THƠ CỦA LÊ VĂN TÀI
meocon_thongminh93 15.02.2007 22:53:05 (permalink)




Đêm thị giác mù làm sao thấy







 
đêm thị giác mù làm sao thấy hạt-bụi-người ngồi sau cánh cửa xe đóng kín – sau chiếc four-wheeler chuyển động bánh lăn – khói đã mây – bụi đã mù – vầng dương treo núi, ghềnh bãi sương trăng đã lấp trắng biển – hàng cây nắng níu tụng ca giọt cuối chiều – những trụ đèn lấp lánh nghiêng đêm thắp lời “good night” – con đường rắn lửa đèn pha nối dài những con đường chim người xe nhà gấp gấp bay về tổ – sau cánh cổng security khoá trái, đôi giày bata lao phóng ngập mũi tên – âm thanh rời rã... gối chăn xô lệch – một thoáng chợp mắt giấc thiếp, người hoá thân vì sao hôm độc hành vũ trụ đêm lẻ loi phong kín – tư bề tường vách lá chắn dày lớp cô đơn khép lại...
 
đêm thị giác mù làm sao tôi đọc được hạt-bụi-người niềm hoan lệ nhoà      giọt đọng sau chiếc kính râm che mắt!
 
đêm thị giác mù làm sao tôi thấy được lấm lem hạt-bụi-người sau những trật tự xáo trộn ngày qua!
 đêm thị giác mù làm sao tôi cảm nhận được hạt-bụi-người-một-niềm-riêng-hoe-đỏ      khoé mắt cay      triều mặn      dâng trào!  
06.01.2007
 
 
 





Hạnh-phúc-dòi-bọ-diệt-chủng






 còn giọt cổ sơ     vơi cạn nguồn sừng trâu Sila, Rơ-Măm, Ơ Đu, Pu péo* vén cong lên cao ngang tầm âm giọng nửa ngôn Môn-khmer** đẩy tới lút cán dao một rựa ngữ Kađai*** mặt hoa – hướng đất tổ sáng bừng da phấn  chân so chân huyễn tích  “trăm trứng huyền thoại Âu Cơ”  còn giọt bùn lấm hoang nguyên tù đọng kết hòn Mọi Mường méo mó, riêng / chung kiếp-người-một-niềm-đau rên siết quằn quại lăn... nhớ, đừng cong tớn vĩ đại tấc gang lịch-sử-cửa-mình-vạn-niên-hữu-sinh-vô-dưỡng vào chốn lẩn khuất của ma rừng ma xó. taboos!  còn cái xương sườn trường ca ôn dịch của Giàng (di sản cuối) – đừng chĩa về hướng mặt trời mọc. những người chết từ đô thị vĩnh cửu nhà mồ vượn hú sẽ theo chúng ta truyền nòi từ hướng ấy. những bóng ma quyền lực thống trị vườn Trời sẽ ám ảnh con cháu chúng ta đến tận cùng ngực đất không còn nhúm lửa chàm đêm ngủ mái**** sờ chạm khố váy thô  hỡi con suối bầu nậm thanh khiết eo thắt giải lụa hồng! – mai lớn lên biển rộng bằng vai sông dài bằng vú... hãy cứ trôi cùng cạn mạch giống nòi và chìm khuất vào đổ sập dáng núi, còn gánh mây sậy lau cứ phơ phất ảo động lấp cho đầy huyệt tối, còn nạm gió cứ thều thào ú ớ nẻo khuyết trăng, còn mớ đít nhện giăng cứ chĩa thẳng vào hướng Mặt Trời mọc dưới chân con Trâu Thần, còn một nhúm lịch-sử-cửa-mình-vạn-niên-hữu-sinh-vô-dưỡng cứ cong tớn phì đại vào chốn lẩn khuất của ma rừng ma xó. và váy và khố và tã rách một gùi Mán Mèo Mảng Mạ Mông – cứ tênh hênh rủa nguyền hực hở sao mai. “có” còn hơn “không” một vài thớt lưng bầy thú thả rong (ngoài vòng chăn dắt) cứ cõng sướng rên sột soạt ghẻ lở đui què mẻ sứt ra đi gọi bầy – hướng nhân loại bình minh vỗ mặt hoè hoa líu lo     họng vỡ... ghì siết ôm chặt nhau đi hỡi kho thóc đói cọng rơm gầy! mong manh tình rẫy nương hái lượm quấn bện bền lâu và đổi cái hơi từng đôi rễ nhánh chọc tỉa ái ân từng đôi phòng the săn bắt hạnh phúc chấy rận từng đôi gối chăn vô định từng đôi giường chiếu dịch bệnh trời hành từng đôi nong nia đột tử không báo trước từng đôi đũa tre từng đôi nồi đồng cồng chiêng ché rượu trống đực trống cái trống con... tất thảy Mọi Mường méo mó     không còn một đôi gãy đổ phận người     tất cả   không còn ai  BÓNG  T Ố I                             cỏ xanh lấp huyệt... đất tổ hoang nguyên vạn lịch mở ra vô lượng nấm mồ    mặt hoa rừng đá khép niềm hoan sâu bọ    da phấn trăm trứng hiện tại gần   giày vò rên siết năm mươi tương lai xa   gào khóc khốn cùng đỉnh cao muôn, đất nước đi lên...  “Huyền Thoại Âu Cơ” không có mắt!  rừng núi muôn đời tái điệp tiếng khèn u mê vút lên vách đá cao muôn vọng dội nghìn bậc khổ đau    trả về vô hạn... nghe như ngoài đáy thẳm cổ họng   “huyền thoại trăm con”dặm ngàn lũng sâu u âm tiếng hú gọi bầy     vống vang     lạc giọng:  “chó chết ơi! một lần ta đã lạc lối theo dấu chân người Kinh qua đây và đã lặng lẽ ra đi như hạnh-phúc-dòi-bọ-diệt-chủng”  giác mạc ốc nhồi xát muối không xót xa!  
10.2006
 --------------* Theo kết quả khảo sát của Hội Đồng Dân Tộc của Quốc Hội Việt Nam: Dân tộc Si la ở Lai Châu hiện còn 840 người; Rơ-Măm ở Kôn Tum còn 350 người; Pu Péo ở biên giới Việt-Trung còn 700 người; Ơ Đu ở Nghệ An còn 300 người...** nhóm ngôn ngữ  phân loại của các dân tộc Rơ-Măm, Kháng, Mường*** ngôn ngữ của dân tộc Pu Péo**** không được đạp mái  
 
 
Ði
 rẽ trái 100 mét, rẽ phải 300 mét, đi thẳng đến khúc quanh “U turn”là cửa ngõ bắc qua núi đồi eo vịnh thân thể hoa hồng hương ngát qua thân thể hoa hồng là nhành gai lá biếc đôi mắt giếng hồn lắng đọngqua đôi mắt là mũi đất vĩ cầm mút mùa thở khói mị mộng hoà âm qua mũi đất là đỉnh môi trữ tình quanh năm mù sương đẫm ướt qua đỉnh môi là rạng san hô lãng mạn biển ngầm miên man lưỡi sóng liếm qua biển lưỡi là chiếc nôi quê hương đắm chìm 32 chiếc buồm răng qua khỏi buồm răng là vương triều thiên nga cổ trắngở giữa biên giới thiên nga cổ trắng và quốc gia cổ còlà đại lộ Lồng-Ngực-Ấm và thủ đôTrái Tim vàng     đẹp nhất thế gian đi – để gặp thượng đế bên dưới lỗ rốnnhưng đôi khi – cái giá bão tố tự do cắt cổ      phải trảngày về như một cành bông cỏ cụt đầu! tốt nhất bạn nên đi bằng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tayqua ngụ nghĩa tự khám phá những kỳ quan chính mình hành động ấy vừa tiết kiệm thời gian sinh lực và gần với hiện thực hơn sự tưởng tượng. 
09.06
  Thời gian
 hạt thở xâu chuỗi ngọc quá khứ  bây giờ hạt thở xâu chuỗi ngà tương lai kiahạt thở xâu chuỗi mòn đá  giữa mỗi khoảnh khắc ấy nơi đầu mút ngón tay giữ gìn trân quý có hạt thời xanh thơm hy vọng – đan xen hạt thời hồng tươi – buồn vui nối kết hạt thời rực lửa vô tích sự lóng la lóng lánh hạt tím úa níu với niềm tin để không là gì cả..  giữa đôi bờ vực tử sinh ấynơi cuối tận ngón chân người lặng lẽ cất giấu và ấp ôm qua thời mặn thời đắng thời chua thời cay thời đen bạc thời trắc ẩn...một vết sẹo miếng cắn phận người màu tro xám  ai đã hữu / vô tình vung tay nhạo cười sơn thuỷném tiếc thương       lệ đá      vỡ     giữa buốt lạnh trời mênh?! 
9.06
 
#1
    meocon_thongminh93 15.02.2007 23:00:05 (permalink)




    Gã ăn mày quê nhà trên trái đất vô trú xứ







     
    trái đất có những ngày những tháng những năm gió     khuân những tấn cung tên sắt thép hơi độc lên mái trờibầy quỷ đói phối khí hoà âm hú rền cùng thinh không sầm sập âm binh chớp động sấm – liên bản hợp xướng    rợ man... hàng cây bứng gốc ném ra ngoài nguồn cội, đứng bằng đầulá đã dọn sạchrừng tóc hói thông tuệ thôi baybao nylon rác và biểu tượng vàng thu thôi không chạy nhảy lông nhônglồ loã đội mưa trên đường phố xám thảm cỏ sầu chỉ còn lại mặt trời đen độc nhãn lưu đày bên ngoài trái đất đỉnh rock & roll hằn vết chiều trôi lăn máu lệ oà vỡ... sao hôm đơn lẻ rưng rưng niềm khát tái hiện giọt sáng giữa trời quê                     “không lẻ loi, mặt đất khốn cùng lạ xa                   vẫn còn đó dấu chân biển vỗ”                   mây khói sóng sông hồ đồng vọng... và bầy kiến vàng (đỏ đen) lưu vong. nơi đâu, bên lề đời sống một / những thời đứng ngồi sờ nắn tận cùng cái giá tự do nơi mỗi vết xước nhục nhằn bong gân, đôi giày cùm xích há mõm nhức buốt những đốt xương ngục tù vỡ nát diễn xướng ca hoan...trên hành trình vũ hội kiếm tìm vụn mảnh ký ức quê nhà làm hành trang và nỗi nhớ lênh đênh vô định    oằn lưng    không trụ chốngTrái Đất Người Tình Yêu Dấu ghẻ lạnh:                     “ở đây không có quê hương với ai cả!”                    mây khói sông hồ tụ tán vọng âm...  tuôn ra đờm dãi nước mắt từ túi ngực gã ăn mày quê nhà lời hát    “diaspora”... máu họng trào tửu khúc biệt ly về chốn thiên phương tứ tán lại sôi réo nơi cuống rốn đứt lìa của bầy người vô trú xứ lang thang vết dao cắt ấy thêm một lần ký ức dài lông cánh thêu dệt quê nhà thẳm xa ấy thêm một lần tay cong níu với thăng hoa...  nơi góc xó 46 Lovoni Street, xứ sở Kangaroongười hoạ sĩ già soi gương tự họa chân dung mìnhmắt nhìn trừng nét cọ    đỏ úa    màu tang một chiếc Lá     khô chết    lúng liếng treo bên ngoài nguồn cội mồm lưu vong      há hốc     dài ngoẵng (từ quê gốc đến xứ người, nửa vòng trái đất) trong kẽ răng, lằn môi vết nứt còn nâng niu nắm níu ủ ấpmột nhành vạn cổ khát vọng Quy Cố Hươngvà lời hẹn:     mai, vĩnh viễn     bặt âm tiếng. 
    09.06
     
     





    Một tư thế với chiếc răng






     mở cửa:tiếng động phù phiếm ầm ào chạm trổ điêu ngoa quá khứ thường nghiệm đã là, tra tấn doạ nạt tôi; đóng cửa: đất hỡi trời ơi! thế giới cá nhân bí mật và thực tại lặng lẽ phi thường nghiệm đang là vây khốn tôi không mở không khépkhông tôi — sẽ là tôi không tôi với chiếc răng người cái cong cong tự ngã giũa mài nhọn sắc bước tới gần thúthú chạy giật lùi vắt giò lên cổ. 
     
     
    Động từ “điều” và “động”
     ký ức chủng tộc bị “điều” đi chết ở tương lai xa không còn một mốngtrước nguy cơ nòi giống sẽ bị diệt vongmi không “động” đến đầu móng tay Cộng Hòa son sơn loẹt loè diêm dúa cha ta bị điều đi chết rã thây trong da ngựa vạn lý trường chinhanh ta bị điều đi chết ở đầu mê lú sợi lông hồng mi không động đến móng vuốt sắc diều hâu ác điểu nòi giống ta, bộ lạc may mắn còn sống sót sau những cuộc điều đi chết nơi thung voi, lũng xương tê giác bãi ngọc bờ châu... kiếm tìm cho mi món trang sức vương giả quý tộc đài cácmi không động đến hang động đá lăn cây đổ, lều tan cửa nát, mẹ cha người yêu căng tai năm tháng chờ đợi tin gió mòn mỏi ta bị điều đi chết ở biệt thự hoa hồng, đồi rocket power ice-cream B52 soft-drink, thế giới cò gáy Dak Tô, Dak Xút, Mường Tè, Svaytrieng... tận những vùng biên cương hải đảo xa xôi khỉ ho không tên gọi tiền tử tuất mi trả cho vợ con ta 150 ngàn trự lẻ chín mươi chín cắcvà một lá cờ lãnh cảm vuốt ve vinh danh tổ quốc 6 tấm mi không động đến một kẽ tóc chân răng, nút ruồi mụn ghẻ cóc vi mảnh tế bào thịt xương người vỡ toác con ta bị điều đi chết ở Khe Sanh, Lao Bảo, An Khê, Bình Giả, Đông Timo, Afganistan, Iraq, Lebanon... ở tuổi 19 khi hòn dái còn săn cứng trước tầm quả lựu đạn rút ngòi trừng mắt nghiến răng ngã sấp sau tràng liên thanh xối xả say máu mi không động đến cánh mũi phập phồng niềm khoái lạc của kẻ ăn đạn ký ức đồng loại bị điều đi chết trước khi mặt trời sáng và cơn nứng giữa khuya đổ tường sập vách, sản sinh cho mi triệu công dân đỏ hỏn làm món chủ-nghĩa-quốc-gia-nướng-vỉ     xì xèo     thánh chiến mi không động đến chiều sâu bề dày cái ba sườn nhân tính, những đường cày xe bọc thép nếp nhăn vầng trán ưu tư  đời sống thường nhật bị điều đi đến chung cuộc con quay chong chóng tít mùmi thọc tay vào bóng tối khoắng khuơ, sờ nắn lương tâm mạng mỡ và đếm: một hai ba bốn năm ngàn triệu... tỉ... lợi lạc, mưu toan phì nộm liếm láp...  triệu vườn rừng táo, cánh đồng nho bị điều đi đốn gốc khô héo cạn nguồnmi cợt cười quỷ ám một cõi trời riêngláng lênh ly rượu hoàng hôn nghiêng đổ! 
    08.06
       Bất tận ngáp
     những ý niệm, định kiến ngữ ngôn què quặt xô lệch một lộ trình tri thức nạng chống âm mộc khua rền ngỡ bầy chim khách đến từ vùng paradise tặng tôi những ý nghĩ thông tuệ       líu lo...  168cm x 90cm x 90cm cấu trúc tư tưởng dột nách xiêu háng, bầy trí nhớ nhai lại ngàn sủi bọt trắng ngày qua mồm mép kinh thiêntrật tự hỗn loạn động địa màu tro xám, quét dọn lại mâm cỗ ông tôi – đâu lưng – tâm thức xó tối (màu cháo lòng) chén chú chén anh – đối mặt – cạn vơi khốn cùng, sợ hãi... sau cuộc xả láng di sản giọt mồ hôi cuối bất định tiềm ẩn chảy ròng        quệt mõm                                               là ngọn nến trắng đi qua nắp quan tài  ngày mai, ngàn tấc lưỡi ngày qua bắc qua sông nhánh ba hoamớ giẻ rách hoài niệm trát phấn tô son lại bó chổi cùn mày-râu-nhụi-nhẵn     sẽ là quá khứ nối dài bầy chim khách chủng tộc buồn trong cổ họng tôi ngoi lên cơn ngáp: đốt xương cùng rỗng tuếch      trắng đuỗng linh hồn áo-quần-bảnh-bao – hiện hữu. 
    08.06
      




    chuyện che nắng che mưa






     tổ quốc đội đầu bồng bênh một phiến trời nghiêng mưa nắng ưu tư trữ tình “một-cõi-trời-riêng-ta-với-ta” nhọn sắc, cáo cạnh:  “cái mũ ta đứng lên tấm thảm hoa – thảm hoa bay cái mũ ta tựa lưng ghế gỗ – ghế gỗ đâm chồitrổ nhánh tiên phật thánh... say đời lắc lư cái mũ ta mải miết con tàu đi – hoang vu mồm nhai bạt ngàn cánh đồng sỏi đá hoá triệu củ sắn to và mập...” ơn đời, củ-sắn-to-và-mập khệnh khạng tréo chân ngồi phịch ngàn thớt bành tía bành nâu, diễn hành qua phố hàng cây trụ đèn xanh xương cúi mặt. xe đạp thồ ngược dốc đồi mắt cay, vắt kiệt cùng môi mặn đếm giọt cuối ngày úp vung nồi đất (nước) ốm o – hạt gạo gầy mòn thắt họng bóp hầu cong đuôi ù té chạy ra biển. tấm-thảm-hoa-bay rượt đuổi đói nghèo băng qua đường Tự Do Công Lý, trời đất hỉ hoan định mệnh sụt sùi, vũ trụ mưa mắt tan chảy. vẫn cái trữ tình bồng bênh chủ nghĩa “một-cõi-trời-riêng-ta-với-ta” không bỏ! bao thế hệ ao chuôm làng xã tiếp nối mơ mòng nghiêng che... vẫn cái lãng mạn dân tộc tính dông bão khua mồm, chớp sấm lẻo mép, quánh đặc một màu xanh rịm tím – “rú rừng bạo liệt” và nghiêng khu gầm nộ một trùm bóng văn hoá bộ lạc nối dài không dứt! (chao ôi! chuyện che nắng che mưa, che gì lại không được). sao không bỏ cái đặc trưng úp nơm tối hù rạng rỡ trên đầu kia xuống, cho tổ quốc giàu (nhàu) đẹp ánh nhìn thông thoáng và gần với nhân loại mặt trời hơn. 
    06.06
      
     





    biện chứng voi






     các nhà duy vật biện chứng chuốt lóng ngón tay:vời vẽ vòng vo con voi to hơn cái kiến miếng vật chất siêu trần giá trị hơn lá gan giòi bọ nhân bản mục nát tô son sang cả hơn cội rễ linh hồn trong xứ sở duy-tâm-câm: chiếc lá móng bò lãng mạn      rống       theo cách thiến của loài bọ chét  và học thuyết cái-củ-lẳng-hoá-rồng: bốc hơi hình xoắn ốc tụng ca chủ nghĩa phì đại quả bong bóng hiện thực       rỗng. 
    5.06
     
     
     





    Rắn người






     bản ngã phô trương: chiếc quần tây cà vạt xì gà… ngày mai. mọi hoạch định tâm thần bời rối bất ổn nửa khuya dựng dậy. lên đèn. chợt bóng tối lịm im. alarm nhiễu sự đã ngọt giọng đầy nữ tính. con rắn đực trong gã trườn ra – hay gã là con rắn đực trườn qua cơn mê mải tìm kiếm chính mình: để chất vấn hoài nghi cái lớp áo khoác hào nhoáng thói quen nghi lễ hằng ngày trói buộc hướng tới nguyên thuỷ giản dị. “không thể đi ngược thời đại được nữa”. gió nói. vẫn ương ngạnh con rắn-người trườn về phía dòng sông sậy lau. trăng cao tắm mình giữa mộng mị “vu vơ” uốn khúc – hay ảo hình dòng sông trăng “vu vơ” mị mộng lượn lờ. chợt hiện bóng một con chuột đồng cầm tinh của tay bợm rượu tuổi tí chạy ngang qua đầu mũi dòng-sông-rắn – có thể nó / hắn chạy ngang trước mõm rắn-dòng-sông. chuột đồng trúng độc triết lý “vớ vẩn vu vơ” ngấm vào máu. giữa đêm “vu vơ vớ vẩn” tay bợm rượu tuổi tí hồn lìa. rời bỏ thiên đường bản ngã phô trương ra đi như lao phóng về phía niềm tin: cỏ cây là người. nơi cao trên mực nước biển: vỏ đậu bã mía lá khô cháy lên ngọn tư duy cao khiết – hay đó là khúc xạ mực nước biển triều dâng óng ánh ngọn lửa tư duy. 
    11.05
     
     
     





    Khúc chiều






     cây đinh rỉ (hết xài) — có vấn đề! cái búa toè, gái gãy, ý thức cùn mằn nhàu nhĩ — có vấn đề! tư tưởng sâu mọt, yếu đuốivũ khí không có cá tính sắc bén — có vấn đề! lý do bất khả, bản thân cống rãnh tắc tịtâm trạng chuồng xí tháo thốc — có vấn đề! câu thơ hũ nút phi đại chúng — có vấn đề! những đôi giày con số mù mờ — có vấn đề! những con đường không có bảng tênnhững địa chỉ không có trong bản đồnhững cực đoan trùm kín, đùi háng giạng mở — có vấn đề!  trước đời sống ngàn độ nung chảykhúc gỗ về chiều hoá to vân tuổi, viết hồi ký vé xe buýt ngày cũ trong thùng rác ho hen...ta thèm thở 1 hơi gió bên kia biên cương: “không có ai dòm ngó và đặt thành vấn đề, tra hỏi” cây đinh rỉ (hết xài) nó có cái định mệnh tự do của nó.  
    3.2006
     
     
     
    Ao chuôm tự h(tr)ào
     hoa bèo tẩn mẩn tần mần ngồi đếm thiên đường ký ức dân giancó bao tiết tấu đong đầy ao chuôm khúc nhạc guồng xe nước?có bao âm bậc eo thon gánh gạch bát tràng xây hồ bán nguyệtcó bao lung linh trăng khỏa sóng hội nàng rửa chân có bao xao động phím móng tay gương trời đáy nước chìm lặn có bao nhịp điệu lông mày buông câu thủng mang cá chép có bao tình tang ối a tự h(tr)ào ca dao “ta về ta tắm” có bao tình tình “ao ta...” bắc cầu giải yếm hội chàng sang chơi tôi tẩn mẩn tần mần ngồi đếm thiên đàng ký ức bèo hoa có bao phong khí (bùn) đen đậm đặc tiếng hát ốc nhồi bay ra từ cành gai chanh bồng bưởicó bao đọt đục bình ngập ngụa tình húng nhủi húng cay húng đắng có bao ao đọng nhiên hương khản giọng hoà âm mùi hoa cứt lợn  có bao cào cào chiêm chiếp sâu bọ cánh mũi phập phồng có bao kèn lá mơ thét gào điệu ru thìa là nức nở... có bao trái bần chua me cỏ dại mọc hoang cánh đồng rạ có bao nấm rơm không mặc quần ngoi lên từ lịch sử tróc đấtcó bao vỗ trống sao vua thức lo đêm chó mực sủa trăng gào gió có bao ộp oạp ếch nhái th(x)ương nòng nọc đứt đuôicó bao cá bống thệ “chết-cho-ao-chuôm” nghìn đời lũ vịt bầu khoắng khuơ trong đụccó bao nhiêu có bao nhiêu có bao nhiêu  khi nhạc tố “bùn” và “châu chấu” dâng cao ngập đầu cây tre cột mốctriều cạn đáylà ao chuôm ca khúc khải hoàncá bống kèo vùi ngược đầu trong cát chim bói cá chờ mỏi mắt     hắt bóng điêu khắc sa thạch.
    01.06
       Thức giấc trong tư thế cụt đuôi...
     khi nỗi lo âu va chạm thớt gỗ dao mổ bò mài gin gít...   buốt xươngtiếng rống hành âm giọt mỡ trong máu sôi ùng ụcvà dàn đồng ca của những sợi gân cuối cùng đối diện trước cái chết        thẳng căng  cây búa già nua run bắn ngã khuỵu xuống mặt sàn gã đồ tể lau khô tưởi tanh máu đọng tạp dề truyền đời chế độ xả thịt cởi ra máng lên móc áo im lặng tuyệt đối       bao trùm   đàn bò thức giấc cụt đuôi. mất sừng... vượt thoát nhà tể sinhôm khối xương lồi chạy thục mạng ra mé sông vục đầu chiêu ngụm nước mát man rợ trước: thực hành nghi lễ lạy tạ ơn trời đất sau: ngửi quanh vùng khí hậu ẩm ướt rêu cỏ bò tơ lạc thú nghếch mõm cười... mảnh vàng óng –  trăng cong sừng gãy ai ném tù và giữa đêm sâu các tổ phụ núi đồi đã ngàn lần bước xuống bình nguyên  hoá thân eo vịnh biển xa lắc(nếu được) học thuyết khiếm khuyết triệu năm tìm vếtchiếc đuôi sao chổi thất tán hoá thân rụng mảnh bên ngoài tinh cầu nhân gian và thở hồn vào những thẳm vực lóng đốt xương da đứt lìa... những giọt máu khô lạnh... trả lại sự sống về với thân xác vũ trụ  sự nhạy cảm của bầy dao mổ bò mòn nhẵnmở mắt hỏi tạp dề: “còn chăng hy vọng tính người phập phồng bên trong lớp áo khoác?”
    01.06
       Khi thời gian lên tiếng gọi
     chữ nhểu giọtkhông còn chữ – để nhểu giọtmồ hôi nhểu giọtkhông còn mồ hôi – để nhểu giọtmáu nhểu giọtkhông còn máu – để nhểu giọt những biển những sông mặt trời cạn kiệthy vọng khô chếtý chí khô chếtái tình khô chếtsự sống lăn lóc phế thải  ai đã vắt thơ ra nước?trái dừa khô tiềm thức không còn một nhểu giọt                                               ta. đồng hồ cát  đèn cù suy lý bận rộn đến không còn một hơi thởquặng vỉa lời tắt?                                  ta. thời gian lên tiếng gọi  đóng dấu sắt nung vào trán hoàng hôn vĩnh cửuvà mỗi phút giây qua. bình minh ngày mới. ai đã ngồi gãi háng và giết thời gian giọt tí tách?... tờ lịch rụng thốt:                                                   con người!
    01.06
      




    géophone và tiếng động của địa chất tôi






     géophone chống tai dò tìm tiếng động bí mật của địa chất tôi: 1 thế giới mảnh vỡ nội tâm – tình yêu va chạm    thoắt hiện    ẩn    mù mờ âm tiếnghỏi lục phủ ngũ tạng:tích tắc nào là trái tim của tinh thần?tích tắc nào là tim của vật dục?tích tắc nào là tim của bản chất kép đã là?tích tắc nào là tim của bản ngã sẽ hướng tới?tích tắc nào là tim của tôi đang la cà? kinh nghiệm cổ điển bảo rằng:                                               “hãy lắng nghe nhịp gõ quá khứ”thời hiện đại nói rằng:                                  “hãy bắt đầu bằng 1 hơi thở tương lai”chuột bọ giáo huấn:                               “hãy phủi bụi đánh bóng thổi phồng hoá to thực tại             dưới nhãn quan chúng ta  “Kẻ đánh thức tinh thần”  chỉ là loài kiến                                                              tầm thường loanh quanh cành cụt”  – “tích tắc nào là trái tim của kiến?” thơ hỏi  địa chất tôi và géophone ngồi trên miệng núi lửa tắt   không lời. 
    12.05
      -----------------géophone: dụng cụ đo địa chấn. 
     





    Núi – bài ca mùa hoa sữa






     (o) b(v)ú b(v)ú. b(v)ú b(v)ú. bú. b(v)ú b(v)ú. b(v)ú. b(v)ú b b(v)ú. b(v)ú. b(v)ú ú b(v)ú. b(v)ú. b(v)ú. b(v)ú b(v)ú. b(v)ú. b(v)ú. b(v)ú  
     
     





    Cảm hứng cội dân gian: “lá rụng…”






     ngày đẹp trời ẩn dụ tháng gió quê hương trang sách nhỏ mở ra. đứa con xa ngàn dặm ngồi sờ rốn mình. nghe: núm ruột mẹ võng đưa niềm nhớ lao xao...                                       “lá                                        rụng                                         về                                         cội”  cội rụng về người — người ú ớ... rụng về đâu? — về đâu rụng về đâu nữa: tay ai (hư không) chờ đón? — đón rụng về nếp đất — đất rụng về quê thói — thói rụng về bà — bà rụng về ông — ông rụng về cây roi đạo đức — đạo đức rụng về cái trán sưng vù — sưng vù rụng oa-oa-tôi — tôi lão 60 rụng sấp ngửa chiếc nôi đồng loại trườn bò giọt máu — máu rụng cao nghiêm cội-nhân-sinh-bất-dịch — bất dịch rụng lá-người đầu cành trĩu nhánh mùa đi: mùa đi… rụng xuân xanh — xuân xanh rụng thu vàng — thu vàng rụng nẻo lạc hoan gió nắng — gió nắng rụng thẳng đứng — thẳng đứng rụng nghiêng say mây bao la vú trời môi ngậm — môi ngậm rụng nôi đất mặt trời ngủ ngoan mai sinh tụ đầu cành hoa bướm — hoa bướm rụng đầy tay ký ức óng ả triều hương — triều hương rụng mắt cay xa lạc lối quê-cành — quê-cành rụng ngùi ngùi quê-lá — quê-lá rụng dài dài tiếng mớ lênh đênh trôi dạt trăm quê — trăm quê rụng hồn đau thều thào tiếng nói — tiếng nói rụng thảm ngày bứng gốc chân răng — răng sầu lên rụng tóc — tóc trắng xoá cội-người-oa-oa — oa oa rụng thềm trầm tích — trầm tích rụng thềm nham thạch — nham thạch rụng về tay ôm — tay ôm rụng về tay gối — tay gối rụng về tay bồng — tay bồng rụng về hoang nguyên xoè quạt — xoè quạt rụng về chiếc giường đất tay ai chờ đón — đón rụng về cội-nhân-gian 1 khoảnh khắc mùa người thay áo mới lao xao... ngày đẹp trời ẩn dụ tháng gió. trí nhớ sưng vù cây roi đạo đức khép lại. đứa con xa ngàn dặm ngồi sờ rốn mình. nghe: “lá rụng về tim”.  
    12.05
     
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9