Trích đoạn: Vũ Nguyên
CA DAO HẠ
Xớn xác đời tôi những má hồng ,
Ghẹo tình giây lát lại ngồi không ,
Các em còn ác hơn thế nữa ,
Buộc tôi suốt buổi đứng lông nhông.
Có ai qua khỏi thời trai trẻ ,
Không từng một lần thấy vân vê ,
Cả đôi tà áo mây bay bướm ,
Lấn át hồn quên cả lối về?
Có ai nhặt lại giùm tôi nhỉ?
Bóng nắng hoà trong tiếng trống vang ,
Hẻm vàng hoa điệp ,giòng lưu thuỷ ,
Chảy xiết tâm tôi với dạ nàng.
Giang đầu người bảo sóng tương tư ,
Đã gợn trăng tình nên lắc lư ,
Trường giang chung kiếp về em đó ,
Mặt biển hồn nhiên kéo sa mù.
Ca dao hạ cháy thời hoa bướm ,
Em ép lòng theo khách xóm bên ,
Ca dao hạ đắng hồn nghiêng nón ,
Gạch ngói trường xưa cũng chớm buồn.
Vũ Nguyên
LONG ĐONG
Tình tôi mãi cứ long đong
Muôn đời viết mãi chưa xong chữ tình
Thấp thoáng đời tôi giữa má hồng
Tiếc cho cái phận mãi long đong
Em đâu yêu mến hờn với dỗi
Chỉ tại tôi khờ mãi đứng trông
Thấp thoáng chiếu qua những bóng hồng
Suối tóc mượt dài những dòng sông
Lập lờ thoáng lượn qua tâm trí
Ngoảnh mặt lại nhìn thấy hư không
Ấp ủ hoài thương mãi trong lòng
Bóng nàng xinh đẹp tựa như bông
Làm ai cay nhẹ trên bờ mắt
Chợt xót xa thay đắng cả lòng
Chỉ vì như thế mãi lông bông
Tình duyên chạy mất giữa mùa đông
Mang thân giá lạnh cùng thương nhớ
Ước có vầng thơ với rượu nồng
Tình đâu ai có mà cho không
Thân thì như thế mãi đèo bồng
Qua trăm năm thế còn đơn lẻ
Chữ tình viết mãi vẫn chưa xong
Má phấn môi son ánh hồng hồng
Thướt tha dìu dập buổi chợ đông
Mà sao hoang vắng con tim mãi
Chẳng kiếm đựơc ai chỉ mủi lòng
Nguyện sao cho hết kiếp long đong
Làm sao cho hết khỏi phòng không
Để đừng giá buốt trời mưa đổ
Để ấm trong tim chút tình nồng
Chỉ mơ chỉ mộng chút lông nhông
Chỉ thương chỉ nhớ chẳng đèo bồng
Biết mình phận bạc đâu dám nói
Chỉ liếc mắt nhìn - ngắm - chờ trông...