Đời Có Bao Lâu Mà Hững Hờ
Trích đoạn: Gio
Cuội phu nhưn gieo những dòng thơ làm rát cả bộ đồ lòng lun
Phố khuya giờ đã lên đèn
Em tôi đối bóng, tìm men tiêu sầu
Phố khuya giờ đã lên đèn
Em tôi đối bóng, tìm men tiêu sầu
Bóng đây hình ở tận đâu
Lỡ làng vì bởi....đời có bao lâu mà hững hờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2007 20:28:55 bởi xa`mveke^u >
Gom lai những ngày xưa... xa lơ lắc Bạc đầu sương cây cỏ cũng chợt già sao ngươì về như đêm gió, mưa qua Để sợi tóc sợ thời gian còm cỏi Trăng khuyết treo ánh mắt đêm mòn mỏi Soi ngày xưa hạnh ngộ để nghìn trùng Cám ơn đơì, ơn đinh mệnh , ơn chung... Cho ta những tạm duyên nồng để nhớ
Trích đoạn: Gio
Trăng khuyết treo ánh mắt đêm mòn mỏi
Soi ngày xưa hạnh ngộ để nghìn trùng
Trăng khuyết treo ánh mắt đêm mòn mỏi
Soi ngày xưa hạnh ngộ để nghìn trùng
Buồn vui đây đó góp chung
Cơn mơ huyền thoại thẹn thùng vần thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2007 20:31:03 bởi xa`mveke^u >
Thiên hạ trầm trồ giai nhân như mộng Ta chợt buồn sao em chẳng được dành riêng Có kẻ vừa khen em tựa ngọc Ta chạnh lòng như đánh mất một điều thiêng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2007 20:33:23 bởi xa`mveke^u >
Bài thơ Anh viết đề tên em Theo suối tình yêu chảy tim mềm Nhạc lòng tha thiết ngân huyền diệu Theo lối trăng vào mơ mỗi đêm Ta cứ theo trăng mơ mỗi đêm Tình sương lóng lánh mép môi mềm Ước chi một tối trăng rơi áo Khuyết bơỉ si tình, trở giấc đêm
Thơ Yêu
Trần Văn Hiền Bài thơ anh viết ,em còn nhớ...
Thương gởi tặng em cả trời mơ
Sao em cứ mãi vô tình thế
Đời có bao nhiêu để hững hờ
Ừ thì chỉ có mấy vần thơ
Nên cứ xem anh như gã khờ
Trăm năm một chử tình da diết
Mà khiến đời anh hóa ngẫn ngơ
Vào đọc thơ của Chị gió và mọi người tự nhiên thấy ngứa tay nên viết mấy dòng. Chúc chị Gió luôn vui cùng cả nhà nghen !
Gío mang hương tặng cho đời Hửng hờ là cách trao lời, đưa duyên Gío thường ra dáng ngoan hiền Nhưng đừng gây chuyện, gió nghiền sác sơ Ngày mai gió hết hửng hờ Cuộn thành giông bảo, giật dờ thuyền anh Đêm nay thức đủ năm canh Bên ngoài cửa sổ tròng trành gió em...
Trích đoạn: Hiền Văn Trần
Thơ Yêu
Trần Văn Hiền
Bài thơ anh viết ,em còn nhớ...
Thương gởi tặng em cả trời mơ
Sao em cứ mãi vô tình thế
Đời có bao nhiêu để hững hờ
Ừ thì chỉ có mấy vần thơ
Nên cứ xem anh như gã khờ
Trăm năm một chử tình da diết
Mà khiến đời anh hóa ngẫn ngơ
Vào đọc thơ của Chị gió và mọi người tự nhiên thấy ngứa tay nên viết mấy dòng. Chúc chị Gió luôn vui cùng cả nhà nghen !
Chúc em trai HienVanTran ngưá tay đều đều ha
Trích đoạn: Gio
Ngày mai nếu hết còn hờ hững
Vẫn muốn mang hương tặng cho đơì
năm canh có lẽ Trăng minh chứng
Bên cưả tròng trành chỉ Gió thôi...
Năm canh có lẽ trăng minh chứng Bên của tròng trành chỉ gió thôi Vần thơ đang cuối mùa thi hứng Xào xạc cơn mưa nhớ một người
Giưã cơn mưa, ta giật mình chợt hiểu Sự thật nào cũng bày dươí phong ba Ta thấy tội ta..đoạn đường dài thất thểu Tỉnh cơn mê thì hồn cũng chợt già Ba bốn năm.không thể gọi là xa Cũng không thể gọi là quá ngắn Đau không nhẹ, nhưng không là quá nặng Đủ cho tim ước ngưng đập một lần Lạnh xô bưà...xuyên dọc đến bàn chân Vẫn cố đơi...đợi thêm..thêm chút nưã... Ngậm muộn phiền, dấu yêu làm điểm tựa ba bốn năm...lần lựa đến bạc đầu
Khuya rồi sao Gío còn thao thức Tròng trành chi lắm sạc sào cây? Vào đây thủ thỉ, đừng hờ hửng Ngoài đó sương rơi, ướt má gầy !
Hôm nay nắng hong chịu về Để cho cơn gió lê thê nổi buồn Xua mây làm trận mưa tuông Giã lơ bỏ một con đường hỏng quen
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: