QUA CƠN MÊ
Ngây thơ gì con người ấy ,anh ơi?
Nàng chỉ đến như trời ban lễ lộc ,
Miệng cười mỉm khi hồn tôi gió lốc ,
Mắt thơ xanh không tiếc dịp mồi chài.
Nếu lửa tình thiêu rụi cả đời trai ,
Tôi thà chết trong phong trần mệt lữ ,
Bước ngao du ,hoa tuyết ghẹo trên đầu ,
Suốt bốn mùa chẳng thiết hỏi vì đâu ,
Thiên hạ khóc vì duyên tình ngang trái !
Tôi chẳng đoái hoài lều rơm hay vách lá ,
Miền thùy dương nắng cháy đốt da người,
Chỉ vui rằng chân này sống còn đi ,
Khắp Quê Mẹ là suối nguồn an ủi.
Trên sỏi đá thắp niềm vui mệt mỏi ,
Nhưng tươi cười vì thêm hiểu nhân gian.
Này em nhớ đốt tình thư anh bỏ ngỏ ,
Hay cứ đem phô diễn chốn chợ đời ,
Hoặc giữ làm thành tích tuổi ham chơi ,
Chiếc trâm cài cũng đánh rơi ngoài ngõ.
Để sớm mai có người trao lại nó ,
Dưới chân em ngoan ngoãn ,gối quỳ co ,
Tay khúm núm hiến dâng tình muôn thưở,
Mắt run run dưới ngôi sắc Nữ Thần.
Anh bây giờ thôi tuổi mộng bâng khuâng ,
Ném sân si vào đáy sâu dĩ vãng ,
Anh bây giờ sắm bóng hình phiêu lãng ,
Đã siêu sanh những vọng đọng tình đầu.
Lời ngọt ngon thôi vọng đọng đầu môi ,
Đi gom nhặt những lá Bàng thu cuối ,
Cả bài hát tỏ tình trao rất vội ,
Nhen bếp hồng ,châm lửa vỗ tay ca.
Em cứ theo những đốm sáng dại tình ,
Bay quanh mình sáng rực bóng lân tinh ,
Em cứ thản nhiên bồng xuân thì còn lại ,
Bước qua hồn những mặc khách ven sông.
Khoe răng khễnh để tàn tro khép lại ,
Chuyện chúng mình ngày ấy đã tang bồng ,
Theo vó thúc của thời gian tàn nhẫn.
Anh chắc lòng chẳng thấy chút xốn xang.
Vũ Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2007 23:48:15 bởi Viet duong nhan >