Trong ngục..
Trong ẩm ướt lạnh lẽo vị ngục tối
Ta nằm dài nghe ngày tháng thở than
Ghé ngang mắt nhìn sự đời ngổn ngang
Ta cố gắng định nghĩa từ "người tốt"..
Một khoảng lặng giữa không gian ủ dột
Chút suy ngẫm ta đối diện chính ta
Giữa hiện tại và quá khứ đã qua
Ta bàng hoàng trước sự thật nghiệt ngã
Bao lần tự hỏi:"chính mình là như thế?"
Đời trả lời bằng thực tế phũ phàng
Giữa vòng xoay lẩn quẩn của nhân gian
Ta chợt hiểu ta là người có tội
Đã từng thuộc nằm lòng những đạo nghĩa
Trong sách vở,trong bàn ghế nhà trường
Trong câu hát thời thuở nhỏ thân thương
Trong trong trắng trong bình thường tiềm thức
Nhưng tội lỗi vì ta quá bất lực
Giữa bao nhiêu toan tính của cuộc đời
Và chính đời,chua chát chính là đời
Đã đẩy ta xuống bờ vực thăm thẳm
Kiếm đâu ra được cái quyền oán trách
Mà oán trách chi,sẽ thay đổi được gì
Hỏi chữ "đời" mấy ai hiểu hơn ai
Đành chấp nhận số phận mình gánh phải
Ta ngăn cách bản thân bằng song sắt
Ngăn chính mình bằng xiềng xích,guồng gông
Chứa tình cảm trong chật hẹp một căn phòng
Xin tạ lỗi tới đất trời rộng lớn..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 18:39:16 bởi AnhToàn91 >