RE: thơ Ngô Nhân Đước
-
01.03.2007 09:55:42
MƯA RỒI NHƯ THẾ ...
Có người giũ mộng phố đông
Đi về trầm đục chăn không lạnh mình...
Đêm vẫn trôi qua vô tình. Chiều nay nhìn ra ô cửa kính nhỏ và nhìn những cành cây xiêu loạn trong cơn mưa tầm tã. Giấc ngủ bị máy động. Hắn thảng thốt nghĩ về những cơn mưa.
Cơn mưa nào nhìn em bé dại đạp xe đi về từ trường học, bóng nhỏ nghiêng trong chiều u uẩn xám mù; cơn mưa nào trên phố đông người Sài Gòn, lêu bêu đi qua phố, không nón mũ, không áo mưa, để nhận thấy tuổi trẻ với dòng máu căng tràn ngông ngạo được vuốt dịu những vết bầm từ xô bồ thị thành; cơn mưa nào gõ những phách mong manh xuống Tràng Tiền cho sóng nước xôn xao hỏi thằng điên mô vừa ghé tới; cơn mưa nào Hà Nội nhoè nhoẹt đèn đường đỏ mắt tèm nhem những hoang du rệu rã gót hành trình; cơn mưa nào Bắc Giang lạnh buốt đường về sau cái kỉ niệm ni cô xua đuổi; cơn mưa nào...?
Cơn mưa nào trong triết lý bi đát hòa thăng thành bi tráng diễm tuyệt trong "A Farewell to Arms" của Hemingway mà sau này Clement Rosset chối bỏ tất cả những triết lý khác để nâng thành một tư tưởng bất khả diễn?
Cơn mưa nào phủ mộng hẹn hò của những tình nhân chờ nhịp Ô nối bờ chênh vênh? cho lứa đôi về gần nhau một ngày sau bao nhiêu khắc khoải?...
Cơn mưa nào? Cơn mưa nào cũng thế, cũng mang những kỉ niệm, tan tác buồn. Cơn mưa nào không mang theo những giọt mặn long lanh ướt đẫm hoài cảm len lén? những êm lạnh thở dài? những trầm tư ngong ngóng? những lắng đọng phôi pha úa màu?...
Mưa dịu dàng, mưa giông bão, mưa huyền ảo, mưa lung linh, mưa chung tình, mưa bội phản, mưa lãng đãng, mưa tan hoàng, mưa lê thê quan thiết, mưa cách biệt, mưa trùng phùng, mưa mông lung thao thức, mưa mơ hồ sương bóng tiêu diêu, mưa đìu hiu muôn trời dồn tụ...
Dòng tưởng suy đi đến cạn kiệt, quay trở về một vòng khác điêu ngoa, con người! Bỏ lại sau lưng là mất mát, đằng sau mất mát là gì?...Tất nhiên làm sao cầm giữ hết? Nói làm sao cho hai chữ cầm giữ trên cõi đời mà từng ngày từng đánh mất mai một dần dà?
Lặng yên nhìn mưa chiều ầm ào mang theo gió lạnh lùa vào căn phòng bé nhỏ ở một xứ nhỏ cách xa Sài Gòn, trong đặc quánh cô đơn cùng cực, hắn biết, kiếp mình đầy những-cơn- mưa-rồi-như-thế-sẽ-là...
TRÀ
Trăng đêm xuống phố rất tình
Thằng điên xuống phố một mình cà ngơ
Tiên cô cười mím đợi chờ
Thằng điên chết hết mộng mơ khật khùng
Đối trà bi lạc ca chung
Cử bôi ẩm tận vô cùng mang mang...
TIẾC
Thuyền đi vạn lý xuôi tình
Nước đi thuận thủy lưu linh vô bờ
Mây đành bỏ gió làm ngơ
Chiều trơ tiếng bịp ơ hờ bến sông...
Huyền Nguyên đành bỏ kiêu ngông
Lang thang mỏi gối lòng vòng cội khô
Muôn năm tiếc nuối xô bồ
Ngàn đời chán nản lệ hồ u u...
TIẾU THIÊN TANG BỒNG ...
Di như lưu thuỷ... hề... thệ như phong
bất tri hà xứ lai...hề... hà sở chung...
_Quách Mạt Nhược_
Thưa tôi nước chảy nhàn khuây
Hứa lời gió thổi vân đài không không
Không không đến tận xứ lòng
Đến từ vô thủy cùng vòng vô chung
Vô chung bỗng gặp sở chung
Sơ chung thâm thủy lùng bùng ý a
Tình đau chất ngất sơn hà
Niềm riêng sầu dội ta bà cuộc chơi
Về cội ngủ gối trăng vơi
Tú tinh miên dụ lên khơi non bồng
Nước nhược vụt thắp lệ hồng
Trời rên trong cuộc tang bồng bụi sương
Tà đột khởi ý thê lương
Tiếu thiên vi đại vô thường phởn phê...
KHÓC ANH ...
Em ngồi viết thư tình cho anh
Giấy trắng
và em cũng trắng
Bông bưởi dậy thì...
Em ngồi nhớ, tương tư anh
Người đàn ông thuở nhỏ của em
Cõng trời yêu thương em thơ dại
qua những đồng xanh
phấn sen thơm ngát
Em ngồi khóc nỉn non anh
Người đàn ông thành đạt của em
chỉn chu qua phố
bàn chân khua
Em ngồi tiếc trúc mã thanh mai
Chiều mùa này đã phai
em không giản thanh được nỗi nhớ
rằng anh chết từ lâu
kỉ niệm nát nhàu
mắt cỏ sương thâu
em ngồi nhặt tình rơi sâu
trong đuễnh đoãng...
ANH ĐÂU ???
Sao phố chẳng mù sương
cho em che lệ mật
giấu nỗi đau vào gió
gửi đi...
Chiều phố chẳng còn gì
em với hàng xà cừ cùng ngơ ngác
anh đâu?
Em dừng trước ngõ rất lâu
không còn anh đứng đón, nói cười
chỉ nghe tiếng mèo hoang
sởn gai ốc trong đêm...
Em tự hỏi
gió cũng dồn xôn xao
tình ngẩn tò te trợn mắt
anh đâu?
VỀ THƠ
Thức suốt đêm. Viết những dòng chữ loằng ngoằng vào trong cuốn thơ mới mua được, bất kì chỗ nào có cảm hứng. Hắn hồn nhiên cười, thỏa mái như chưa từng được cười.
Buổi sáng thức sớm, ra ngồi trước hiên nhà, cành vú sữa sà thấp, đong đưa như làm duyên. Mây sáng nay trắng bông, có vẻ rất nhẹ. Nhìn về phía mây trắng ấy, hắn lưng lững hồn. Gửi cho thơ một chiều vùn vụt của linh xác đang bay lên từ những cung trầm vô âm.
Những người bạn xa lạ bỗng thành quen. Những người quen bỗng trở thành xa lạ. Níu giữ hết được tất cả những người thân trong một vòng tay ôm là chẳng thể được. Không hiểu sao linh cảm mất mát theo ám ảnh hắn mãi, dù đang làm gì, dù đang ở đâu và làm gì.
Viết. Viết mãi. Cuồng.
Con đường đến với thơ của hắn là một cơn khủng hoảng tinh thần, là tiếng sấm dội vào óc làm con chữ bung ra, trôi phăng. Nhiều người bảo khó hiểu. Hà, nếu mà hiểu được dễ thế thì trên đời thiên hạ làm thơ ráo cả.
Khi sống giữa một đám người xuẩn động, bạn có thể làm gì? Hoặc là, bạn bị xua đuổi vì, bạn không giống họ. Hoặc là, bạn phải làm những điều họ làm, nghĩ những gì họ nghĩ, cho nó "hợp thời".
Bất chợt hắn nhớ một bộ phim Hollywood, một người phải làm thẩm mỹ vì ai cũng bảo cô quá xấu xí, không thể có người yêu được. Tất cả tình tiết đều diễn ra trong bóng tối, cho tới khi cô trốn chạy vì bị xua đuổi, thì ánh sáng mới cho thấy rằng, cô thật sự đẹp, đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Bất chợt hắn mỉm cười.
Ly cafe thơm thơm, và hắn quay vào nhà trong bóng nắng ban mai đã qua khỏi hàng tre bên kia đường, dịu dàng lùa vào cửa sổ nhà, nhảy múa trên trang thơ đang viết dở...
Thơ - Gio-o.com, 01.3.2007