Thơ lóc cóc
Sân chùa hiu hắt tối trăng mờ Nhột nhạt trong lòng mấy cọng thơ Tay ta cất bút vờn trang giấy "Lóc cóc" thơ kêu đến thẫn thờ Phạm Điên Khùng
hôm nay em đến thờ chùa.
thấy thơ " lóc cóc" dán bùa lên trêu.
hỏi rằng thơ phú sao liều.
đến nơi cửa phật thả diều làm thơ
Nắng thu rơi xuống mái chùa
Ngói nâu cũ kỹ, nắng đùa với rêu
Ở nơi cửa phật cô liêu
Để quên quạnh quẽ, ta liều làm thơ
Điên khùng cũng biết làm thơ.
Theo đem tình ý mộng mơ với chùa.
Rêu phong, nắng giỡn cứ đùa.
Theo thơ lóc cóc lên chùa dạo chơi
Thế gian lắm kẻ điên khùng
Nên ta cũng ngẩn ngơ cùng thế gian
Thơ thì như nước mênh mang
Chảy qua sỏi đá cũng tràn tiếng thơ
Vói tay vén gạt màn thơ
Ánh trăng đưa khẽ tiếng tơ bên rèm
Ai lên cung nguyệt mà xem
Hồn thơ rã rượi êm đềm bên trăng.
________________
Lắm khi ta ngỡ ghế là mây
Chiếc bàn là núi với rừng cây
Mơ màng tay gõ thơ lóc cóc
Bay vào hư ảo cũng sướng thay
Đôi khi ta nghĩ ta là đá
Cheo leo vách núi đã nghìn năm
Chờ ai chạm phải cho ta ngã
Vỡ tan khối lặng lẽ âm thầm
Tôi thấy tôi Tôi đi tìm tôi đã lâu rồi
Lặn ngụp dương trần, mất công toi
Tôi điên bởi vì tôi không tỉnh
Lý lẽ cuộc đời có thế thôi Trong tháp thơ này tôi nhốt tôi
Ngoài kia gian dối cứ gọi mời
Tôi điên bởi vì tôi chợt hiểu
Đã tự lâu rồi tôi thấy tôi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: