hề dính bất cứ một giọt mực nào trên ấy. Mỗi đứa một hoàng cảnh, mỗi đứa một tâm hồn, và mỗi đứa cũng có những suy nghĩ và ước mơ riêng, nhưng chúng là bạn của nhau, chúng gắn kết lại với nhau, bởi chúng đã cùng nhau lớn lên từ cái thở mẹ còn ẵm trên tay, rồi cùng nhau tập đi, và bây giờ là vào lúc chúng phải chia tay nhau khi năm học lớp 5 kết thúc. Đứa nào cũng cảm thấy buồn khi phải chia tay nhau vì một số lí do của gia đình, chúng lo sợ không biết đến bao giờ mới có dịp gặp lại nhau bởi vì với chúng thế giới này quá rộng lớn, và cả bọn đều hiểu rằng, chúng nó quá nhỏ bé để có thể tìm nhau trong cái thế giới bao la rộng khắp này. Những ngày hè cuối cùng rồi cũng trôi qua nhanh chóng, nó trôi qua nhanh đến độ cả bọn nhóc còn quyến luyến chưa muốn chia tay nhau vào lúc này, mười một năm nay, chúng đã cùng lớn lên nhưng bây giờ lại sắp sửa xa nhau rồi, ánh nắng ban của một buổi trưa cuối hè không còn quá gắt gỏng như mọi khi, cái nắng vàng làm cho người ta mệt mọi hôm nào đã dịu hẳn, thay vào đó là một cái nắng nhẹ nhàng hơn có hơi hớm của mùa thu trong đó. Dưới bầu trời trong xanh êm dịu, mậy trắng nhẹ nhàng thả mình bay trong làn gió thoảng quá, chúng mặc cho gió muốn thổi đi đâu cũng được, mây vẫn cứ lơ lửng trôi bồng bềnh trên cái thế giới đầy nắng và gió của mình, gió cũng thổi vui đùa cùng mây, nằng cũng chiếu rọi khắp không gian trong một buổi cuối hè. Dưới tán lá xanh um của một cây dâu xanh mượt như được tha lên ấy một lớp mỡ hay sao, mà màu lá xanh lại bong nhẩy tốt tươi đến vậy, phía dưới tán lá ấy, phát ra tiếng hì hục, tiếng những viên đất bị hất tung và ra xa, tiếng thở phì phò, nếu lắng nghe thật kĩ bằng tâm hôn, có lẽ còn có cả tiếng đập của trái tim lồng trong đó. Đi gần hơn về phía ấy, bọn trẻ hết thảy bảy đứa đang đứng sát bên nhau, trước cái hố là sản phẩm mà bọn chúng vừa mới đào xong, một hố đất nho nhỏ, được đào một cách thật giản đơn bởi bàn tay của những đứa trẻ. Bọn nhóc lại nhìn nhau, một bé gái trong nhóm mắt lại ươn ướt nước mắt, nhỏ không nói lên một lời nào cả, trên tay cầm cái hộp gỗ mun màu đen sang bóng, có lẽ đó là cái hộp mà cô bé đã lấy của bà ngoại mình đem đến đây. Tiến lại gần hơn hố đất, cô nhóc đặt chiếc hộp gỗ mun xuống và những đứa trẻ khác cùng nhau xúm lại đẩy những mẫu đất được đào xới khi nãy lấp đầy cái hố đó, bọn chúng đang cùng nhau chôn một thứ gì đó trong cái hộp gỗ mun kia ...
Chapter 1 : Điều Đổi Thay
Con đường Lí Tự Trọng thật đẹp dưới cái nắng vàng rực lửa của những ngày hè này, cái nắng trong thành phố có phần khó chịu hơn, nóng bức hơn, nhưng thay vào đó là những cơn gió cứ lùa qua mang theo hơi hướm của những điều thú vị. Dọc theo hai bên đường, những hang hoa nở rộ xen lẫn nhau bởi cái màu tím mỏng manh của những bong hoa bằng lăng, với cái màu trằng tỏa một mùi hương dịu êm của những bong hoa sứ. Con đường tấp nập xe chạy qua lại, tiếng kèn vẫn cứ phát ra một cách đều đặn, xe vận cứ chạy đều đều, và cuộc sống nơi thành phố vẫn diễn ra như thế. Cái nắng ấy chiếu xuyên qua những tán cây với những bong hoa dịu dàng, qua những phiến lá xanh um để đến với những nữ hoàng sắc đẹp, những bong hoa trong gian hang của một tiệm hoa tươi, những cánh hoa hồng lung linh khẽ lay động, những chú ông mật đang say sưa với cô Lyly kiêu kì đang tỏa hương, uất kim hương của xứ nhiệt đới không mặn mà, quyến rủ nhưng cũng khiến người khác ngắm nhìn say đắm, cát tường làm cho con người ta dịu lại bởi những chiếc lá mỏng manh nằm cùng với những bong hoa trắng tím ngọt ngào. Gian hang được trưng bày khá đẹp mắt với những cụm hoa đẹp đẽ và rực rở như thế. Chiếc xe hơi màu đen sang nhóng băng băng trên con đường lại chạy chậm dần và dừng lại trước hàng hoa, một anh chàng thanh niên lich lãm với chiếc áo sơ mi sọc bỏ hờ một nút, với một thân hình lí tưởng đang bước xuống xe, và tiến thẳng vào trong. Chàng thanh niên lịch thiệp trao cho cô chủ hang hoa một nụ cười lãng tử, kế tiếp là một cái nháy mắt đầy ngụ ý, để trả lại những gì nhận được, cô chủ hang hoa trao lại cho anh một nụ cười thật tươi, sau đó cô lúi cúi làm một bó hoa thật đẹp với mà đỏ của những cánh hoa hồng nhung rực lửa pha lẫn với màu trắng trinh nguyên của những cánh hoa bi thật đáng yêu, cả hai đã tạo nên một bó hoa tuyệt đẹp. Cô gái bước đến trao cho chàng trai bó hoa đồng thời đưa cánh tay còn lại với ngụ ý hãy thanh toán cho xong món tiền của bó hoa này. Chàng thanh niên lại lịch thiệp cười một lần nữa và rút ra trong ví một tờ polyme 100.000 đồng trả cho cô gái, và tiếp tục là một nụ cười trên môi của cả hai người.
- Bó hoa này là để đi tặng cho Tuyền đó hã Nhựt ?
- Bà biết rồi còn hỏi, thì lúc đó giờ tui có tặng hoa cho ai ngoài người ấy đâu.
- Thấy chưa, trọng sắc khinh bạn hiện lên rỏ rệt luôn rồi đó nhé, chỉ tặng mỗi mình Tuyền, con tui đứng đây có bao giờ ông tặng đâu.
- Dạ thưa chị Phương, chị có nguyên một shop hoa rồi, còn tặng gì nữa, tham lam quá. Mà dạo này làm ăn đỡ không, tui không biết bà nghĩ sao mà lại chạy ra làm nghề này cho khổ, sao không vào công ty của bố bà mà làm.
- Tui không thích người ta xì xào là tui nhờ bố chống lưng mới vào làm được. Bây giờ tạm thời làm cái này đi, khi nào nghĩ được công việc thích hợp thì làm. Mà hôm nay đâu có lễ lộc gì đâu, mua hoa tặng Tuyền ông không sợ cô nàng e thẹn mà không nhận hoa của ông sao.
- Hoa này là để xin lỗi.
- Ò, thì ra là làm cho người ta giận nên mới mua hoa để xin lỗi à.
Phương vừa cười mỉm chi, vừa liếc nhìn về phía chàng thanh niên tên Nhựt để xem biểu hiện thế nào, anh chàng cũng cười, nhưng nụ cười có vẻ ngượng quá, không có chút gì mang cái dáng dấp tự nhiên cả, đôi mắt anh chàng hơn cuối xuống phía dưới, nàng Phương nghĩ trong bụng chắc anh chàng đang lo lắng không biết khi lại gặp Tuyền thì sẽ làm gì để chuộc lỗi với nàng. Cô nàng lại mỉm cười.
- Uhm ! Cũng là con gái với nhau nên tui cũng tâm lí mấy vụ này lắm. Ông lại phải thật là chủ động đấy nhé, không để cô nàng làm gì hết, khi vừa gặp nàng là ông phải nói chuyện liên tục nhé, hãy hỏi nàng những câu hỏi thường ngày như “Em khỏe không ?”, “Dạo này em như thế nào, ăn có nhiều không, lên được bao kí”...
- Thôi đi cô hai, tôi mà nghe lời cô vào nói như thế chắc e là bị nạt nộ và bị đuổi cổ sớm thôi.
- Thì ai mà biết cục than đen này làm sao thì làm, mà rang làm sao để cho người ta hết giận ấy thì làm, bó hoa này tui lấy 100.000 đồng là rẻ với ông rồi.
- Uh, thì tại là bạn bà mà tui mới nuốt nước mắt mà mua bó hoa như vậy đó, tôi nghiệp tui quá.
Phương vẫn thích thú cưởi mỉm và nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt của chàng Than, anh chàng có vẻ càng lúc càng lung túng bởi những viẹc liên quan đến Tuyền, càng như thế cô nàng càng thích thú để chọc tiếp. Gió vãn cứ nhè nhẹ thổi từng cơn mien man qua từng phiến lá, con đường vẫn thơ mộng như ngày nào bởi những hang hoa tươi mát rợp bong suốt chiều dài. Chiếc xe màu đen nhoáng rời khỏi của hang hoa và đang tiến thẳng về phía trước, con đường mà có một người làm anh chàng phait lung túng như thế. Phương vẫn đứng dõi theo và min cười một cách vô tư lự, trở vào cửa hàng, bên chiếc bàn của mình, cô nàng khẽ đặt một quyển sổ lên trước mặt mình, đánh một dấu check thứ 72 phía dưới tấm hình của một anh chàng với khuôn mặt điển trai, với mái tóc ngắn đến độ không còn ngắn thêm được nữa, và vẻ rắn rỏi lộ qua màu qua màu mật ong một cách rất nhiệt đới. Cô nàng lại chỉ mỉm cười và thoáng một chút gì đó suy tư trong tâm trí mình. Tay chống cằm nhìn ra ngoài, xem những chiếc xe chạy qua, chạy lại tấp nập, cô hiểu rằng, của sống quanh cô vẫn tiếp diễn như thế, một cách trầm lặng nhưng không kém phần sôi động, cô có thể quên mọi thứ xung quanh, nhưng khi trở về thực, thì nó đã diễn ra một cách chóng mặt, cũng lại chỉ mỉm cười, cô nàng lại ngồi đó viết vu vơ một vài chữ vào cuốn sổ rồi lại tiếp tục công việc chăm chút cho từng khóm hoa trong gian hang của mình.
Ai có biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này, bởi đó là một dấu chấm hỏi mà không ai có thể giải được cho đến khi va chạm với nó, dấu chấm hỏi sẽ là một nốt hoa mà đỏ son nhưng cột mốc của sự thành công, cũng có thể là một mảnh vải tím đẩy vẻ bí ẩn khiến ta luôn khám phá những gì sẽ chưa đựng tiếp tục bên trong, nhưng cũng có thể là một đám mây xám xịt vầng vũ trước khi mưa, nói chung là sẽ không ai biết được một câu trả lời chính xác vào tương lai. Khung cửa sổ của ngày mai vẫn sẽ còn hiện mãi trước mặt chúng ta, phía ngoài kia là một bầu trời xanh bát ngát, nhưng biết đâu chỉ ít phút sau lại xám xịt một màu buồn của những ngày mưa. Con đường trong xanh một màu trời ngây ngất lại chuyển dần sang màu của những cơn mưa ập tới, gió thổi mỗi lúc mạnh hơn, những bong hoa sứ trắng bay tứ tung trong không gian, những cánh hoa bằng lăng mỏng manh cũng theo cơn gió mặc nó thổi đi đâu thì đi, mưa bắt đầu trút xuống, mưa nhỏ với từng hạt nhẹ nhàng lăn trên từng mái nhà, nhẹ roi trên những tấm bảng quản cáo đứng sừng sững ngoài phố, mưa nhẹ treo mình trên những cánh lá, nhẹ nhàng đung đưa rơi nhảy tõm xuống vùng trời đầy nước ở phía dưới mình, mưa bắt đầu lớn dần, trong cái khí trời như thế, gió vẫn cứ mặc, nó vẫn cứ gào thét trong không trung, mưa xối xả, mưa thả mình rơi trên mọi vẫn, chiếc xa đen nhoáng cũng đang hứng chịu những cú vút mình đầy thiện nghệ của những hạt mưa, chiếc xe cứ chạy, chạy mãi rồi một lúc sau lại dừng lại trước một căn nhà cao lớn, phía trước là hai con sư tử bằng đá hung dũng đứng gác mặc cho gió mưa thế nào. Anh chàng với nước da màu mật ông tên Nhựt bước xuống, mặc cho mưa có tuôn xối xả đến thế nào đi nữa, thì rồi tiếng chuông cửa cũng vang lên, đã một hồi chuông, rồi them một hồi chuông nữa, vẫn chưa thấy ai xuất hiện, cái lạnh từ từ thấm vào trong từng thớ thịt của anh, tiếng chuông thứ ba cũng đã vang lên nhưng cũng không thấy ai trả lời, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng anh chàng vẫn cứ đứng đó them một lúc lâu nữa, chàng vẫn chờ nhưng không thấy ai ra mở công, mưa thì vẫn cứ rơi xối xả, mưa như trút những cơn thịnh nộ, một nỗi long xuống cho thế gian, mắt Nhựt không còn nhìn rỏ bởi những hạt mưa đã phần nào che mất tầm nhìn của mình, đôi môi đã chuyển sang một màu khác, tiếng thở hơi nặng hơn, tiếng lập cập của hai hàm răng va vào nhau. Nhưng rồi tất cả như chìm vào trong im lặng, tiếng mưa vẫn cứ mạnh bạo rơi, nhưng nó không còn vang lên một tiếng nào cả, những tiếng động khác hình như cũng im lặng theo, không có thứ gì hiện hữu nơi đây phát ra một thứ âm thanh gì, tiếng nấc nhẹ nhẹ nơi đâu phát ra, nhưng có lẽ cũng không ai biết, tiếng hai trai tim đang đập tình thịch cũng chẳng ai hay, không ai nhận ra điều gì khác thưởng, kể cả Nhựt, anh chàng cũng không nhận ra được điều gì khác lạ đang diễn ra. Thất vọng xen lẫn một chút chán nản, với cái cở thể ướt sũng toàn nước mưa, trên tay vẫn cầm đóa hoa cũng đã bị những hạt mưa quất vào đã tả tơi, anh chàng trở lại xe, và chạy thẳng một mạch về phía trước. Cơn mưa vẫn cứ rơi, hạt mưa vẫn cứ trút một cách mạnh mẽ lên mọi vật, ở phái sau cánh cửa sổ lớn ở tầng trên của ngồi nhà lớn ấy, phái sau tấm rmè màu trắng toanh ấy, có tiếng người đang thút thít không, cô nàng chỉ có thể khẽ nói thầm câu gì đó như là “Em xin lỗi”.....
Tiếng la của Trang thật lớn, cô nàng vẫy tay thật mạnh về phía trước, còn miệng thì cứ hô to “Mít Ướt ơi, lại đây nhanh lên”, tay còn lại của cô thì lại đang giật cánh tay của một chàng thanh niên đứng kế bên, anh chàng còn bận bịu với tấm bảng to tướng mà cô nàng đã tặng cho anh khi đến sân bay, anh chàng chỉ còn việc đứng đó cười với những hành động con nít của Trang. Phương và Nhựt chỉ đứng kế bên mà cười hội đồng theo, cả bốn người cùng hô to về phía trước “Mít Ướt ! We miss you !”.
- Chà, nghe có vẻ sến quá không đấy.
- Có gì đâu mà sến, thì lâu lắm mới gặp lại mới nhớ là đứng rồi, cậu thiệt tình là không biết gì hết đấy Việt Quốc.
- Uh, đúng rồi đó, Trang đã bảo vậy rồi, mà lại không biết gì hết thiệt là tình cái cậu này. Phải không Nhựt “Than”.
Cô nàng vừa nói, vừa cười, vừa nhìn về phía của Nhựt, cô thấy được một nụ cười tươi nhưng có phần còn gượng gạo trên khuôn mặt của anh chàng, chắc hản cô đã biết lí do lại tại vì sao rồi.
Một chàng thanh niên khác từ phía trước tiến lại gần, anh chàng lại mỉm cười, nụ cười thật kiểu cách, và chính cử chỉ nào khiến cho cả bọn phải phì cười lên, anh chàng với nước da trắng như một cô con gái, khuôn mặt thì cũng không khác mấy với mấy cô đào kép trong những vở tuồng, hang mi dài và cong cộng với đôi mắt buồn một cách nghệ sĩ, khiến cho vẽ đẹp của anh chàng càng nữ tính hơn.
- Mít Ứơt, càng lờn nhìn ông càng đỡ hơn trước nhiều lắm.
- Chà, ý bà là sao vậy Trang Chằn.
- Ai là Trang Chằn nè. Hỏi ông Quốc thử coi tui với bà Phương ai ứng cử sang giá hơn cái danh hiệu này.
- Ai mà biết, thì chắc ông Quốc nói là tui rồi, bao giờ ổng cũng bênh bà hết rồi còn gì, thôi bà nói vậy thì để tui ôm cái danh này cho. Hi...hi... mà Mít Ướt nà, lần này về đây, dự định ở lại lâu lâu ấy nhé, lớn rồi chắc ba mẹ không quản thúc như trước rồi đúng không.
- Uh, thì không còn bị quản như lúc trước nữa, nhưng tui ở lại đây một tháng, rồi quay về Úc có chút chuyện trước khi tốt nghiệp, rồi quay về Việt Nam luôn.
- Thế à, tui cứ tưởng ba mẹ ông còn cấm cung cậu trai quí tử này nữa chứ, con trai gì mà ông bã giữ hơn con gái rượu nữa. À mà ba mẹ ông không về hã Mít Ướt ?
- Trang ơi, người ta cũng lớn rồi, cứ kêu Mít Ứơt hoài, tui thấy kì cho ông Phúc lắm đó.
- Ông Than nói đúng lắm.
- Bà thì lúc nào cũng bênh ông Than, ổng nói gì cũng đúng hết mà, đúng không, nếu ổng mà không thích bà Tuyền, thì chắc bà “giết” ông lâu rồi đúng không. Hi...hi...
- Bà này, ông ấy ...
- Ò ...
- À, mà còn Tuyền và Lĩnh Đại Ca đâu, hai người đó không đến à.
- À, thì Tuyền dạo này tụi này cũng ít liên lạc được, nên cũng không biết sao nữa, còn Lĩnh thì hôm nay đang bận lắm, nên không đến được, nhưng ổng nhắn lời thăm hỏi tới ông đó.
- Sao ông biết ông nhắn vậy Quốc, hay là xạo đó.
- Bà Trang này ! Thì tại mấy hôm trước hai ổng với hai đứa mình có đi nhậu nhẹt đó, ông nói mà bà quên đó.
Không khí trò chuyện tại san bay của những người bạn trẻ gặp lại nhau thật vui và ấm cúng, những đứa trẻ ngày nào còn rất con nít, đã gắn bó cả một tuổi thơ vào nhau, để rồi giờ đây, khi lớn lên vẫn như xưa, tình bạn đó vẫn được giữ mãi. Con thuyền này vẫn cứ chảy trên dòng song thời gian, dù bao nhiêu xa cách về địa lí, dù bao nhiêu trắc trở về thơi gian, con thuyền vẫn bền tiến trên dòng sông, và cả bảy người thanh niên này luôn hi vọng tình bạn của họ sẽ mãi bền vững theo thời gian....
- Tối hôm nay tụi mình có tổ chức Party hông vậy ?
- Ý kiến của Phương hay đó, mọi người nghĩ sao ?
- Thì lúc đó giờ ông với bà Phương ai cũng một kiểu, có bào giờ chê nhau đâu, ông tung thì bà hứng, bã tung thì ông hứng, có gì thôi à. Mà ý kiến này cũng được đấy, lâu lắm rồi nhóm mình không có dịp tập hợp đũ lại như hôm nay.
- Uh, đúng vậy đó, vậy để tui một hồi phone cho ông Lĩnh vậy.
- Uh, ông Quốc phone cho ông Lĩnh đi, ông Nhựt thì đi gọi con Tuyền, tui với Trang ở lại đây chọc Mít Ướt.
- À... à... không được đâu.
- Làm gì không được.
Cả Phương và Trang đêu đồng thanh nạt lại, cùng nhau mỉm cười trước thái độ của Nhựt, cả hai chắc hẳn biết rằng ông sẽ không đủ tài sức để có thể gặp Tuyền để mà nói vụ việc hôm nay, nhưng cả hai cũng vẫn cữ trêu cậu Than khiến anh chàng không khỏi phải lung túng suốt một buổi dài. Phương một câu thì thì Trang hai câu, Trang một câu nhái giọng Tuyền, thì Phương lại hai câu nhõng nhẽo, khiến anh chàng phải khổ sở biết chừng nào, còn ba chàng trai kia thì chỉ đứng bên ngoài mà cười với mếu.
- Ê, hai chúng tôi không phải diễn trò không công cho ba ông cười đâu nhé, một hồi phải có một chầu kem cho hai chúng tôi đó. Trang lên tiếng.
- Đúng đó, phải có một chầu kem. Mà ông Nhựt nè, để một hồi tui với bà Trang đỉ rut Tuyền cho, chọc ông vậy thôi, chứ tui biết là nàng chưa tha thứ cho ông đúng không.
- À... à...
- À gì mà à đúng là vậy rồi, thôi đi ăn kem đi, vào đó mà nói tiếp đứng đây hoài nắng quá.
- Ông Quốc nãy giờ cũng có một câu hay đó chứ.
- Sao bà lúc nào cũng chê ổng hết vậy Trang.
- Thì chứ ông có gì hay để khen đâu.
- Thiệt hông đó.
- Thiệt, Mít Ướt của tui còn có nhiều cái để khen hơn nè.
- Thiệt không đó, cái gì vậy, bà kể cho tui biết coi.
- Mà bà này, ổng cũng lớn rồi, kêu Mít Ướt hoài sợ ổng ngại đó, kêu tên ổng đi.
- Bà này lắm trò, tui thích kêu là Mít Ướt thì sao.
- Không sao đâu mà, tui thì cứ kêu lại là Trang Chằn với Phương Chì là xong thôi.
- Ông này dám.
Thật hạnh phúc khi sống trong tình cảm của bạn bè, những yêu thương, hạnh phúc vẫn cứ chan hòa trong tim của mỗi con người và trong mỗi chúng ta đều khao khát được sống trong những điều ấm áp đó, không ai phủ nhận rằng chính tình bạn là một phần động lực giúp cho chúng ta tiến lên phía trước, đủ nghị lực và dũng cảm để đối mặt với những thử thách của cuộc sống. Những người bạn vừa đi vừa vui đùa và cùng nhau sánh bước trên con đường, họ cùng nhau đi về phía trước, và chắc rằng trong mỗi họ đều đang tìm về kí ức của ngày xưa, thời thơ ấu đang vây quanh họ, đang trao cho họ nhưng cảm xúc của ngày xưa. Mùi đất, mùi của những con sông, mùi của những trảng cỏ bị cắt ngang thơm một mùi của ngày mới, những cánh đồng lúc vàn trĩu nặng những hạt, và những hang cao thẳng hang trước cổng nhà, và nhớ nhất là cây dâu sau vườn, nơi mà đóng một dấu mốc vào cuộc đời của họ, những đứa trẻ đã từ đó lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau....
- Hai bà đó à, vào nhà chơi nè.
- Hôm nay bà ở nhà một mình à.
- Ừ, dì và dượng đi công chuyện hết rồi. Mà bà hỏi với ý gì vậy nè, bộ tính cưỡm cái gì trong nàh tui hã bà Phương kia.
- Hông dám đâu, bã tính vào để tư vấn tình cảm cho bà đó.
- Cho tui à, vụ gì mà tư vấn.
- Thôi bà ơi, thì cái vụ của bà với ông Than đó. Trang vừa nói vừa liếc yêu về phía Tuyền.
- Uh, sao hôm đó ông xin lỗi bà rồi mà sao bà không tha thứ cho ông ? Mà là vụ gì vậy ?
- Vụ gì vậy, bà nói cho tui với bà Trang biết coi.
- Thì mấy bà biết rồi đó, cái vụ mà có cái cô nào đó tự nhiên lại nói với tui là thích ổng rồi, yêu cầu tui không nên tiếp tục quen ổng nữa, hỏi tui làm sao mà không giận ổng.
- Mà bà cũng vô duyên thiệt đó, thì con nhỏ đó nói thôi chứ có phải ông làm gì có lỗi với bà đâu mà bà lại làm như thế, bà làm vậy ổng buồn lắm đó bà biết không.
- Bà lại bênh ông nữa rồi bà Phương, tui cũng đã nói với ổng rồi, tui không muốn ổng tiếp tục theo cái nghề ca sĩ của ông, tui thấy cái việc này không phù hợp với ổng chút nào, ông thì lại khăng khăng cho là không sao.
- Thì chắc cái nhỏ đó là Fan của ông đó bà.
- Fan thì kệ, nhưng tui không chấp nhận được.
- Vậy là tính giận ổng luôn hã.
- Mà nhận hoa của người ta rồi mà sao không tha thứ cho người ta trời.
- Ũa, ông tặng hoa cho bã nữa à.
Vẽ mặt Tuyền lại buồn hẳn xuống, cô nàng cúi gầm mặt xuống, không nói them một câu nào nữa, cái không khí tranh cãi khi này biến đâu mất tiêu hết, để lại là một không gian im lặng đến ngột ngạt, Tuyền vẫn cuối gầm mặt xuống dưới, hình như cô đang khóc, những giọt nước mắt đang chạy lăn tròn trên mu bàn tay cô. Phương và Trang nhìn nhau rồi lại nhìn Tuyền.
- Tui tính là sẽ không chấp nhận lời đề nghị làm bạn của ông Nhựt.
- Sao vậy ? Cả Phương và Trang đều ngạc nhiên hỏi.
- Bởi vì ... bởi vì...
- Sao vậy ? Bà sao cứ ấp úng hoài vậy. Trang tỏ ra sốt ruột hỏi.
- Hôm đó tui đã để ông Nhựt đứng ngoài mưa.
- Hôm ổng lại xin lỗi bà ấy à ? Phương lại một lần nữa ngạc nhiên.
- Ừ, hôm đó, Nhựt đứng ở ngoài bấm chuông suốt, nhưng hôm đó cũng chỉ có mình tui ở nhà, tui không có mở cửa cho ông ấy, hôm đó tui cũng muốn trốn ổng, cứ mặc cho ổng bấm chuông.
- Trời sao bà ác quá vậy ? Trang la lên.
- Trời, làm gì bà phản ứng mạnh dữ vậy Trang. Mà hôm đó bà cũng kì thiệt đó, bà có biết rằng tui đã khổ công bó cái bó hoa đó cho ổng đem lại xin lỗi bà không, bà biết tui khổ lắm không.
- Tui tưởng bà quan tâm chuyện của hai đứa nó, ai dè bà quan tâm bó hoa mà bà bó bán cho ổng.
- 100.000 đó bà.
- Kệ bà. Mà sao bà ác quá vậy Tuyền, tui nhớ bà hiền lắm mà.
- Rồi cuối cùng sao ? Phương hỏi thêm.
- Tui cũng không ra ngoài đó, tui để ổng đứng đó, mình mẩy thì ướt hết trơn, bó hoa thì cũng dập tả tơi, tui cũng muốn ông ấy thất vọng về tui mà bỏ luôn.
- Hôm nay ổng buồn lắm đó.
- Hôm đó mà ổng không bị bệnh là may lắm rồi đó, bà quả thiệt là... Trang chật lưỡi.
- Mít Ướt về rồi đó, tối nay có Party nè, bà đi nhé.
- Uh, Mít Ướt về hồi nào vậy ?
- Hồi sang, nhưng phone hoài mấy lần mà máy bà bận nên không có báo luôn. Tối nay đi gặp ổng đi, dạo này nhìn ổng còn đẹp trai hơn lúc trước nữa, nhưng có điều nhìn cũng nữ quá.
- Bà Trang này, thì tại ba mẹ sinh ổng ra đã giống con gái rồi, mà sao giờ.
- Bà Tuyền nói đúng đó, chứ tại ổng giống mẹ ổng chi, mà công nhận mẹ ổng đẹp quá.
Trong căn phòng lại rộn lên tiếng cười, tiếng nói, ai cũng đang vui vẻ với câu chuyện mà mình đang đề cập, không khí lại rộn lên nhưng ai cũng chắc rằng những người kia đang bộn bề những tâm sự trong long nhưng không nói ra, khuôn mặt vui vẻ của Tuyền vẫn hiện lên một chút xíu buồn trong đó, không gì có che đậy được rặng cô cũng rất thích Nhựt, nhưng có điều gìo đó ngăn cản việc tiến đến của cô và Nhựt. Phương vẫn cười đùa vô tư như ngày nào, cô cũng có dành tình cảm cho người cô hay gọi là Than, nhưng cô lại trân trọng tình cảm mà Nhựt giành cho Tuyền, trân trọng tình cảm mà hai người dành cho nhau, và trân trọng tình bạn của cô mà cả cùng cùng những người kia đã tạo dựng nên, cô lại cười. Trang cũng cười, cũng nói, nhưng trong Trang đang là một tâm trạng khác, cô không biết diễn tả như thế nào, cô đang nghĩ về một vấn đề khác....
“Cuộc đời con người như là một vai diễn trong một vở diễn hoành tráng, sự diễn biến của vở diễn đôi khi là một nảy sinh giữa những diễn viên, nhưng phần lớn là do đạo diễn, đạo diễn có một sức mạnh lớn lao trong vở diễn. Đạo diễn cũng giống như Thưọng Đế, người đã tạo ra cuộc sống, nhưng Thượng Đế cũng lại tạo ra không ít éo le. Mỗi diễn viên đang cô hoàn thành tốt vai diễn cuộc đời mình để như một sợ tơ dệt nên một tấm vải của cuộc sống muôn màu. Nhưng cuộc sống mà đạo diễn định sẵn cho một diễn viên lại không phù hợp với người diễn viên ấy thì sao? Thay đổi ư ? Tại sao lại không ? Nhưng liệu có thay đổi được không khi ta quá nhỏ bé, có thay đổi được không khi một tấm vải dệt nên bị bỏ một lỗ kim, sẽ ra sao khi một mắc xích trong dây chuyền bị sự cố, có đổi được không khi thay đổi cách diễn sẽ làm xáo trộn cả một dàn ekip. Mình không quá tự đề cao giai trò của mình trong cuộc sống, mình không quá xem trọng sự tồn tại mình trong thế giới vạn vật này, nhưng mình quả thật chưa dám thay đổi trong lúc này mặc dù trong tim mình đang cháy lên một tiếng gọi mãnh liệt rằng đổi thay để thấy được cuộc đời có rất nhiều điều thú vị ...”. Vừa kéo chuột, vừa chăm chú đọc những dòng chữ trên màn hình vi tính, Phương vừa mỉm cười vừa chime nghiệm những điều mà mình đang đọc đựoc trên blog của Mít Ướt, cách dung từ có nhiều chổ khiến cho Phương khó hiểu, và cô cũng không biết là ý của Phúc muốn nói trong Entry này là gì, cô chỉ đọc và hiểu ra rằng trong con người của Phúc đang khao khát thay đổi một điều gì đó nhưng cậu ta không dám. Lại chỉ mỉm cười trong đêm khi mọi vật xung quanh chỉ là bong tối, chỉ mỗi ánh sang phát ra từ chiếc máy vi tính đặt đối diễn với cô. Tiếp tục thăm tiếp blog của những đứa bạn, cô click chuột vào Avatar hình của Mít Ướt nhưng đó là blog của Lĩnh Đại Ca, trang blog bao giờ cũng cuốn hút Phương nhất, trang chỉ vỏn vẹn phần blog, không có gì khác cả, với một cái theme toàn đen chỉ có phần cuối cùng trang mới thấy xuất hiện dòng chữ LVP màu xám rất khó nhận ra và một đốm lửa nhìn như đang cháy mãnh liệt lắm. Những bài entry của Lĩnh bao giờ cũng khiến cho Phương ấn tượng và chăm chú theo dõi theo từng bài của cậu ta, hôm nay theme vẫn thế, một bài viết mới lại xuất hiện khiến Phương thích thú vô cùng, và cô chăm chú đọc từng dòng của nó : “ Thời gian trôi đi như một giấc ngru quên, và khi giật mình thức dậy, ta đã thấy ngạc nhiên cùng chút bối rối bởi ta đã bỏ qua một khối thời gian dài mà không biết là đã làm gì. Khi ngủ ta cũng có những giấc mơ đẹp, nhưng những mơ ảo đó không làm cho ta cảm thấy hạnh phúc mà thay vào đó là những khát khao mãnh liệt mà đôi khi ta không bao giờ dám nghĩ rằng điều đó sẽ trở thành sự thật ...”. Vừa đọc Phương lại vừa thầm nghĩ một điều là sao hôm nay tâm trạng của Lĩnh và Phúc có vẻ gì đó kì lạ lắm, cả hai đều có những tâm sự khó hiểu và không biết là bởi nguyên do gì, kéo chuột xuống, cô thấy một tin comment, đó là của Mít Ướt, Phương càng thấy thú vị khi mình không là người mở hang cho bài entry này “điều ta nghĩ chưa hản ta sẽ làm, nhưng điều ta làm thì ta nên nghĩ kĩ”. “Ôi, lại là một dòng comment khó hiểu !” Phương phải thốt lên khi đọc comment ấy của Phúc, cô cảm thấy mắc cười bởi cách nói chuyện kì lạ của hai người trong ngày hôm nay. Tiếp tục cô nàng lại click chuột vào avatar hình một chú cá heo trắng, đó là blog của Bảo Trang, không còn chối cái bởi cái tính trẻ con quá mắt và mê bạo lực của Trang, Phương vẫn thốt lên như thế khi vào Blog của cô nàng, bởi với caí nền trắng phau là một hình biếm họa do chính Trang vẽ một cô bé cầm một cây chùy gai và đang rượt đuổi một cậu bé, cứ mỗi lần vào blog của Trang là Phương lại nhớ đến những kỉ niệm thời thơ ấu, bởi những hình trẻ con này có lẽ chỉ còn mỗi Trang vẽ mà thôi, cũng có lẽ cuộc sống này làm cho mọi người cmả giác lớn lên và đôi khi làm lãng quên những điều của tuổi thơ mà một thời ta luôn nghĩ tới. Quả thật Trang trong sang một cách trẻ con nhưng không phải với một tâm hồn của một đứa trẻ, điều đó là điều mà Phưong rất khâm phục nơi Trang, dù trong sống trong một xã hội của người lớn, vẫn là một người lớn trong công việc nhưng cô nàng lại trẻ con với người than. Và lần này lại bất ngờ với Phương khi entry lần này của trang chỉ vỏn vẹn một chữ to tướng “KHỔ”. Cô nàng ngạc nhiên vô cùng bởi sự lạ lùng trong ba cáu blog của nhóm bạn mình. Lướt tiếp tục cô thấy Blog của Việt Quốc và Minh Nhựt chưa có gì mới, tiếp tục vào blog hình một bong cẩm tú cầu tím, blog của Tuyền lại dịu dàng như với một thảm cỏ xanh và một căn nhà gỗ với những nghi ngút khói bốc ra từ ống thong. Cái tựa mới của entry làm Phương chú ý “Cám ơn cuộc đời”, kế tiếp chỉ mỗi chữ Thanks my life và một tấm hình hai bàn tay người lớn đang nâng niu một cánh bao bé bỏng của một đứa trẻ... Không hiểu nỗi nội dung của những bài viết trong blog của những đứa bạn, cô nàng uể oải thoát khỏi net và tiếp tục với công việc của mình, cô nàng đang chuẩn bị cho một đề tài về hoa để viết một cuốn sách về những loài hoa.
Với cái không gian tranh tối tranh sang như thế cô nàng thiếp đi lúc nào không hay, cũng có lẽ do đã thấm mệt cho ngày hôm nay, với một buổi party nhẹ khi nãy, nên giờ cô thấm mệt và trong cơn mơ cô lại mơ về buổi tiệc đó ...
#1
    Selphie 07.02.2007 20:14:43 (permalink)
     
     
     Với cái không gian tranh tối tranh sang như thế cô nàng thiếp đi lúc nào không hay, cũng có lẽ do đã thấm mệt cho ngày hôm nay, với một buổi party nhẹ khi nãy, nên giờ cô thấm mệt và trong cơn mơ cô lại mơ về buổi tiệc đó ... Trong mơ cô nàng lại mơ thấy những cảnh trong buổi tiệc từ đầu giờ chiều, trên bàn là một chậu hoa tươi mà đích than cô đã trang trí cho nó để dành riêng cho buổi tiệc tối hôm nay, nhưng bong hoa Ly vàng thơm ngát quyến rũ những con ong mật say mồi bằng mùi hương dịu ngọt của mình, chính điều này lại càng làm cho chậu hoa tối nay them phần lộng lẫy bởi những hạt kim tuyến được rắc trên từng cánh hoa kiêu sa đó. Góp phần vào vẻ đẹp của bộ mặt bàn tiệc là một chiếc bánh kem thật to, cũng được trang trí bằng những bong hoa lan bằng kem màu cam thật bắt mắt với phần nhị thật ngọt ngào và ngát hương của mùi vị cà phê hảo hạng, không ai khác cho chiếc bánh này, đó là anh chàng ca sĩ Minh Nhựt, chàng Than thật chẳng khó khăn gì để chọn được chiếc bánh đẹp này, bởi cô chủ hang là một fan ruột của chàng Than này mà. Chảng còn thứ gì trên bàn cả, ngoài trừ hai bức ảnh, một tấm đã ố vàng khá nhiều, tấm ảnh này có tuổi đời khoảng gần 10 năm rồi, nhìn vào tấm ảnh cả nhóm có thể tìm lại được tuổi thở của họ khi còn là nhứng đứa con nít. Trong ảnh cả ba cô bé cười tươi rạng rỡ và cũng đang ra sức làm điệu mình trước ống kính, bốn chàng trai đứng sau thì đứng nghiêm nghị, cũng đang tỏ ra vẻ đàn ông lắm, nhưng có một cậu bé da đen nhất nhóm dường như đang liếc qua nhìn một bé trai khác với làn da trắng với cái mũi đỏ như đưa đánh một thứ son hồng, có lẽ trong buổi chia nên nhóc Mít Ướt đã tả tơi một trận trước khi chụp tấm ảnh này. Tuổi đời của tấm ảnh kia thì không “già” bằng tấm trước, nó cũng có phần nào hơi cũ bởi những gì thời gian đã mang đến cho nó, nhưng những gì hiện lên trong tấm ảnh không bị phai màu chút nào cả, dù cho thế nào đi nữa, thì những nụ cười của cả bảy người thanh niên này vẫn luôn nở trên môi, mà sau một cái nháy thì khoảnh khắc này đã được lưu lại đến hôm nay. Có tiếc la chí chóe, không ai khác đó là tiếng của Trang, cô nàng đã cố sức trả lại một cú bóp mũi thật đau của Lĩnh Đại Ca, cô nàng vừa đi vừa trù tróe, vừa tỏ vẻ nhõng nhẽo với chàng Quốc, trên tay thì đang đem cả một lẳng toàn bánh đủ thứ, từ những chiếc bánh ngọt đến những chiếc bánh mặn. Kế tiếp là sự xuất hiện của Tuyền, và anh chàng Than đang đi theo sau nàng không rời nữa bước khiến cho mọi người phải mắc cười vì cử chỉ đó, bất ngờ Trang lại than cho một câu rằng “Cậu hát hay, khiến cho nhiều cô gái phải đảo điên vì cậu cho nên giờ cậu mới khổ như thế đó”, và đáp lại câu nói ấy chỉ là một cái xá với ý năn nỉ cô nàng đừng có châm dầu vào lửa nửa lại khiến cho cả bọn lại phải cười lăn cả ra. Một tiếng “hù” cất lên, cả bọn rời bỏ tâm điểm là chàng Than tội nghiệp để tìm theo cái tiếng động vừa mới thốt lên, bên cạnh Lĩnh bây giờ không ai khác chính là Phúc Mít Ướt, tiếng cười lại vang lên.... “Phương ơi”.... chưa kịp thưởng thức món bánh kem ấy thì Trang ....”Phương ơi” .... đã dung để tặng lên khuôn mặt của Phúc một mảng thật ....”Phương ơi”.
    - Sao không lên giường ngủ cho đàng hoàng, làm gì mà ngủ kì cục vậy.
    - Mẹ hã, tại con mệt nên ngủ quên thôi ạ, bộ sang rồi hả mẹ, nhanh vây ?
    - Sáng đâu mà sang, tại đi ngang phòng thấy như thế nên mẹ vào đây coi thôi, con gái gì mà ... thôi cũng khuya rồi, đi ngủ cho sớm đi. Bà Hoàng chật lưỡi rồi đi về phía kia của bong đêm.
    Cô nàng lại ngồi đó dõi theo mẹ rồi mỉm cười, cô biết dù bây giờ mình đã lớn rồi, nhưng trong tâm trí của những bậc phụ huynh thì vẫn còn bé lắm, vẫn còn là con nít và vẫn cần sự chăm sóc của người lớn. Cô lại mỉm cười rồi shut down máy để đi ngủ, bây giờ trong phòng chỉ còn lại một chút ánh sang màu xanh lục nhạt nhẽo của chiếc đèn ngủ ...
    Buổi sang của những ngày hôm nay có chút gì đó lạnh buốt len vào từng thớ thịt trên người, cái gió của mùa đông của vùng phía Nam không quá ác nghiệt như những lưới dao cắt vào da như ở ngoài miền Bắc, nhưng trong mỗi con người ở đây cung phải chút gì đó thốt lên rằng “Trời lạnh !”. Có lẽ cái khí hậu như thế này là để báo cho mọi người biết rằng chúa đông sẽ qua sớm thôi và đây là những cơn gió cuối năm để chào một mùa mới sang. Ra đường những ngày này vào lúc sang sớm, đi trên con đường quen thuộc của mọi người, ta sẽ bắt gặp từng làn sương mỏng vắt ngang những cành cây, những giọt sương lại ưu tư đọng bên những chiếc lá xanh dính ở trên cành, thỉnh thoảng một cơn gió lại thổi qua khiến cho nhiều người lại rùng mình. Trời có lạnh hơn đấy, nhưng trên những nẻo đường những cụ già, bà lão, những cặp vợ chồng, những người bạn hang sớm vãn cứ thức giấc đúng giờ như một công việc định kì, với cái tong màu trắng, từng người lại say sưa với công việc chạy bộ vào buổi sang của mình. Minh Phúc cũng thế, hôm nay là ngày thứ hai sau chuyến bay từ Úc về, đáng lẽ anh chàng phải tự thưởng cho mình một cái cảm giác êm đềm và ấm áp trong chiếc chăn vào buổi này, nhưng chạy bộ lại là chọn của chàng ngay lúc ấy, đang cùng chạy song song với Phúc là một người thanh niên với vóc người cao, khỏe, rắn rỏi bởi một cơ bắp và màu da đồng của những ngày đã làm việc ngoài ruộng khi trước, đó là Hồng Lĩnh, mặc dù anh chàng đã lên thành phố để học đại học bốn năm, đã đi làm một công việc trong văn phòng hai năm nhưng cái làn da của những ngày làm việc đồng áng chỉ phai đi phần nào thôi. Từng nhịp, từng nhịp cả hai cùng chạy trên vĩa hè của công viên Lưu Hữu Phước, những phiến lá chò đang rung rinh khi những con gió nhẹ thổi qua, những giọt sương mong manh rơi xuống, thỉnh thoảng những quả chò cũng bay trong không trung khi có làn gió khác ập đến.
    - Bộ không mệt sao, mà mới về đã không chịu nghĩ ngơi mà lại ra đây chạy bộ vậy Mít Ướt.
    - Ừ, mệt thì có mệt đấy, nhưng từ hôm qua tới giờ có nói chuyện được với Đại Ca nhiều đâu, nên hôm nay rủ đi chạy bộ ấy à.
    - Chà, làm chuyện ở không quá nhỉ, bộ chứ không còn dịp sao mà lại phải là dịp này, để sang sang tui với ông đi ăn sang rồi nói chuyện cũng được mà.
    - Ờ, thì tại lỡ rủ rồi, mà cũng đã chạy rồi, làm gì mà nói dữ vậy.
    - Ha...ha... uh, không có gì. Mà sao, ở bên ây học xong rồi, tính lấy bằng về đây làm ông chủ à.
    - Chắc là vậy rồi đó, Phúc sẽ vào làm sếp của Lĩnh đấy.
    - Nói đùa chắc.
    - Nói thiệt mà, chuyện đâu ra đấy hết rồi, về tui sẽ làm trưởng phòng thuộc bộ phần mà ông đang làm luôn đấy.
    - Thật không đấy, nói dối mà không chớp mắt hay đáo để.
    - Thì tại vì có nói dối đâu mà chớp mắt.
    - Vậy sao lúc đó giờ, có nghe Phúc đả động gì tới việc này đâu ?
    - Thì tại...thì tại... tại Phúc muốn tạo ra chút bất ngờ ấy mà. Phúc tính là không nói ra luôn, để tới hôm Lĩnh gặp trưởng phòng mới sẽ ngạc nhiên hơn ấy mà.
    - Thế à, vậy là việc ấy thật à. Quả thật là sắp có một người trưởng phòng mới về, nhưng đâu có ngờ người đó lại là Mít Ướt này.
    - Hi...hi... rồi tui sẽ đì ông cho ông không cơ hội tiến than nữa.
    - Trời ! Sao ác dữ vậy, làm gì cũng phải để chút đức lại cho con ông sau này chứ.
    - Con à ... Ê bên kia có quán tàu hủ kìa, qua đó làm bậy ít chén đi.
    - Được đó, mà nè về đây làm việc, còn bồ bịch bên đó tính sao ?
    - Bồ bịch gì bên đó ?
    - Trời, học ở môi trường nước ngoài, lại là sinh viên không lẽ là chưa có cô bồ nào, chưa có đến một mối tình để giắt lưng sao ?
    - Dạ, tại em lo học lo hành, không nghĩ đến mấy chuyện đó nên chưa có, bộ điều đó lạ lắm sao.
    - Ừ, cũng lạ. Tại ông đẹp trai, ông không kua người ta, thì cũng có nhiều cô kua ông mà.
    - Ừ, nhưng tui không thích, tại tui tính về đây kua ông thôi.
    - Kua tui à ?
    - Ừ !
    - Tui có gì mà kua, mà sao kua được mà kua.
    - Hi...hi... ừ mà Phúc thích Lĩnh thiệt mà, không nói đùa đâu, Phúc vẫn còn nhớ như in chuyện của 5 năm trước.
    - Chuyện của 5 năm trước à, là chuyện gì ?
    - Chuyện ....
    - Phúc nói đến chuyện hôm ấy à.
    - Chuyện vào cái năm Lĩnh đang học đại học năm thứ nhất ấy.
    - Biết rồi, quả là lúc đó tui sai thiệt, nhưng không ngờ là ông còn nhớ đến bây giờ.
    - Ờ thì ...
    - Thôi đứng nói chuyện này nữa nha, dù gì thì ...
    - Dù gì thi sao ? Sao không nói nữa.
    - Bởi Lĩnh muốn tốt cho Phúc thôi.
    - Nhưng điều có thể làm tốt cho Phúc là hãy chấp nhận tình cảm của Phúc dành cho Lĩnh kìa.
    - Sao lại ép buộc người khắc như vậy thế. Thôi Lĩnh chạy đây, Phúc trả tiền rồi rượt theo nha, đó Phúc chạy đuổi kịp đấy.
    - Ê, chơi ăn gian nhé, chờ với ....
    Trời bây giờ đã ấm hơn, những làn sương đã không còn giăng trên bầu trơi nữa, những cơn rét mướt của buối sang đã dần thay vào đó là sự ấm áp của một ngày mới khi ánh nắng chiếu rọi từ mặt trời xuống khắp mặt đất. Hàng bằng lăng vẫn cứ đứng ấy mà vươn lên theo những tia nắng vẫy gọi, những bong hoa tím vẫn cứ bung xòe trong nắng và đung đưa theo từng nhịp của gió xuân, hoa sứ thì vẫn cứ thơm ngát và tỏa mùi hương bay khắp không trung, gió vẫn cứ vui đùa cùng mây, cùng hoa, nắng vẫn cứ tiếp tục chiếu rọi qua những mái nhà, qua những phiến lá, qua những tấm bảng hiệu, qua những ô kính, và Hồng Lĩnh đang ngôi suy ngẫm về chuyện mà Phúc đã nói sang nay. Không tài nào tập trung vào công việc của mình, chàng lại mở trang Blog của mình lên với ý định vào đó viết bậy bà vài chữ và tham quan mấy Blog của những đứa bạn than để tìm lại cảm hứng để làm việc. Có hai comment mới, một là của người có nick bangnhi... không ai khác, đích thị là cô nàng Phương Chì nhà ta, cái kiểu viết comment một cách bí hiểm cũng khiến nhiều người nhức óc nhưng cũng khá là thú vị “Ông Đại Ca kia, tui biết LVP của ông có ý gì rồi, chờ xem nhé !”, kế tiếp là comment của Phúc, nó chỉ vỏn vẹn một từ “Sorry!”. Suýt bật thành tiếng cười lớn bởi cái trẻ con còn tồn tại quá nhiều trong những đứa bạn của mình, nghĩ lại Lĩnh thấy mình đúng là anh hai cho cả nhóm, cả những đứa kia đều còn quá ngây thờ chỉ mỗi Việt Quốc là tỏ ra khá chững chạc, Trang thì biết suy nghĩ những vẫn vo tư lắm, Tuyền cũng vậy vô tư nhưng đôi khi lại trầm một cách khó hiểu, Phúc và Phương thì lại quá trẻ con, dù rằng cách ứng xử họ không phải là không tốt, Nhựt thì đã trưởng thành, nhưng con đường Nhựt chọn quá bấp bênh. Càng nghĩ Lĩnh càng thấy mình cần phải là một người anh cho tất cả. Thoát ra khỏi mạng để trở lại với công việc, nhìn vào cái màng hình với những bảng số liệu chằn chịt, quả là khó nuốt nổi nếu anh chàng không tự thưởng cho mình một ngớp café ngay sau đó.
    Buổi trưa với một chút thời gian nhà hạ để đánh một giấc ngủ ngắn chuẩn bị cho công việc buổi chiều, nhưng Lĩnh không tài nào ngủ được, anh chàng cứ suy tư, cứ nghĩ đi, nghĩ lại những điều mà Phúc nói buổi sang, Lĩnh lại boăn khoăn không biết Phúc sẽ ra sao, anh chàng lấy một mảnh giấy trắng và viết một cái gì đó lên trên ấy “LVP” “Lĩnh và Phúc”, không phải điên rồ mà Lĩnh viết ra thành như thế, cái hang chữ LVP đã hiển hiện trên Blog của anh từ cái ngày nó vừa được tạo, và ý nghĩ của nó cũng không có cái nào khác ngoài cái nghĩ anh đã gi ra trên giấy, nhưng hiện giờ anh đang khổ sở bởi những gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh thay vì đó là niềm hạnh phúc. Tại sao ư, trong số những người bạn than trong nhóm của mình, Lĩnh là người nghèo nhất, cái nghèo của anh không hẳn là nghèo về vật chất, nhưng so với những đứa kia anh là đứa thua thiệt, cái khá giả của gia đình anh phải được làm ra trên từng thớ ruộng, mảnh đất, cái khá giá phải xây dựng trên tắm lưng hang ngày phải thiêu đốt ngoài đồng, phải tuôn xuống biết bao nhiêu mồ hôi, cái nghèo của gia đình anh là cả cha lẫn mẹ anh chỉ là những người tốt nghiệp cấp 1. Nhưng những điều đó không làm anh tư ti hay mặc cảm, anh rất hãnh diện bởi những mẫu đất này đã là dòng sữa thứ hai nuôi anh khôn lớn, chính cha mẹ anh, những người quê mùa, dốt nát nhưng trong long họ vẫn vươn lên, đốt cháy lonfg nhiệt thành trong anh để anh có được như ngày hôm nay. Nhưng anh đau khổ khi anh lại có cảm giác thích một người bạn than của mình, đó là Phúc...
    Minh Phúc lớn lên trong một gia đình trí thức thuộc loại danh giá, cha mẹ Phúc là những người học cao hiểu rộng, họ lại biết cách đối nhân xử thế hợp lẽ hợp tình, và những người bạn của cha mẹ Phúc trong đó có cả cha mẹ của những đứa khác trong nhóm, kể cả cha mẹ Lĩnh. Mỗi người một hoàn cảnh, nhưng họ luôn là cầu nối một phần giao kết tình bạn của chúng tôi bên chặt hơn, Phúc lớn lên không một ngày phải ra đồng gặt lúc, không một ngày thức sớm hơn gà để phải phơi sương,...
    Bởi những điều đó, Lĩnh không thể nào chấp nhận lời đề nghị của Phúc vào ban sang, tương lại của anh cũng vừa tạo dừng được, tương lai của Phúc cũng sẽ rất huy hoàng về phía sau, do đó anh buộc long không thể để bắt cứ lý do nào để đạp đổ cả hai. Nói như thế thật mâu thuẫn khi giữa công việc và chấp nhận điều này không ăn nhập vào nhau, nhưng giữa chúng lại có những mối kết bền chặt đến không ngờ. Anh lo sợ nhiều đến tương lai của hai đứa, anh sợ nhiều lắm. Suy nghĩ nhiều rồi anh thiếp đi hồi nào không hay trong phòng nghĩ trưa của công viên, nhưng lại có những giấc mơ trưa kéo đến vỗ về giấc ngủ không an lành của anh.
    Những hồi hộp như một số đứa khác, Lĩnh cũng đứng chen lấn cùng với mấy đứa bạn than để coi điểm kì thì tuyển sinh năm nay, “Phan Ngọc Linh, Đỗ Ngọc Linh, Lưu Hồng Lĩnh ...” tiếng reo vui mừng lại vang lên khi thấy tên mình có trong danh sách học sinh trung tuyển kì thi đại học, Lĩnh vui mừng không xiết bởi kết quả đó, Phương, Trang cũng đậu, Quốc, Tuyền và Nhựt thì không. Nhưng cả bọn đều vui vẻ để chúc mừng những đứa trúng tuyển, cả bọn cười để xua đi cái vận rủi để những đứa hỏng năm sau thi lại. Là thế đó, Lĩnh cũng vào giảng đường đại học, những cái lạ lẫm, mới mẻ trong môi trường này rồi cùng dần dần anh cũng bắt kịp, Lĩnh cũng cô gắng học tập để có những thành tích tốt trong học tập để có thể khiến cho những công sức của cha mẹ đổ ra trên ruộng đồng không là hao phí. Ấn tượng anh không bao giờ quên ở những năm học đại học là luôn được nhân học bổng của khoa, của trường, nhưng kế đó, có một ấn tượng anh đã cố vùi quên và khi nó dần được quên lãng thì giờ đây nó lại được tái hiện lại. Khi nhận học bổng cuối năm thứ nhất trong việc đi học đại học, Lĩnh khao cho cả bọn một chầu hoành tráng cũng để ăn mừng cả nhóm tụ tập đầy đủ khi Phúc cũng về nước thăm cả bọn vào dịp nghỉ hè, hôm đó cả nhóm vui đùa thật vui tươi và cũng pha trộn khá nhiều trò hài hước khiến cả bọn phải lăn ra cười ngây ngất. Mỗi đứa một ly rượu nhỏ, nâng cốc chúc mừng cho sự giỏi giang trong học tập của Lĩnh, buổi tiệc tan với việc cụng ly chúc mừng này, nhưng nó là một cái mốc khác trong cuộc đời của Lĩnh. Đêm đó Phúc ngủ lại phòng trọ của anh, buổi tối thật vui vẻ, khi hai đứa nằm ngửa nhìn lên trần nhà đếm những con thằn lằn đang bò nên đó, và trò chuyện tâm sự với nhau, cái sai mà Lĩnh ray rức bởi anh chính là người chủ động khi quay sang ôm chầm lấy Phúc và hôn lên má anh chàng một phát ngọt ngào, rồi có những chuyện không muốn cũng đến, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, bởi đó là một ẩn số của thời gian ....
    Ai cũng có những lúc làm sai, ai cũng có khi làm những việc mà đến khi trưởng thành, hoặc sau một thời gian rồi nhìn lại, cảm thấy bất ngờ, tiếc nuối và đôi khi hào hứng với những gì mình làm trong quá khứ. Quá khứ là một điều mà chúng ta đã không thể xóa bỏ như biệt xóa những từ trong văn bản khi ta đánh trên máy vi tính, quá khư cũng không phải là cái để ta luôn tìm về và sống ảo vọng trong đó, nó lại càng không phải là cái để ta chiếm giữ toàn bộ trong tâm hồn mình. Hãy để quá khứ có một vị trí nhỏ trong tiềm thức của mỗi chúng ta, hãy đôi khi tìm về nó nhưng hãy xem đó như là những kỉ niệm mặc dù biết rằng đan vào đó những kỉ niệm vui là còn muôn vàn những điều buồn bã mà trong cuộc sống ai cũng phải trãi qua. Có đôi khi ta cứ nhằm tưởng rằng tình yêu rất xa xôi mà chúng ta đi tìm hoài vẫn không thấy, cũng có đôi khi ta lại nhìn thấy một cuộc tình của ta đang hiển hiện một cách rỏ nét trước mặt, nhưng chắc đâu đó là một mối tình không hẳn của ta. Thượng đế đã tạo ra chàng Adam cô đơn trên thế giới muôn màu vẻ này, thượng đế đã cho những niềm vui khỏa lấp những khi Adam buồn, nhưng khoảng trống mà không gì có thể lấp nỗi đó là nỗi cô đơn trong sâu thẳm con người Adam. Sư cô đơn, lanh lẽo và chỉ một một mình lẻ loi trong cái thế giới mênh mông bất tận lại khiến cho con người phải choáng ngợp và tư ti khi rảo bước trên nó . Lời đề nghị hãy cho mình một một người để sẽ chia những cảm xúc đã được chấp nhận, từ đốt xương sườn thứ bảy, đã sinh ra một Eva của cõi đời. Tình yêu là thế, tình yêu là tiếng gọi nơi tiềm thức của mỗi chúng ta, chúng ta luôn khao khát đi tìm nữa kia của minh, Adam luôn đi tìm đốt xương đó của chính mình, còn Eva thì cũng luôn mong ước mao tìm thấy người chủ của chiếc xương tạo nên mình, và cuộc tìm kiếm cái gọi là hạn phúc đã luôn diễn ra theo sư chuyển xoay của mọi vật. Lĩnh đau khổ và cắn rứt khi tạo hóa đã nghiệt ngã ban cho anh một cảm xúc mà không thuận theo lẽ thường của cuộc sống, Eva mà Adam trong con người anh khao khát không phải là một người phụ nữ thướt tha với làn da trắng muốt, với mái tóc dài đen bong, với đôi môi đỏ mọng và cặp mắt lung linh trong gió chiều hoàng hôn, anh lại thích một người cũng có một nụ cười của một thiên than trong buổi chiều vàng rực lửa, đôi môi đỏ với làn da trắng, cặp mắt đượm một vẻ buồn khó hiểu, nhưng đó là Phúc, một chàng trai, một đứa bạn thân đã cùng anh sống và lớn lên trong tình cảm bạn bè, và nó thổi nhiều hi vọng vào một vật gắn kết cả bảy con người
    Tiếng nói xì xào đã làm cho Lĩnh thức giấc, một giấc ngủ trưa đã trôi qua trong tâm trí anh không tạo một cảm giác khỏe khoắn để tiếp tục cho công việc buổi chiều mà lại mang cho anh một sự mỏi mệt bởi những cơn mơ đã kéo anh về quá khứ, về nỗi ray rứt luôn gặm nhấm tâm hồn anh bấy lâu nay, kéo anh về hình ảnh của Phúc, chàng trai đã thổ lộ tình cảm với anh vào buổi sang nay, và câu trả lời của anh là sự im lặng không lời đáp.
    Quốc đang đi trên con phố sầm uất nhất của thành phố, con phố nổi tiếng với những món đồ xa xỉ và lộng lẫy đến nỗi những người như anh không bao giờ dám nghĩ mình sẽ có thể là ông chủ của bất kì một củă hang nào, đó cũng là một niềm khao khát của anh, có thể đặt một nơi kinh doanh ở đây là giấc mộng mà anh đã ôm ấp khi còn là một đứa học sinh lớp 11. Rẽ vào quán Café V.I.P 2 trên con đường sầm uất ấy, anh ngồi ngắm nhìn những chiếc xe đang cõng những cặp tình nhân chạy trong buổi chiều dưới bong mát của những hang sao rợp mát cả con đường, hang sao trút lá tay lã tả trong không trung tạo cảm giấc nên thơ xen lẫn với những hạt nước bay phấp phới, long anh lặng lại, không biết đang nghĩ suy chuyện gì chỉ cứ mặc cảm xúc điều khiến, anh chăm chú nhìn những dòng xe tấp nập qua lại trên đường. Bàn tay nhỏ nhắn và lành lạnh một cách dễ chịu đang bịt kín mắt anh, có tiếng cười khúc khít phát ra từ phía sau, Quốc liền nói với vẻ háo hức và phấn khởi “Trang phải không, còn đùa nữa à !”, nhưng câu trả lời lại chỉ là một cái cười khúc khít và đôi tay cứ giữ chặt lấy đôi mắt anh.
    - Trang nào ở đây, tui nè ông.
    - Ũa, bà làm gì ở đây vạy Phương ?
    - Ò thì... ò thì ...
    - Có gì mà ấp úng vậy, sao không nói.
    - Tui đang đi với một người bạn, tình cờ thấy ông ở đây nên chạy qua chào hỏi ấy mà. Đang chờ Trang hã.
    Quốc nhận thấy có chút gì đó lung túng trên vẻ mặt của Phương, anh chỉ mỉm cười và gật đầu.
    - Vậy là chính thức hẹn hò với Trang rồi à ?
    - À, tui với Trang cũng chỉ là bạn bè thôi, không có gì hết.
    - Thiệt không đó.
    - Thì...thì... Trang chưa chấp nhận lời đề nghị của tui, Trang nói cần phải có thời gian để suy nghĩ.
    - Vậy thì ông phải càng hối thúc lên, không thôi sẽ có lúc ông sẽ ăn hận vì sự nhút nhát của mình đó.
    - Tui không nhút nhát, tui đã hỏi Trang nhiều lần rồi, Trang chỉ cười và nói là phải suy nghĩ.
    - Chán bà đó ghê, để hôm nào tui tư vấn bà giùm ông. Thôi tui qua với bạn tui nhé, ông cứ tiếp tục chờ Trang của ông đi.
    Gió chiều lại thổi lồng lộng, Trang xuất hiện trong cái chờ đợi của Quốc một cách mãnh liệt, nụ cười lại tươi rạng rỡ trên khuôn mặt cô, cái nháy mắt đáng yêu lại càng làm long chàng trai phải đảo lộn cả lên. Cuộc chuyện trò lại diễn ra trong những nụ cười của những người bạn, của một người đang mong chờ và một người đang né tránh. Một người đang khát khao một câu trả lời và một người cố tránh làm tổn thương, và cả hai lại đang nhìn về cái bàn xa xa bên kia, cô ban than của họ đang rạng rỡ cười tươi với một chàng trai khác, không thấy rỏ mặt nhưng cả hai hiểu được, đây là một người có vị trí gì đó trong xã hội, họ đang nói chuyện và cười đùa với nhau.
    Thành phố về đêm đẹp biết bao khi cái không khí Tết gần lúc gần đến gần, cái lạnh đan len lõi đâu đây trong không trung mênh mông này, người người vẫn từng dòng rồng rắn chạy trên đường, những đôi tình nhân cũng hô hức đi trên đường và khát khao vái Valentine ngọt ngào sắp đến trong sự chộn rộn của ngày Tết cổ truyền. Ánh đèn đường sang khắp cả vùng, và lung linh ảo huyền những chiếc đền ôtô chạy dọc trên xa lộ mà đã quen thuộc với những người dân nơi đây. Ngồi nhấm nháp tí café nóng trong buổi tối động lạnh này, một mình ngồi nhìn ra khung kính của siêu thị mà xem xe chạy, long của Phúc như nặng trĩu đi, cái vui của những ngày trước mất đâu hết rồi, giờ đây chiếm trọn anh là cả một nỗi buồn man mác. Nhắn cái tin thứ tám nhưng không một lần hồi âm, anh chán nản ngồi thừ ra đó và đang cố tìm cái vui trong vị đáng của ly café cũng như sự hấp dẫn từ những chiếc đèn tỏ sang đang di chuyển ngoài đường phố. Tiếng xôn xao, xì xào trong siêu thị vẫn nỗi lên như mọi khi, nó hòa lẫn với tiếng nhạc xuân như góp phần tạo nên chút cảm giác cho dịp Tết sắp đến. Rồi tiếng xì xào dần dần giảm đi và càng lúc càng nhỏ cũng là khi những chiếc xe ngoài đường vơi đi ít nhiều, Phúc vẫn ngồi đó, buồn chán không biết phải làm gì và đang tìm một mục đích để tiếp tục nhưng anh vẫn đang ngồi trong vô vọng, tiếng chuông điện thoai reo lên liên tục, nhanh chóng xem chủ nhân của cuộc gọi là ai, đó là Phương, tiếng hét thất thanh trong chiếc điện thoại vang đến bên tai Phúc khiến anh chàng sửng sốt “Phúc ơi, cứu Phương, đang ở hẻm 133 Nguyễn Văn Cừ” ....
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2007 20:17:24 bởi Selphie >
    #2
      Selphie 07.02.2007 20:23:35 (permalink)
       
       Rồi tiếng xì xào dần dần giảm đi và càng lúc càng nhỏ cũng là khi những chiếc xe ngoài đường vơi đi ít nhiều, Phúc vẫn ngồi đó, buồn chán không biết phải làm gì và đang tìm một mục đích để tiếp tục nhưng anh vẫn đang ngồi trong vô vọng, tiếng chuông điện thoai reo lên liên tục, nhanh chóng xem chủ nhân của cuộc gọi là ai, đó là Phương, tiếng hét thất thanh trong chiếc điện thoại vang đến bên tai Phúc khiến anh chàng sửng sốt “Phúc ơi, cứu Phương, đang ở hẻm 133 Nguyễn Văn Cừ” ....
      Tiếng gió xé trong không trung như những mảnh giấy bị xé toạc đi trong cơn giận dữ, đặt mình vào tình cảnh của lúc này, bạn mới có thể cảm nhận được hết sự nghẹt thở trên từng cây số mà Phúc phải chịu đựng. Cái lạnh của những ngày cuối đông là phần nào góp them cái khó khăn cho anh, những cơn rét làm cho môi anh chàng tím cả đi, đôi tay cũng tê cứng bởi phải chịu đựng trong cái lạnh như thế này, đôi môi cứ run lên cầm cập để chống chọi với cái lạnh buốt người này. Chiếc xa vẫn cứ đều ga một cách nhanh chong rẽ vào Nguyễn Văn Cừ, nhưng một sự thậy trớ trêu thay, đã bao nhiêu năm không ở Việt Nam, những thay đổi đã khiến cho Phúc mất phương hướng, tên đường không có gì đổi khác lắm, nhưng với một con hẻm thì việc thay đổi sau nhiều năm cũng là một chuyện hợp lí, với lại có đôi khi ta lại vô tình, không chú ý đến một thứ gì đó, bởi đối với ta nó không là quan trọng. Đôi mắt cũng có cảm giác mờ dần bởi những cơn gió cứ quất thẳng vào mặt anh, làn da trắng của Phúc đang dần co lại để giảm bớt cái lạnh trong đêm đông này, hơi thở khó khăn hơn bình thường chút ít.
      Bạn có bao giờ làm một ai phải bị tổn thương chưa, bạn có khi nào bị một người nào khác tổn thưởng tâm hồn mình chưa. Với mục đích sống trên đời, sự tồn tại của mình trong cõi loài người này có ý nghĩa gì với bạn hay không ? Có đôi khi đối với một người này, mọi sự vật xung quanh thật đáng vứt bỏ, họ sống trên đời bởi chỉ một nguyên nhân, đó là động lực duy nhất bơm tràn nhựa sống cho họ, đó là một người nào đó quan trọng nhất đối với họ, một sự vật khiến họ phải tồn tại cho dù xung quanh họ là cả những điều vô nghĩa. Chính cái điều quan trọng nhất ấy khiến cho ta phải luôn đi tìm kiếm để có thể chạm tới, có thể bảo vệ nó và sẽ cùng nó tiến đến về sau. Nhưng nếu đến một lúc nào đó điều đó, con người quan trọng đó không còn thì bạn sẽ làm gì ...... Tiếng gió lại không ngừng rít lên qua những hang cây quanh đường, những hàng cau giờ đây thay vào là những cây bằng lăng với những chiếc lá khô khan rì rào trong không khí, gió vẫn thổi đều, con đừng về khuya yên lặng hẳn đi, những chiếc đèn đường cũng được tát bớt để giảm điện cho cả cộng động, không khí có vẻ trầm hẳn trong bong tối, nhưng nó vẫn đủ sang ta ta có thể tìm kiếm nhau trong màn đêm giá lạnh như thế. Chiếc bảng màu xanh dương với hang chữ màu trắng cuối cùng mà Phúc tìm kiếm cũng hiện ra trước mắt “Hẻm 133 Nguyễn Văn Cừ”. Rẽ vào đó, Phúc hi vọng mau tìm thấy Phương một cách nhanh chóng, long anh cũgn đang rối cả lên, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với Phương, mà những tiếng kêu thất thanh mà anh nhận được trong điện thoại, “Phương sao rồi nhỉ?” anh thầm nghĩ như thế, và cứ nắm vững tay lái bắt chiếc Attila chạy tiếp tục. Tiếng những con dế kêu trong đêm vẫn cứ réo rắt từng đợt hòa vào cái suy tư, lo lắng của Phúc khiến cho nỗi sợ càng them nhiều hơn trong con người anh, rồi chợt nhận thấy phía trước có người, có tiếng xì xào gì đó nhưng vì ở xa nên không rỏ là họ nới những gì, và họ là ai. Xe chạy lại càng gần thì Phúc nhận ra trong đám đông, có một người con gái mà anh quen, không ai khác đó là Phương, trên khuôn mặt cô giờ không lộ vẽ gì là sợ hãi cả, mà ngược lại là một niềm vui, bên cạnh cô là một chàng trai với nước da màu mật với vóc dáng cao ráo, và Phúc bắt ngờ khi nhận ra đó là Lĩnh, và có một số người khác có lẽ là người dân ở đây, nằm trên đường lạnh cóng bây giờ là một gã đàn ông khác ăn mặc sặc mùi gian hồ và một người ăn mặc lịch lãm.
      - Có chuyện gì vừa xảy ra vậy Phương ?
      - Ũa ! Phúc đó hã, hồi nãy .... mấy tên này định làm quĩ râu xanh và nạn nhân là Phương đó.
      - Trời, bọn chúng tính làm ở nơi này à.
      - Không, cái tên mặc áo lịch sự ấy, hắn là bạn của Phương lúc Đại Học, ai mà ngờ trong máu hắn lại có số 35 đâu. Lại còn cả đồng bọn.
      - Chuyện này cũng dài lắm, một hồi Phương kể cho bọn mình biết vậy, bây giờ thì nên đi thôi. Lĩnh nói xen vào.
      - Ừ, cũng đúng.
      “Trời ơi, bọn nó cầm cây kìa !!!”
      Tiếng la thất thanh của một người phụ nữa vừa bật ra khỏi, thì tiếng “Bịch” khô khốc đã vang ra khi cái cây đang cầm trên tay một thằng côn đồ đập thẳng vào phía vai sau của Phúc, ngã quị xuống, không thể làm gì cả, mọi vật xung quanh giờ như không còn cảm giác gì với anh cả, nó thật lặng, anh quị xuống từ từ, đôi mắt mờ hẳn, và hình ảnh cuối cùng anh nhận được đó là vẻ mặt hoảng hốt của Phương, mắt Phúc nhắm nghiền lại. Còn kết quả của tên côn đồ đó là một trận đòn nhừ từ của Lĩnh và chắc hản cả bọn sẽ còn bị đòn sau khi đem về trai giam. Quốc và Trang vừa tới trong sự việc hỗn lọan như thế.
      Có tiếng chim vang vọng trong không gian, tiếng nó thanh thót làm sao ấy, làn gió nhẹ mang cái lành lạnh của những ngày cuối đông vẫn cứ dai dẳng theo suốt trong những ngày này. Nằm trên chiếc giường trãi drap trắng phao, Phúc mắt nhắm nghiền, với đôi vai được quấn vai, băng bó kĩ lưỡng, anh sang của buổi sang nhẹ nhàng len lõi qua những tầng lá, qua những rèm cửa để lọt vào đánh thức anh dậy. Mỏi mệt mở mắt ra, anh cảm thấy đó là một giấc ngru dài mà anh đã trãi qua ngỡ như là đã rất lâu, đôi mắt nặng trĩu cứ như muốn mở không lên, đôi môi thì khô cả đi và rất rát, khuôn mắt cũng vậy. Muốn cử động cũng không được, những thanh cố định vài khiến cho Phúc ngỡ ngàng, và anh mới nhớ lại những sự việc của tối qua, anh bị đánh từ phía sau, nằm trên giường trong cái buồn chán, tẻ nhạt đó, Phúc quay đầu qua phía cửa sổ để tìm chút xíu gì đó vui vẻ từ bên ngoài của cửa sổ, bình thường khi ngủ thứuc dậy anh không buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi anh thấy không có gì thú vị cả, nhưng bây giờ, khi nằm một chỗ như thế, anh lại thấy và khao khát thấy nhiều hơn những khung cảnh bên ngoài cửa sổ này. Quay về phía bên kia, anh nhận ra có một người đang nằm ngũ gục bên cạnh giường anh, nhoẻn một nụ cười nhẹ có vẽ hạnh phúc trên môi, vì anh biết đí là Lĩnh.
      Câu hỏi lại được đặt ra, khi vật gì đó, hay một người nào đó quan trọng nhất với bạn không còn nữa thì bạn sẽ thế nào khi những vật xung quanh bạn chỉ là vô nghĩa. Bạn sống chỉ vì mục đích ấy, nhưng giờ đây người quan trong nhất với bạn không còn nữa thì sẽ như thế nào nhỉ. Có những khi thời gian trôi đi trong lặng lẽ, ta cứ ngỡ nó đã đứng lại trong giấy lát để cảm nhận thấy cái yên bình vừa mới ghé qua đây, nhưng đôi khi thời gian lại trôi đi như vũ bão, có lẽ nó muốn ta hiểu rằng, sự bõ lỡ sẽ là một điều sai lầm mà có đôi khi ta không bao giờ khắc phục được. Dòng song thì vẫn chãy, thời gian thì vẫn trôi, con người rồi cũng lớn lên, rồi cũng sẽ có khi thay đôi, mọi vật cũng thay đổi, nhưng chân lý sẽ đứng lại mà tồn tại theo thời gian, nhưng có chắc rằng những chân lý sẽ vĩnh hằng tồn tại theo năm tháng không, điều đó không ai biết, và có những chân lý mà một ai đó sẽ không noi theo cũng như Phúc, việc đi tìm lại chủ nhân của chiếc xương sườn thứ 7 cuả Adam, hay là chính anh là một Adam đi tìm một Eva của mình, lại là một Adam khác, một nghịch lí khiến anh đau khổ bao lâu nay, anh muốn sống là chính mình nhưng rồi cái gia phong trong cuộc sống, cái nề nếp thường ngày của gia đình và xã hội đã không cho anh chọn con đường đi đúng của mình.
      Chỉ còn khoảng hơn một tuần nữa là Tết Nguyên Đán lại đến, cái không khí chộn rộn mong Tết đến đã trùm lên toàn một những cư dân trên toàn đất Việt, ngày Tết là điều mong ước của bao người, những ngày Xuân sẽ đến mang cho bao người bao nhiêu hi vọng mới, niềm vui mới và bắt đầu một chặn đường mới, và họ tự viết tiếp một năm mới của cuộc đời mình vào cuốn tự truyện cả một đời người mà mình đã trãi qua. Năm tháng sẽ phôi pha theo thời gian, những điều lưu lại theo thời gian sẽ càng tôn lên giá trị của nó, nhưng những hạt bụi theo năm tháng cũng làm lu mờ nó ít nhiều, chỉ có những gì lưu lại trong kí ức chúng ta thì sẽ giữ mãi được, nó chỉ mất đi khi chúng ta cũng về theo cát bụi. Có khi những kí ức ấy lại bị vùi chôn ở một nơi nào đó sâu thẳm trong mỗi chúng ta, chúng ta cũng sẽ có khi quên nó bởi những nhịp sống không cho phép ta cứ lưu giữ mãi, màu thời gian cũng sẽ cố làm mờ nhạt chúng, nhưng trong tiềm thức mỗi chúng ta, điều quan trọng vẫn là tồn tại. Những hang hoa lai bung nở những cánh hoa thơm ngát, góp phần tô sắc them cho những ngày Xuân sắp đến, ai cũng nô nức chuẩn bị cho mình, cho gia đình, người than, bạn bè những món quà cho dịp đầu năm này. Trên những nẻo đường, từng hơi thở dồn dập, từng chiếc xe qua lại, những gói hang được chuyển đi đều mang hơi hướm của Xuân, Xuân đã len lỏi vào, và đang thổi căng niềm say khát của con người. Trang cũng vậy, cô nàng đang chuẩn bị cho những điều mà mình làm trong những ngày cuối năm để chuẩn bị cho năm mới, cô nàng vừa làm, vừa suy nghĩ điều gì đó mà mỉm cười, lại luôn hát những câu nhạc xuân trên miệng, bàn tay thì cứ tiếp tục chùi cho sạch sẽ những cánh cửa sổ màu đen huyền của gỗ. Ánh sang dìu dịu của những ngày này, xen chút lành lạnh lan tỏ khắp nơi, đi trên đường đến chỗ hẹn khi nhận được một cuộc điện thoại của Quốc, cô nàng vừa chạy trên chiếc Mio màu đỏ vừa tiếp tục công việc ca sĩ của mình, hát những bài nhạc xuân trong niềm vui rạo rực.... Khuôn mặt Quốc hôm nay có vẻ hơi mệt mỏi, chắc có lẽ những ngày cuối năm cônbg việc của anh khá căng nên mọi chuyện khiến anh rối tung cả lên. Vừa gặp nhau, khuôn mặt Trang lại rộ lên một nụ cười thơ ngây thường ngày, cái nháy mắt đáng yêu khiến Quốc phải nở một nụ cười hạnh phúc khác trên khuôn mặt mệt mỏi ấy.
      - Hôm nay thấy bèo lắm đó nha, giữ gìn sức khỏe cho tốt vào, lỡ bị bệnh lúc này không có hay đâu.
      - Ừ, biết rồi, tại công việc hơi nhiều nên buổi tối thức hơi khuya.
      - Hai đứa mình đi thăm Phúc chút đi, tối về còn phải làm nốt phần việc của những ngày cuối nữa.
      - Hay là cô bé về coi hài của ông Táo đó.
      - Bộ lớn lắm vậy kêu tui là cô bé.
      - Thích kêu như vậy không được sao !
      “Không” tiếng đáp kèm một cái le lưỡi kiểu trêu trọc trên mặt của trang khiến Quốc phải bật cười thành tiếng. Tiếp theo là cái vẻ mặt bí xị hiện lên trên mặt của Trang lại khiến cho anh chàng cười nhiều hơn, những cái cười hả hê khiến anh chàng có vẻ sảng khoái hơn. Màu nắng đã tắt hẳn trên bầu trời, thay vào đó là những bong đèn neon điện chiếu khắp những con đường trong thành phố, những bong đèn chớp lung linh của những cửa hang khiến cho thành phố về đêm càng đẹp hơn, đặc biệt là vào dịp cận Tết, chúng càng làm cho cả thành phố đêm rực rỡ nhiều hơn, chói lọi hơn và lung linh hơn. Chiếc Mio và Jupiter MX đưa hai người đi một mạch từ con đường Nguyễn Trãi đông đúc lại càng chật kín xe cộ và người đi qua đại lộ Hòa Bình với những ánh sang lan tỏ từng những chiếc đèn mắc quanh những thân sao cổ thụ to lớn hai bên đường, tiếng nhạc Xuân lại vang lên từ đâu đó trong những ngôi nhà của dân, ai nấy đều nôn Tết cả. Khẽ nhìn qua, đôi má ửng hồng của Trang, khuôn mặt đẹp đẽ với chút xíu ngây ngô càng dễ thương hơn trong những đêm rực rỡ như thế, những làn gió nhẹ vuốt ve làn tóc mềm mại của cô khiến chúng tung bay trong gió lại càng làm cho Quốc thích thú, anh chàng nhoẻn miệng cười với vẻ đẹp của Trang. Như thấy có điều bất thường Trang nhìn qua với đôi chân mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
      - Làm gì mà nhìn dữ vậy.
      - Có gì đâu, tại thấy Trang đẹp nên ngắm chút xíu ấy mà.
      - Chạy xe mà lơ đãng là không được đâu đó, nguy hiểm lắm đấy.
      - Ngắm chút xíu thôi mà.
      Một cái le lưỡi tinh nghịch lại khiến Quốc bật cười lần nữa.
      Có đôi khi một chuyện gì đó giấu đi lại là điều tốt, có đôi khi người ta lại nói dối, sự nói dối ấy lại khiến cho người khác cảm thấy vui, cảm thấy yên tâm, và đôi khi ta nói dối để bảo vệ cho chính chúng ta. Sự nói dối chưa hẳn lúc nào cũng sai trái, đôi khi sống trên đời này, ta phải nhiều khi nói dối bởi những việc đó đôi khi sẽ tránh làm tổn thương đến người khác, đôi khi lại còn đem lại cho người khác niềm vui và cả cho mình. Cái cảm giác day dứt đôi khi cũng sẽ đi theo trong mỗi chúng ta nhưng nó không hành hạ tinh thần ta, mà có khi lại cho ta chút niềm vui trong cuộc sống. Đời là một mảng màu muôn vẽ, có chút xanh, chút đỏ lại xen vào những mảng trắng của những khoảng không vô giác, chút đen của lầm lỗi những rồi những lớp màu khác cũng sẽ chồng lên những mảng đen ấy. Có những lỗi lầm sẽ được thứ tha và được lấp bằng những màu khác, có những mảng màu tối chưa được phát hiện ra đã bị vùi chôn bởi những mãng màu khác để lại một điều không đẹp đẽ ẩn sâu nơi ấy, có như vậy mới thành cuộc sống muôn màu vẻ như thế này. Phòng bệnh của Phúc trống trơn, những tấm drap trắng tinh được trãi trên giường không hiện lên một ai nằm đó cả, nhưng chắc hản chủ nhân của chiếc giường bệnh này chưa đi đâu cả, Trang bước vào để túi trái cây lên và say sưa với công việc gọt những quả táo ngọt ngào như hương vị tình yêu tượng trưng của nó, anh chàng Quốc thì ngôi lặng yên kế bên ngắm nhìn cô nàng.
      Ngôi nhà cao với nhiều tầng chồng chất lên nhau, màu hoa đỏ thắm giờ đang chìm hẳn trong bong tối, chỉ những nơi có ánh sang chiếu tới thì những bong hoa đó mới tiếp tục khoe được vẻ đẹp của mình Hai con sư tử dũng mãnh bằng đá vẫn cứ đứng đó, tiếp tục sự nghiệp gác cổng của mình, chúng bệ vệ đứng trên cao và đầu ngẩng nhìn lên hang ngàn tinh tú phía bên trên. Phía dưới, trên chiếc ghế đá phía sau cánh cổng to lớn của căn nhà Tuyền đang trò chuyện với anh chàng Than, cái không khí chút lạnh, giàn hoa đỏ thắm và màn đêm xen lẫn chút xánh sang dạ ra từ bên trong tạo nên một không gian lãng mạn cho cả hai người.
      - Có những chuyện Tuyền nên quyết định đúng lúc chứ.
      - Tuyền không biết, nhưng cái việc cái cô hâm mộ Nhựt khiến cho Tuyền cảm thấy sợ.
      - Lại là chuyện đó nữa, tại sao không chịu tin tui, tại sao cứ lúc nào cũng tin vào những người kia, mà chính cô ta cũng nói là tui chỉ là thần tượng thôi mà.
      - Biết là vậy, nhưng những sự rắc rối khi mang lại từ ánh sang hào hoa của Nhựt trong nghê này không phù hợp với Tuyền. Tại sao Nhựt không chịu làm những công việc khác như những đứa khác trong nhóm.
      - Nhưng đây là sở thích của Nhựt, với lại Nhựt đang có triển vọng mà. Nhựt hạ thấp giọng xuống.
      - Tuyền vẫn cảm thấy nó rất mong manh và bấp bênh, không có chút gì gọi là đảm bảo. Với lại rồi phản ứng của những fan của Nhựt thì sao.
      - Đó chỉ là những việc cá biệt thôi mà, sẽ không có lần nữa đâu.
      - Chuyện đó không ai đảm bảo cả.
      - Làm thế nào để cho Tuyền chịu hiểu và tin tui đây
      Cái không khí lúc này không còn lãng mạn và thơ mộng như ban nãy, sự tranh luận cộng chút cãi cọ khiến cho cái lung linh mất hẳn đi đâu mất cả, không chút động lại nơi đây. Khuôn mặt Nhựt tỏ ra một chút giận dữ nhưng trong tâm trí anh thì đang cô gắng đấu dịu lại, anh chàng đang xuống thấp giọng mình qua từng câu nói như muốn phân trần với cô nàng. Tuyền thì lại càng tỏ ra cương quyết trong từng câu nói, cô nàng lại càng lúc khiến cho cuộc nói chuyện than mật trở thành một cuộc tranh luận với một đề tài mà cả hai đã nói với nhau không biết là bao nhiêu lần. Khuôn mặt Tuyền đỏ ửng cả lên, mắt cô nàng đỏ hoe cả lên, Tuyền sắp muốn khóc.
      - Tại sao lại cứ phải làm công việc đó mới được.
      - Nhưng tại sao lại không thể tiếp tục công việc đó, mà phải chọn một công việc khác.
      - Bởi cái nghề mà Nhựt chọn lại quá là không thể.
      - Không thể ! Tại sao không thể, công việc đang thuận lợi mà.
      - Nhưng về lâu dài thì không.
      - Làm nghề này, không ai lại không tính đến một công việc tay trái khác về sau. Mà bây giờ thì chưa cần thiết thôi.
      Khuôn mặt cô nàng càng đỏ, mắt cô cũng đỏ cả lên.
      - Muốn chọn sao là quyền của Nhựt, Tuyền không can hệ vào nữa.
      - Nhưng việc kia ...
      - Tuyền không muốn lần thứ hai bị người ta nói như vậy, như thể đang cưới người yêu của người khác vậy.
      - Ôi trời. Lại là chuyện đó, Tuyền đưa ra một lý do khác được không.
      - Một lý do đó đã có thể nói lên cả rồi. Tuyền shock lắm.
      Nhựt ngồi trân đó mà nhìn Tuyền, những giọt nước mắt mà cô nàng chịu đựng đã nhỏ xuống, nó chạy dài trên đôi má của cô. Nhựt chỉ biết ngồi đó không biết làm gì cả.
      - Quốc điẩc ngoài chút nhé.
      - Ừ, thì đi đi, vậy cũng nói nữa.
      - Tại sợ một hồi Trang lại trách móc là đi đâu đó mà không nói trước.
      - Hi...hi... cũng hiểu ý ghê nha.
      Cô nàng bật cười nhìn Quốc. Anh chàng cười lại và bước sang phòng về sinh đặt bên cạnh phòng bệnh của Phúc. Căn phòng vệ sinh chung của khu chăm sóc bệnh nhân theo dich vụ này trông sạch sẽ và có thể chọn ca ngợi những cô chú làm vệ sinh đã làm cho bộ mặt cho bệnh viện trông khá hơn với những việc nhỏ như thế này. Bấm nút, những luồn nước dữ dội chảy xuống, Quốc thoải mái bước ra, vừa hé mở cánh cửa chút xíu, anh trông thấy một người thanh niên dáng vẻ rắn rỏi đang rửa cho một chàng thanh niên khác. Anh chàng chăm sóc cho người bệnh có vẻ chu đáo lắm, và người bệnh cũng rất vui bởi sự chăm sóc này. Quốc bất ngờ khi anh chàng với làn da mật với dáng người rắn rỏi đang đặt một nụ hôn lên má của chàng thanh niên đang bị bệnh kia. Phản chíu lại từ tấm gương Quốc nhìn thoáng qua và mập mờ nhận ra đó là Lĩnh và Phúc. Tim anh đập mạnh và xen chút hoảng hốt, anh đã thấy ...
       
       
      #3
        Ct.Ly 07.02.2007 22:48:17 (permalink)
        #4
          Selphie 08.02.2007 08:59:50 (permalink)
          Vâng, cũng lâu lắm rồi nhỉ, khonog có dịp dọa này bề bộn quá trời, đang ở cuối năm 3, bài nhiều vô số kể, nuốt không trôi.
           Truyện này không phải là truyện đầu tay, nhưng trong đây có một vấn đề em mới lần đầu viết thôi, không biết sao nữa.
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9