HỨA VỚI EM
Anh sẽ thôi làm thơ khó hiểu ,
Để em đọc và thấu hiểu lòng anh,
Chiều hôm nay mây vàng bay lãng đãng ,
Quán cà phê góc nhỏ đợi chân son.
Anh yêu em như giữ lẽ sống còn ,
Cho tâm khảm thôi reo buồn cô độc ,
Em đến chậm nhớ len vào sợi tóc ,
Vào khói bay bao điếu thuốc cong queo ,
Anh suốt cuộc ôm phận thi sĩ nghèo ,
Ngồi chờ mãi mà ân tình chưa đến ,
Vẫn háo hức trong niềm vui thú đợi ,
Tiếng cười em ở đầu ngỏ xa xăm ,
Nhưng rồi chiều tắt ánh nắng êm đềm ,
Em phiêu lãng chân trời nào có biết.
Anh ngồi nghe trong đêm trường gió hú ,
Rét cắt da mà chẳng khoác áo vào ,
Vì anh biết tình em đổi ,em trao ,
Dâng hoa mộng vào tay người mới biết ,
Trái tim em khi yêu thì da diết ,
Khi xa lìa thì đóng cửa trăm năm ,
Anh bên đời đứng gỏ cửa âm thầm ,
Đâu biết cửa mở một lần duy nhất ,
Quán tàn khuya dáng em đi biền biệt ,
Ngọn đèn lồng héo hắt vẻ phân vân ,
Anh sẽ ngồi đến trăng sao phai nhạt ,
Rét cát da cũng chẳng khoác áo thơ.
Vâng anh hứa làm thơ cho dễ hiểu ,
Nhung đã muộn màng phải không hả em yêu?
Thơ anh tối tăm như màn đêm giờ buông thấp ,
Cuối cùng rồi xin mượn ánh thái dương ,
Mươn làn gió thanh tân ,hoa với bướm ,
Để ngày mai thôi thất thểu kêu gào ,
Nàng thơ tình ,em trốn ở phương nao?
Thơ lập dị nên em đành từ biệt ,
Lối cô đơn ,anh mở cửa len vào.
Anh hứa rồi thơ sẽ rất chung tình ,
Thì cũng thế bởi em thôi chung thuỷ.
Vũ Nguyên