Canh rau sam
marcel 04.03.2007 19:21:42 (permalink)
 


Lần đầu tiên tôi được biết đến canh rau sam là ở tại nhà "nó". Hồi đó, ngày ngày tôi chăm chỉ đạp xe đến Thanh Xuân Bắc để nó phụ đạo cho môn toán (mà dân ngại nghĩ như tôi vẫn gọi đùa là ôn oán). Tôi trở thành thành viên "ăn trực" ở nhà nó lúc nào không hay...

Trưa hôm đó, nắng nóng ghê lắm... Mẹ nó bảo sẽ chiêu đãi hai cử nhân tương lai một món canh đặc biệt... Hai đứa tôi háo hức lắm, vừa học bài vừa suốt ruột ngó đồng hồ liên tục... Mẹ nó vừa bảo "nghỉ ăn trưa thôi hai đứa" là tụi tôi đã xà ngay xuống chiếu... "Món đặc biệt đâu hả mẹ" - nó hỏi ngay... "A, món canh này ạ"... Nó thử, tôi cũng nhanh nhẹn theo bạn (thế mới là đôi bạn cùng...thử)... "ôi, chua quá"... Quả đúng thế thật, canh rau sam có vị chua nhẹ, lại có kiểu dính dính nhớt nhớt của rau mùng tơi... Thấy hai đứa tôi, đứa chun mũi, đứa nhăn mặt, mẹ nó cười bảo "rau này mát và bổ lắm đấy"... Thỉnh thoảng ở nhà mẹ tôi cũng nấu "canh láo nháo", trong đó điểm xuyết vài cọng rau sam, nhưng canh mà chỉ toàn rau sam thế này thì tôi chưa biết thật... Vị sao mà lạ quá, khó ăn quá... Đó là những năm lớp 8, khi chúng tôi chuẩn bị thi vào cấp 3...

3 năm sau... Nó bấm chuông inh ỏi, chuông xe đạp tàu mà cũng kêu ra phết... "Đi với tớ một lát đi"....Nhìn mặt nó lúc đó, tôi không dám hỏi thêm một câu, líu ríu dắt xe theo sau... Oh, tưởng đi đâu, hoá ra lại là đi chợ... Mà lạ thế, sao nó lại chỉ hỏi mua rau sam nhỉ "Rau sam mùa này làm gì có hả con gái, lạnh thế này cơ mà, mua bắp cải này ăn có phải ngon hơn không, bác bảo này..." Nó lầm lỳ không nói một câu, lại vòng sang chợ khác... Và chợ nào nó cũng hỏi mỗi rau sam.... Đến chợ Bưởi, tầm chợ thứ tám thì tôi kiên quyết không chịu đi nữa nếu không được biết mục đích tìm mua cai loại rau "láo nháo" kia... sao lại phải mất công mất sức đến thế ... Mà nó có ngon lành gì đâu cơ chứ... Nó oà khóc khi nghe tôi cằn nhằn... tôi ngẩn tò te bối rối... trong tiếng nức nở đứt đoạn của nó, tôi bàng hoàng đến lặng người khi biết mẹ nó bị ung thư.... Mẹ nó thèm ăn chút rau sam cho mát...

Thế mà cũng đã gần 2 năm mẹ nó ra đi... trong suốt một thời gian dài, tôi thay nó, đi chợ tìm mua rau sam để nấu làm nước uống hàng ngày cho mẹ nó... Nghe mọi người chỉ rau sam dễ mọc, dễ tìm, tôi cũng cố để ý tìm hái cho được. Thậm chí tôi quyết tâm trồng một vườn toàn rau sam... Loại cây thân mỏng mảnh, cánh xinh xinh đầy đặn dần dần đã trở nên rất quen thuộc với tôi....

Thật bất ngờ khi tôi được mời thử một bát canh rau sam tại đất Pháp này... Vẫn cái vị chua chua ngày nào... Mai phải hỏi xem rau sam ở đâu mới được, nó nhỉ?



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/13448/244F221FA8D84B828F3F18FF5F27DDDF.jpg[/image]



_________________

Đã đưa vào thư viện. Chân thành cảm ơn anh marcel.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2007 03:05:39 bởi NuHiepDeThuong >
Attached Image(s)
#1
    Nhành Mai Trắng 05.03.2007 13:24:42 (permalink)
    Là người dân quê chắc ai cũng đã được thử món ăn mộc mạc đậm đà này của quê hương xứ sở mình...Có những cái trong 1 lúc nào đó rất dễ dàng nắm giữ và cũng có lúc mình tìm hoài mà chẳng ra được cái đơn giản đó.....
    Câu chuyện khá cảm động á Marcel@@@
    #2
      marcel 10.03.2007 05:11:11 (permalink)

      Trích đoạn: VHP
      ...Có những cái trong 1 lúc nào đó rất dễ dàng nắm giữ và cũng có lúc mình tìm hoài mà chẳng ra được cái đơn giản đó.....

      Cám ơn bạn VHP đã ghé đọc và để lại 1 câu rất tinh tế. Vâng, đung thế. Có những cái thoáng qua đời mình như thực như mơ. Không cầu kỳ nhưng lại đẹp một cách kiêu sa, tuy gần gũi nhưng lại cứ như đến từ một cõi vô thường nào đó.... Hẳn mỗi chúng ta đều lưu giữ một kỷ niệm đẹp nào đó: một cuộc hò hẹn, một bữa ăn ấm cúng giữa người thân.... 
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2007 13:29:15 bởi marcel >
      #3
        marcel 14.03.2007 02:47:28 (permalink)
        Càng ngày, khi tuổi khờ khạo lùi xa, tôi hay nghe người ta nhắc đến chữ "nợ". Nào là nợ tiền, nợ tình, nợ ơn... lại có cả nợ oán, nợ thù. Thế mới biết cuộc sống lắm kiểu nợ nần.

        ... Có một người quảy gánh nợ đi rao. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm cũng trôi qua, người ấy vẫn cặm cụi đi, cặm cụi buông lời rao khàn đặc: "Có ai làm ơn mua giùm tôi chút nợ đời...". Mọi người thấy thế đều cười mỉa mai: "Đồ điên. Con người chỉ có nhu cầu mua hàng hoá, lợi lộc, chứ ai dại gì đi mua nợ".

        Ngay cả gió cũng chối bỏ bằng cách đánh bạt tiếng rao não ruột ấy vào lãng quên.

        Mặc kệ! Người ấy vẫn cần mẫn đi. Gánh nợ theo năm tháng càng trĩu xuống, mòn vẹt đôi vai gầy.

        Tôi đã gặp người ấy vào buổi chiều trên phố sắp mưa dông. Lúc đó ai ai cũng ráng phóng xe thật nhanh về nhà để tránh cơn mưa. Người gánh nợ hớt hải, cuống quýt, sợ nước mưa làm gánh nợ nặng thêm. Người ấy nhìn tôi, nhìn chuỗi người trên phố bằng ánh mắt cầu cứu, lênh láng buồn. Hình như... tôi đã chạnh lòng. Nhưng rõ ràng tôi đã mau chóng lẻn vào dòng người đua chen, hối hả.

        Chiều nay, rỗi rãi, ngồi nghe ca sĩ hát: "Nợ lại lần này trong cõi đời nhau...", tự dưng tôi nghĩ: "Mình có nợ ai không nhỉ?". Giật mình, nhớ ra mình mắc nợ nhiều lắm: Nợ mẹ cha một khối hy sinh, nợ bạn bè một khối ân tình, nợ người thương một cuộc đời... Hoá ra lâu nay mình cũng là kẻ gánh nợ. Sao tôi không thấy nặng?

        Chợt nhớ người gánh nợ chiều mưa. Bao giờ gặp lại cho tôi được trả gánh nợ ơ thờ...

        "Có những lúc trên đường đời tấp nập
        Ta vô tình đi lướt qua nhau
        Có ai biết nào ngờ đang để mất
        Một tâm hồn mong đợi từ lâu"




        ___________________

        Đã đưa vào thư viện. Chân thành cảm ơn anh marcel.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2007 03:07:08 bởi NuHiepDeThuong >
        #4
          NuHiepDeThuong 14.03.2007 03:01:42 (permalink)
          Bài viết của anh cảm động ghê nơi!

          Đọc xong lại liên tưởng đến truyện "Tô canh bù ngót" của Huỳnh Trung Chánh.

          Rau nầy là rau sam hở anh marcel?

          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2255/A27AD0A498D5402A8CAE01DF7B78FA20.jpg[/image]

          Cảm ơn anh đã NHDT đọc bài viết thật hay. [sm=hugs.gif]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2007 03:07:38 bởi NuHiepDeThuong >
          Attached Image(s)
          #5
            marcel 15.03.2007 18:16:26 (permalink)
            Cảm ơn NuHiepDeThuong cùng các bạn đọc giả đã hưởng ứng đôi dòng nguệch ngoạc này. Tuy sản phẩm còn nhạt màu và nghèo đường nét, nhưng nếu có đem lại cho đọc giả một chút chạnh lòng thì mình cũng đã chia sẻ được phần nào cảm xúc.
             

            Trích đoạn: NuHiepDeThuong
            Rau nầy là rau sam hở anh marcel?
             
             
            Vâng, đây cũng là một loại cỏ dại đấy NH ạ. 
            Hôm nọ thấy cô CT.Ly đưa vào một bài nói về loài rau này khá khúc chiết, mời NHDT vào đấy xem nhé.
             
            http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=251890
            #6
              Nhành Mai Trắng 21.03.2007 16:23:28 (permalink)

              Trích đoạn: marcel


              Trích đoạn: VHP
              ...Có những cái trong 1 lúc nào đó rất dễ dàng nắm giữ và cũng có lúc mình tìm hoài mà chẳng ra được cái đơn giản đó.....

              Cám ơn bạn VHP đã ghé đọc và để lại 1 câu rất tinh tế. Vâng, đúng thế. Có những cái thoáng qua đời mình như thực như mơ. Không cầu kỳ nhưng lại đẹp một cách kiêu sa, tuy gần gũi nhưng lại cứ như đến từ một cõi vô thường nào đó.... Hẳn mỗi chúng ta đều lưu giữ một kỷ niệm đẹp nào đó: một cuộc hò hẹn, một bữa ăn ấm cúng giữa người thân.... 

               
              Cảm ơn Marcel,vài dòng đồng cảm, chúc sức khoẻ. Tình thân.
               
              Đã gọi là kỉ niệm thì nó đã đi vào quá khứ rồi, cái còn cái mất, cái giữ được cái đã quên. Nhân sinh trầm lụy. Thiên vận xoay vòng. Cột và tháo những móc khớp của đời người, vô biên, cạn hoắm. Cuộc đời chúng ta như dòng sông mà mỗi con thuyền lướt qua đều có một lằn vạch mang dáng riêng ko trùng lập. Cảm ơn đời cho ta cái được và cái mất tuy lệch nhiều, thua lỗ nhiều hơn đặng được, nhưng ta vẫn mĩm cười vì đã cho ta kinh nghiệm trong đời sống này. Kỉ niệm..... như nhiên.
              #7
                Minh Tuấn 11.04.2007 20:50:37 (permalink)

                 
                cám ơn Marcel nhé...
                 hình ảnh rau sam này màu xanh chắc là rau con non -nhớ ngày xưa mỗi chiều hạ nóng nực.mình cũng thường cắp rổ đi hái rau sam về nầu canh.nó có hình màu hồng nhạt như những cây hoa mười giờ mọng nước.những lần đầu tiên ăn rau sam có vị chua và nhợ như mồng tơi...cho nên mẹ tôi thường dặn phải hái thêm, rau rền cơm ,hay rau rệu...3 loại này mà nấu với nhau ăn rất thơm và thật tuyệt.
                 
                 tất cả các loại rau củ nấu canh đều nhờ ở tài nấu ghép của các tay nội chợ tài giỏi.
                 
                 rau rền cơm tạo ra vị thơm riêng biệt ,nấu canh không cần mỳ chính -rau rệu giúp cho nỗi canh không bị nát nhừ ,còn rau sam có vị chua lạ miệng và màu đỏ làm cho nồi canh nổi bật sinh tố...
                 
                marcel ơi bạn đã ăn khoai tây hầm chân giò chưa...chắc là nhiều lần rồi phải không? nhưng nếu nồi canh khoai tây hầm chân giò của bạn ,chưa một lần nào thả thêm rau mùi..thì tiếc lắm.
                 bạn làm thử và nếm xem nhé.
                bạn sẽ ăn quên cả cơm luôn đó - khi nồi khoai tây và chân giò đã nhừ bạn cho một mớ rau mùi thái nhỏ trộn đều rồi bắc ra ăn nóng.
                 nhớ ngày xưa lần đầu mình được một người bạn chỉ cho cách nấu thêm gia vị như vậy....sau này mấy lần mình trổ tài lẻ ấy ra -nhiều người mới biết cái vị tuyệt vời nơi đất khách đó bạn à...
                 
                 chúc bạn vui nhiều.
                 
                MINH TUẤN
                 
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9