Thơ nhìn nghiêng
LÊ HƯNG TIẾN
Cái bóng đen bị đèn đỏ đỏ đỏ chụp mũ
Ngôn từ rỗng nắng và bị vàng hớ
Những dấu chân xanh trùi trụi không ai
Bài thơ chưa đủ mày mạy làm tắt mắt
Có những mày râu rẽ trái về sau
Họ đi đâu.Đến đâu.Không biết
Chỉ biết ngoài hiên gió ngổn ngang
Có khi họ mang những câu thơ về rợp lại ngói hồng
Người thiếu phụ dửng dưng rẽ phải
Cái bóng đen xâu xé mặt trưa rát rạt
Đèn đỏ đỏ bỏ ngỏ nhấp nháy
Câu thơ rỉ tối
Những cụ cao niên thăng thẳng một đường thẳng
Câu thơ rù rì lên khói
Đến ngã ba tam giác
Có cụ lung lạc thơ mấy độ vuông chằn chặn
Ngày cong đêm
Lối em mơ mớ thành ý tứ
Con đường rất thèm bóng rao vang
Như đèn đỏ đỏ bật câu thơ điểm chỉ.