THƠ CỦA NHƯ HUY
meocon_thongminh93 14.02.2007 20:52:50 (permalink)




Anan...







 
Anh xuất hiện trong mắt chúng dưới lốt một kẻ xa lạ, Anan, dưới lốt một kẻ bị vứt vào một bể nước sâu và luôn buộc phải quẫy thoát khỏi tình huống, khỏi vị thế, khỏi vai trò của mình, thế nhưng càng quẫy dường như anh, Anan, lại càng cảm thấy thích thú trong hành vi ngày càng trở nên vô nghĩa vì chính sự ngày càng thiếu đi mục đích của hành vi ấy, Anan
 
Anh xuất hiện trong mắt chúng như một kẻ “ khác”, một kẻ từ ngoại biên, Anan, kẻ chỉ luôn mon men loanh quanh trên các viền lề, kẻ tưởng như không bao giờ thấu hiểu nổi những lời đùa cợt bóng gió và nước đôi, nhưng lời phỉ báng bóng gió và nước đôi, những tiếng cười nghẹn rúc rích bóng gió và nước đôi của chúng, Anan, anh đi những bước chân dẫm lên những bước chân dẫm lên những bước chân của Mã Thắng, anh cười những nụ cười trùng với những nụ cười trùng với những nụ cười của Ca Diếp, anh thở nối vào những hơi thở nối vào những hơi thở của con bệnh Duy Ma, anh là kẻ đã lẫn hẳn vào bóng dáng bản thân mình
 
Anan, anh là kẻ chờ đợi một sự chờ đợi, anh cũng là kẻ nhận được một sự nhận được thậm chí ngay cả trước khi bản thân anh cảm chạm sâu hẳn được vào vật nhận được. Anh xuất hiện trong mắt chúng như một quãng lặng, một lời nói khẽ, một tiếng động thầm, một vết kiến cắn. Anh biết tất cả những điều chúng muốn, Anan, những điều chúng yêu, những điều chúng giả vờ giành giật và từ kể từ khi ấy, giải pháp của anh là giả vờ không biết những điều chúng ghét, Anan...
 
 
 





Dù lại đã có một ngày mới và...






 Nhưng giọng nói đã ngưng, và giới hạn sẽ...Cú gieo xúc xắc bất thường, vụ thương lượng...từ đâu tới. Không lẽ những con đường...Ánh sáng cứ lấp lánh mãi thế. Cuộc vượt thoát...những tiếng không thể nói, những vấp váp...Chiếc bút bi, mẩu bánh mì, nhưng rồi ai sẽ lấp vào ?Ba giọt xăng loang. Nhưng thậm chí cả điều đó nữa...Nhưng hãy để vậy, hãy để vậy, trôi xa đi mãi nhé...thế, trôi xa đi như thế, tiếng cười náo nức, tiếng xe điện náo nức đã...Chỉ còn lại những vụn bánh nhỏ. Lại có tiếng đóng sập cửa...Khoảng trống sau vai. Nhưng vẫn không thể không phủ nhận rằng...Đã lên xanh um sao? Không gian chiều thứ ba của cộng đồng tưởng tượng...Dù thế nào đi nữa mặc lòng. Bao triển vọng. Chẳng lẽ không thể cho qua sao? nhưng...Dù lại đã có một ngày mới và... 




Một bài thơ...






 Anh biết một bài thơ luôn chính là ngôn ngữ của bài thơ đó, luôn chính là bóng đổ của bài thơ đó, luôn chính là nhịp điệu của bài thơ đó, luôn chính là tác giả của bài thơ đó, luôn chính là phần còn lại của bài thơ đó, luôn chính là phác thảo của bài thơ đó, luôn chính là gương soi của bài thơ đó, luôn chính là kẻ đạo văn của bài thơ đó, luôn chính là phần tẩy xóa của bài thơ đó, luôn chính là sự khởi đầu của bài thơ đó, luôn chính là hình nhìn nghiêng của bài thơ đó, luôn chính là cuộc vượt thoát của bài thơ đó, luôn chính là chỗ nối dài của bài thơ đó, luôn chính là kỷ niệm của bài thơ đó, luôn chính là thao tác trừu xuất của bài thơ đó, luôn chính là đáy của bài thơ đó, luôn chính là ốc đảo của bài thơ đó, luôn chính là sự hoang mang của bài thơ đó, luôn chính là nỗi ám ảnh của bài thơ đó, luôn chính là quyền thống trị của bài thơ đó, luôn chính là góc tối của bài thơ đó, luôn chính là tư liệu của bài thơ đó, luôn chính là hồi tưởng của bài thơ đó, luôn chính là ngữ pháp của bài thơ đó, luôn chính là mê cung của bài thơ đó, luôn chính là các giải pháp của bài thơ đó, luôn chính là nỗi luyến tiếc của bài thơ đó. 
 
 





Đôi khi, vâng, đôi khi…






 Ngôi nhà chúng ta luôn tiếc nuối chưa bao giờ cóNó chỉ mơ hồ như một phép tính cộng ngày lớp ba Nỗi tiếc nuối của chúng ta cũng không thực nốtĐôi khi, vâng, đôi khi... *  “Xúc động như thể cả nhà hát lặng đi vì thiên bi kịch.”Không chắc là Boris đã viết thế... *  Con đường mà bước chân chúng ta luôn bị lẫn vào Nhân vật mà hành vi của chúng ta luôn bị lẫn vàoLời thoại mà trí tuệ của chúng ta luôn bị lẫn vàoHành động mà cảm tính của chúng ta luôn bị lẫn vàoCon người mà giới hạn của chúng ta luôn bị lẫn vào…Tất cả đều bị chi phối bởi việc:Chúng ta đủ mạnh để nói “ Không”, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ đủ mạnh để “không-là”Chúng ta đủ mạnh để nói “ Không”, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ đủ mạnh để “không-là”Chúng ta đủ mạnh để nói “ Không”, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ đủ mạnh để “không-là”... 
#1
    dinhhoi0101 26.02.2007 18:45:53 (permalink)
    Thơ bác này em cũng đã đọc. Có ý tưởng dzưng mà nội dung và nghệ thuật đều chưa chín lắm.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9