Là nỗi niềm mượn con chữ hoá thân
Khắc khoải Nào ai dám nói: yêu thương là ảo ảnh ? Lỡ cảm rồi cứ ra ngẩn vào ngơ Nếm đợi chờ cho dài thêm nỗi nhớ Để ngày đêm chỉ một niềm canh cánh Đã lâu lắm rồi ngỡ đã hết mộng mơ Những ngơ ngẩn vẩn vơ tưởng có thể rời xa Chợt một lần vô tình hiểu ra Lại bắt đầu những niềm mong bơ phờ Chắc cũng tại mình nhạy cảm với đa sầu Chẳng nhớ mong này, thì cũng buồn chuyện đâu đâu … Kể từ khi tuổi thơ mình giã từ Là vuột mất hồn nhiên lẫn vô tư Thơ của ai, mình thuộc đến từng cái ngắt câu Cũng là lúc sâu thêm nhiều khắc khoải Một lần nữa mở ra những điều đã xếp lại Cho xa xăm mong đợi mỗi ngày ngày. Vũ Thị Thu Hiền
Kỷ niệm, phải chăng là giọt lệ khô Kỷ niệm, phải chăng là giọt lệ khô
Nơi khóe mắt in vết hằn năm tháng.
Ta ngồi đây, đối diện với hư vô
Còn sót lại cuối ngày một bóng nắng. Cành lá mục, rơi xuống trong im lặng
Người ở xa nhưng nỗi nhớ thật gần.
Lời thị phi, miệng đời con dao nhọn
Trái tim đau rướm máu đã bao lần. Ta tự hỏi lòng chưa hết phân vân
Có gì không, phía bên kia bóng tối.
Tự hỏi Có những nỗi buồn khó gọi thành tên Khi chênh vênh bao điều được mất Có ước ao rất xa đời thực Chẳng biết làm sao để tim mình mở lối Và thời gian là bước đi rất vội Ta quẩn quanh với những khát khao Đôi khi tự hỏi hạnh phúc có hình dáng ra sao ? Là niềm tin hay hư ảo mong manh ? Ta lạnh lùng sỏi đá hay yếu mềm như cỏ Có những câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ …
Vũ Thị Thu Hiền
Trích đoạn:
Chuyện ngày xưa Trình bày: Mộng Thi Lần đầu tiên khi nghe bài hát "Chuyện ngày xưa" không hiểu sao cứ thấy thương ghê cô gái trong bài hát. Mà bài hát cũng bình thường thôi, thậm chí có thể xếp vào loại "sến" nhưng nghe vẫn thấy thích. Thích những câu chữ rất gợi trong bài hát như "Hôm nào em đến chơi mà quên mang tiếng cười", hay "Khi nhìn sâu trong đáy mắt mưa rơi", hoặc là "Lửa thương chưa tắt nên em để lại hương tóc dài". Cụm từ "quên mang tiếng cười" rất hay, người nghe có thể hình dung được ngay tâm trạng và nét mặt của cô gái. Có một cái gì đó vương vương trong tâm tình của cô ấy, đến chơi nhà người quen mà vẫn phảng phất nét buồn man mác. Rồi hơn thế nữa, cô ấy chẳng những quên cười mà còn "đáy mắt mưa rơi". Những giọt nước mắt chưa tuôn rơi mà chỉ lóng lánh nơi đáy mắt như cố che giấu nỗi lòng. Nàng dù chẳng nói một lời, chẳng thở than, chẳng rơi một giọt lệ nhưng người tình cũ cũng đã tinh ý cảm nhận được khi “nhìn sâu” vào mắt nàng. Qua cách cảm rất tinh tế của chàng người nghe như đã phần nào chạm được vào niềm u uẩn của người yêu chàng. Một người thì kín đáo, lặng lẽ; một người thì tinh tế, dường như họ rất hiểu nhau dù chẳng nói với nhau một lời. Giá như nàng thở than cho cuộc tình dang dở đã qua hay than thân trách phận cho cuộc hôn nhân hiện tại thì bài hát đã rơi vào lối mòn của hằng hà những ca khúc tình cảm phổ thông khác. Nhưng không như thế, có cái gì đó rất đáng chú ý ở nàng. Khi người yêu nàng chẳng thể dằn lòng phải cất tiếng hỏi "Khi hỏi duyên cớ sao để hoa kia úa màu", nàng đã rất nhẹ nhàng: "Thôi quá muộn, ta gặp nhau khi áo cưới may xong, còn gì mà mong". Chỉ có một chiếc áo cưới mới may xong thôi mà, đã chính thức là vợ của người ta đâu nhưng với nàng như vậy cũng coi như chim đã vào lòng, cá đã cắn câu rồi, “còn gì mà mong” nữa. Sao mà nghe xót xa quá. Có lẽ đây chính là điều khiến ta rung động và càng lúc càng bị cuốn hút hơn. Đó chính là tính cách chung thủy và khuôn phép rất Á Đông này đây. Cuộc hôn nhân hiện tại chắc rằng không mấy vui đối với nàng và bây giờ nàng đang đối diện với người yêu xưa với biết bao yêu thương của những ngày xưa cũ. Thông thường trong những tình huống như thế này người ta dễ khóc than kể lể cho thỏa nỗi lòng hoặc cùng người trong mộng nối lại tình xưa như lòng hằng ao ước. Nhưng cô ấy đã rất ý thức và biết dừng lại bên bờ lễ giáo. Chắc chỉ có phong tục của người Á Đông mới có được sự ràng buộc chắc chắn đến thế và điều đó góp phần tạo nên tính thủy chung, chịu đựng chỉ có ở phụ nữ Châu Á. Có thể nét thuỷ chung này bây giờ đã lỗi thời nhưng nó vẫn tạo nên sự kính trọng cho một nhân cách. Và nhân cách cao đẹp đó đã khiến người ta rung động. Niềm rung động đó càng mãnh liệt hơn khi đến cuối cuộc hội ngộ cô ấy ra về dù "lửa thương chưa tắt" mà cũng chỉ dám "để lại hương tóc dài" cho người yêu cũ. Rất tiết hạnh, dù tiết hạnh đó chắc chắn sẽ khiến lòng người trong cuộc quặn đau và tiếc nuối biết chừng nào. Vừa nghe hát vừa thả hồn trong tưởng tượng ta như nhìn thấy cô gái trong bài hát là một cô gái rất đẹp với một mái tóc dài, đặc biệt là cô ấy có đôi mắt đẹp và buồn. Cô ấy dịu dàng, thùy mị, kín đáo. Và cô gái mang đậm tính cách Á Đông ấy có lẽ chỉ có ở ngày xưa thôi, ngày nay người ta đã yêu theo kiểu khác rồi, hiện đại và táo bạo hơn. Thế nên bài hát mới có tựa đề là "Chuyện ngày xưa". Vâng, ngày xưa của những Quỳnh Nga, Thoại Khanh, Châu Long ... đó mà. Mộng Thi đã hát rất hay bài hát này. Mộng Thi đã chọn cách hát đơn giản, hiền lành, man mác buồn. Không quá sến khi sa đà vào việc tô đậm những tình tiết buồn, dang dở, cũng không quá sắc xảo trong cách nhấn nhá câu chữ và càng không có cách ca trong vắt ngây thơ-vốn là ưu thế của Mộng Thi. Cô ca tự nhiên, vừa phải, man mác buồn đúng với tính cách của cô gái trong bài hát. Qua tiếng ca của Mộng Thi ta càng thấy cảm mến cô gái đẹp cả về hình thức và nhân cách trong bài hát đồng thời cũng thương lắm cho uẩn khúc trong lòng cô. 10 Aug 2007 Vũ Thị Thu Hiền Tâm sự cùng người xưa Đôi khi ta muốn diện kiến Quỳnh Nga Xem tiết hạnh đó đẹp đến dường nào ! Nàng nghĩ gì khi kiêu hãnh ngẩng cao ? Chọn cái chết để sống thật với lòng Châu Long ơi có phút nào xao động ? Khi thay chồng giúp bạn thành danh Nàng làm sao để thuyền không tròng trành Giữa lớp lớp sóng tình vây bủa đêm ngày ? Thoại Khanh ơi có chút gì ngần ngại ? Khi can đảm lóc thịt mình dâng mẹ Điều gì khiến nàng tin anh chồng trẻ Không ngã lòng trước sóng mắt công nương ? Đẹp biết mấy người ngày xưa đã nêu gương Câu thủy chung, tiết hạnh chẳng sờn lòng Mà bây giờ chỉ chuyện nhỏ giữ gìn phẩm hạnh Đôi khi thấy ngại như kẻ ngu ngơ giữa đời thường Vũ Thị Thu Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 12:24:21 bởi Thu Hien >
Trích đoạn:
Nếu phải yêu anh Trình bày: Mộng Thi Nếu như có người yêu chỉ để mà yêu, là thích thì quen còn không thì chia tay, nhẹ nhàng và dễ dàng cả khi đến và đi. Nhưng cũng có người yêu nghĩa là trao trọn con tim về nhau, là ước mơ gắn bó trăm năm bền lâu. Bởi yêu trọn vẹn bằng cả con tim như thế cho nên nếu phải yêu anh thì coi như chim đã vào lồng và hoa đã đơm vào bình. Là từ đây chỉ biết có nhau thôi, vì một cây mà bỏ cả rừng cây, vì lồng son mà bỏ cả biển trời lồng lộng nên thơ: Nếu phải yêu anh Cầm như chim nhốt chung vào lồng Cầm như hoa đã đơm vào bình Chim rồi buồn và hoa sẽ héo Nếu phải yêu anh Cầm như cá cắn câu vào bờ Nếu phải yêu anh Thương biển trời lồng lộng nên thơ Mà từ xưa không biết ai đó đã khéo ví von rằng phái nữ là phái đẹp và người phụ nữ như một cành hoa. Ừ, thì đẹp đấy nhưng cái gì đẹp vốn lại thường mong manh và hoa thì chỉ nở một lần. Thế cho nên khi nhận một lời yêu đi kèm với những hân hoan vui sướng của men tình: Nếu phải yêu anh Lời thân thương hót ca ngọt bùi Và dâng lên sắc hương tuyệt vời Hương càng nồng và sắc thêm thắm Luôn là nhưng âu lo canh cánh bên lòng: Dù cho em như là đóa hoa Xin thương hoa kia chỉ nở một lần Dù em như cá chậu chim lồng Thương chim quên lồng, thương cá quên sông Vậy cho nên điều cốt lõi em muốn nhắn gởi cùng anh là: Nếu phải yêu anh Chỉ xin anh hứa cho thật lời Nếu phải yêu anh Xin yêu chỉ một mình em thôi Không cần anh phải giàu sang, quyền thế, phải cho em điều nọ điều kia mà chỉ cần anh hứa thật một lời là yêu chỉ một mình em thôi. Anh có thể không thương, nhưng nếu đã thương thì xin thương cho chắc. Chỉ cần có thế thôi, có khó lắm không anh nhỉ ? 3 Sep 2007 Vũ Thị Thu Hiền Nếu phải yêu nhau Nếu phải yêu nhau Anh ơi đừng vội Tìm hiểu trước sau Mai này chẳng hối Đừng chỉ nhìn thấy Điều tốt luôn luôn Mà xin anh hãy Hiểu em ngọn nguồn Nếu mai tình trao Mong anh bao dung Đừng để tình đau Dù em sai đúng Tình anh bao la Cho bờ cát em Nương nhờ biển cả Sóng ru êm đềm Nếu do duyên trời Ta là một đôi Xin anh một lời Yêu chỉ em thôi Em không vẹn toàn Lại nhiều vụng về Nếu anh đã chọn Xin vẹn câu thề Vũ Thị Thu Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2007 11:52:00 bởi Thu Hien >
Sáu mươi ngày Sáu mươi ngày thịt da rướm máu Sáu mươi ngày nát nhàu niềm đau Sáu mươi ngày lắng chịu âm thầm Ngày từng ngày trôi qua rất chậm. Vũ Thị Thu Hiền
Anh, em và Thơ Tặng người đã từng có "một trận chiến kịch liệt" Có lần anh bảo sao thơ buồn khôn nguôi
Những niềm vui trốn đi đâu hết rồi Dạ, vì nỗi buồn mới khó giải bày Khi vui mình đâu cần ngần ngại Nên chỉ còn buồn đọng lại Theo thời gian chất chồng lên năm tháng Anh lại bảo mong em không vướng bận
Để thảnh thơi gieo thơ thả vần
Dạ, ai chẳng mong được ươm mộng vào thơ Nhưng đôi khi hồn cứ lãng đãng ngẩn ngơ Lại sợ mình lỡ có gì sai sót Anh cũng biết, đời vốn nhiều khắc nghiệt … Nhưng thật lòng thơ cũng an ủi em rất nhiều Những tâm sự chưa bao giờ vơi cạn Mà chỉ có thơ bầu bạn Rồi trước bao nỗi niềm, thơ giúp em đồng cảm Trước cái đẹp, thơ khiến em xúc động Thơ cho em niềm tin yêu cuộc sống Khi yêu thơ hồn em bớt nghèo nàn Vũ Thị Thu Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2007 21:09:02 bởi Thu Hien >
Anh, em và Thơ
Tặng người đã từng có "một trận chiến kịch liệt"
Có lần anh bảo sao thơ buồn khôn nguôi
Những niềm vui trốn đi đâu hết rồi
Dạ, vì nỗi buồn mới khó giải bày
Khi vui mình đâu cần ngần ngại
Nên chỉ còn buồn đọng lại
Theo thời gian chất chồng lên năm tháng
Anh lại bảo mong em không vướng bận
Để thảnh thơi gieo thơ thả vần
Dạ, ai chẳng mong được ươm mộng vào thơ
Nhưng đôi khi hồn cứ lãng đãng ngẩn ngơ
Lại sợ mình lỡ có gì sai sót
Anh cũng biết, đời vốn nhiều khắc nghiệt …
Nhưng thật lòng thơ cũng an ủi em rất nhiều
Những tâm sự chưa bao giờ vơi cạn
Mà chỉ có thơ bầu bạn
Rồi trước bao nỗi niềm, thơ giúp em đồng cảm
Trước cái đẹp, thơ khiến em xúc động
Thơ cho em niềm tin yêu cuộc sống
Khi yêu thơ hồn em bớt nghèo nàn
Vũ Thị Thu Hiền
TÌNH TỪ THUỞ BAN SƠ Thơ em viết như thắm nồng nắng hạ Mỗi vần câu em thả với từng ngày Mỗi nõi buồn như dấu giọt lệ cay Anh đón đọc nỗi tỏ bày trăn trở... Tình thơ đến ,khi em quen mặt chữ Nơi gói tình riêng ,hay quá khứ cuộc đời Lưu thời đại bằng bút sử tinh khôi Giữ tình nghĩa con người thơ khắc họa Nhớ ấu thơ yêu cành hoa cánh bướm Đồng cỏ con trâu bên sông nước vơi đầy Mắt sáng ngời khi cánh bướm dừng tay Mơ ập đến...Mong bước vào cổ tích. Anh con trai tâm hồn theo tiếng Hịch Giữ quê hương cho êm ấm mọi nhà Em con gái sắc dậy với ngàn hoa Yêu mong manh của chan hòa ,thơ mộng. Đọc thơ nhau trong tháng ngày trông ngóng Nước chảy bèo trôi theo câu hát quanh làng Lá vàng rụng mùa thu đếm miên man... Thơ hoen lệ...Kết bẽ bàng câu chữ. Đời viễn xứ...Bao sầu thương mới đủ Kiếp hàn thơ...Mưa chẳng cũ bao giờ Mộng duyên lành còn xa lắc xa lơ Tình thơ Ủ ...Nơi bến bờ gieo chữ. MINH TUẤN Chúc vui nhé THU HIỀN UI
Trích đoạn: Minh Tuấn
TÌNH TỪ THUỞ BAN SƠ
Thơ em viết như thắm nồng nắng hạ
Mỗi vần câu em thả với từng ngày
Mỗi nõi buồn như dấu giọt lệ cay
Anh đón đọc nỗi tỏ bày trăn trở...
Tình thơ đến ,khi em quen mặt chữ
Nơi gói tình riêng ,hay quá khứ cuộc đời
Lưu thời đại bằng bút sử tinh khôi
Giữ tình nghĩa con người thơ khắc họa
Nhớ ấu thơ yêu cành hoa cánh bướm
Đồng cỏ con trâu bên sông nước vơi đầy
Mắt sáng ngời khi cánh bướm dừng tay
Mơ ập đến...Mong bước vào cổ tích.
Anh con trai tâm hồn theo tiếng Hịch
Giữ quê hương cho êm ấm mọi nhà
Em con gái sắc dậy với ngàn hoa
Yêu mong manh của chan hòa ,thơ mộng.
Đọc thơ nhau trong tháng ngày trông ngóng
Nước chảy bèo trôi theo câu hát quanh làng
Lá vàng rụng mùa thu đếm miên man...
Thơ hoen lệ...Kết bẽ bàng câu chữ.
Đời viễn xứ...Bao sầu thương mới đủ
Kiếp hàn thơ...Mưa chẳng cũ bao giờ
Mộng duyên lành còn xa lắc xa lơ
Tình thơ Ủ ...Nơi bến bờ gieo chữ.
MINH TUẤN
Chúc vui nhé THU HIỀN UI
Dạ, thấy huynh vẫn còn ghé thăm là Hiền vui rồi. Dù Hiền hầu như không có thơ họa với bạn bè nhưng tất cả những bài thơ mọi người ưu ái gởi vào đây Hiền đều đọc và cảm tình thơ mà người viết đã gởi trong từng câu chữ. Huynh cũng vui nhiều nhé huynh !
Thà một phút yêu nhau rồi xa mãi
Còn hơn là mãi mãi chẳng yêu nhau!
Trích đoạn: emmaichoanh
Thà một phút yêu nhau rồi xa mãi
Còn hơn là mãi mãi chẳng yêu nhau!
Nếu tình không đủ để hồn rung động Dù trăm năm đành lỗi hẹn với lòng Chúc bạn dạo vườn thơ vui nhé !
Yêu nghẹt thở từng phút giây Nếu đời trọn vẹn như ý Ta còn gì để ước mơ ? Nếu không có tình tan vỡ Chữ yêu còn đáng đợi chờ ? Đôi khi buồn, đôi khi sầu Cũng có khi nặng niềm đau Để yêu thêm đời đang sống Ngày từng ngày, phút từng phút Giây từng giây, quá sống động Ngửa mặt nhìn trời lồng lồng Ngan ngát gió, xanh xanh mây Yêu nghẹt thở từng phút giây Yêu những giọt lệ sẽ tuôn Yêu hết thảy những nỗi buồn Yêu nồng nàn, yêu thật tình Yêu … ai đó và … yêu mình. Vũ Thị Thu Hiền (Mang về từ trang thơ của Diên Vỹ)
Sáng nay ! Sáng nay nắng dường lặng thinh Nghe như gió cũng chùng chình không đi Lá đang ngẫm ngợi điều chi Mây trời lơ lửng nghĩ gì mây ơi Khép mi tưởng tiếng ạ ời Lòng như đang cũng buông rơi tơ chùng Chút gì như thể ngập ngừng Đầu cành lấp lửng lưng chừng tiếng chim Có trang giấy trắng im lìm Có người như đắm như chìm cõi xa Có tình vương ở câu ca Có mình ngơ ngẩn lại tha thẩn buồn. Vũ Thị Thu Hiền
Ngất ngây Dịu dàng câu thơ người thả Ngọt ngào giấc mộng ta say Vần thơ như có phép lạ Ngất ngây bất kể đêm ngày. Vũ Thị Thu Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.09.2007 12:46:17 bởi Thu Hien >
CÒN LẠI MÌNH EM Anh! Có lẽ nào anh đã xa em
Như con thuyền rời xa bến nước
Anh buồn, vui em không biết được
Còn lại mình em, nước mắt rơi... Còn lại mình em, ngơ ngác chơi vơi
Buổi chiều nay, trời im không gió
Còn lại mình em, đầy vơi nỗi nhớ
Gió giận rồi, hạ cháy khát màn đêm Những lần hẹn hò, anh đón đưa em
Dịu dàng lắng nghe từng lời say đắm
Giờ còn em, lơ ngơ con đường vắng
Anh của ngày xưa, xa mất em rồi! Có anh, có thêm nửa cuộc đời
Con tim cỗi cằn hồi sinh trở lại
Mình đã xây lâu đài tình ái
Trong vườn thu, xào xạc lá vàng rơi… Người ra đi, không giữ nổi được rồi
Bước chân ấy âm thầm, mạnh mẽ
Còn lại mình em, một trời đơn lẻ
Yêu dại khờ, yêu đến cuồng si… Vũ Thị Minh Nguyệt Chào Thu Hiền - TQ vào thăm viết với Thu Hiền mấy câu nhé! Chúc vui
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: