KÝ ỨC ĐÊM MƯA
Nghiêm trang như cuối Tuyền đài ,
Đêm mưa gác nhớ trích liêu quãng dài ,
Móc mù lên rối tóc mây,
Vô hồn câm nín trật trầy đức tin.
Không gian hờ hững ,linh đình ,
Xác thân cũng mặc tiếp nghinh nỗi buồn.
Em ngồi tô vết son trầm ,
Tôi ngồi hiu hắt đẩy tràn bước sông.
Rít căm nghìn đoá mưa tuôn ,
Mái tôn phế thải chở muôn giọt sầu ,
Chút tình chăn chiếu cho nhau,
Đêm sâu hun hút cuốn bầu tương tư.
Tương tư cái chiếu em nằm ,
Caí trâm em móc sau rèm liễu thưa ,
Cái đôi guốc mộc xơ dừa ,
Cái Tâm tròn trịa ngây ngô quá chừng.
Còn đêm này nữa phân vân ,
Phù Dung góc mắt em bâng khuâng tàn.
Mai rày gác trọ bỏ hoang ,
Còn mùi bồ kết bên khung cửa gầy.
Làm tin là dấu tích này ,
Mùi hương còn ấm trên vai lữ hành ,
Tôi rời quê quán đành hanh,
Con tim đoái ngược liễu xanh dáng Người.
Nhưng làm sao nữa trời ơi ,
Lời thiên sứ gọi bời bời thét vang,
Ngoái trông thấy tóc nàng vàng ,
Giấu thơ trong ngực lầm than tôi về.
Vũ Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2007 22:29:21 bởi Vũ Nguyên >