Thơ của nhà thơ có số phận nghiệt ngã ...!
Ngo Huu Doan 05.03.2007 17:23:23 (permalink)
Thưa quý bạn, hôm nay tôi mở topic này để giới thiệu cùng những người yêu thơ một nhà thơ có số phận nghiệt ngã, đó là nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng.

Cùng với anh Hưng tôi cũng muốn giới thiệu đến các bạn một tình bạn hiếm thấy trên cõi đời này, đó là tình bạn giữa nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng và vợ chồng người bạn học Xuân Anh-Thu Hà. Trong đó tôi cũng cho rằng chị Thu Hà - vợ của anh Xuân Anh cũng là một người đàn bà đặc biệt!

Nguyễn Ngọc Hưng đã xuất bản trên 10 tập thơ. Mặc dù có một số phận hết sức nghiệt ngã nhưng thơ Nguyễn Ngọc Hưng hầu hết là tình yêu tha thiết về quê hương, con người và giàu tính nhân văn. Rất nhiều thơ của anh viết về thiếu nhi và tuổi học trò, trong đó nhiều bài được phổ nhạc và được tuổi thơ yêu thích. (Ngô Hữu Đoàn)







[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/13048/23783753A168420C912C41B6DD9B333C.jpg[/image]
Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng (nằm) và người bạn Xuân Anh

Nhà thơ NGUYỄN NGỌC HƯNG
Tên thật: Nguyễn Ngọc Hưng
Sinh năm: 1960
Quê quán: Nghĩa Hành, Quảng Ngãi
Tốt nghiệp thủ khoa Trường ĐHSP Quy Nhơn năm 1983
Hội viên Hội VHNT Quảng Ngãi

Thơ đã xuất bản:
 
1. Cầm Sợi gió trên tay (1993)
2. Lời ru trắng (1994)
3. Lửa trời nhóm bếp (1994)
4. Còng con tìm mẹ (1995)
5. Lá non (1997)
6. Gọi trăng (2001)
7. Lửa xanh thầm (2002)
    (còn nhiều tập chưa cập nhật)
 
Các bài thơ được phổ nhạc

1. Chị bồ câu ơi
2. Mong ngày tự trường
3. Mẹ vắng nhà
4. Ngủ ngoan cưng nhé
    (còn nhiều bài chưa cập nhật)
 

"Tôi không còn giống đồng loại quanh tôi
Đường trở lại ngày xưa giờ xa ngái
Có tiếng chim nào cho lá tôi mặc khải
Cuộc tình xanh huyền thoại. Mấy thu rồi...".


Đó là bốn câu thơ Bốn câu thơ được trích ra từ bài "Huyền thoại lá", là một trong số 10 bài thơ của người tàn tật Việt Nam được tuyển chọn vào cuộc triển lãm quốc tế về thơ mang tựa đề "Một trái tim, một thế giới" do Đài Truyền hình NHK (Nhật Bản) thực hiện năm 2000. Cũng hết sức tình cờ, cuộc triển lãm năm đó, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lại chọn bài thơ của Hưng để vẽ tranh minh hoạ. (Theo Trần Đăng, báo NLĐ)

Dưới đây là các bài báo viết về Nguyễn Ngọc Hưng và các tác phẩm thơ của anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2007 10:26:45 bởi Ngo Huu Doan >
Attached Image(s)
#1
    Ngo Huu Doan 05.03.2007 17:40:26 (permalink)
    Thơ như là thở
    Bài của Trần Đăng
    Lao Động số 49 Ngày 02/03/2007



    Nguyễn Ngọc Hưng (nằm) và Xuân Anh tại nhà riêng Chợ Chùa, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi.

    (LĐ) - 24 năm rồi, không gian của Nguyễn Ngọc Hưng là một chiếc giường đơn. Ăn uống ngủ nghỉ sinh hoạt của anh, tất tần tật đều diễn ra trên chiếc giường vừa thân thuộc, vừa cũ mòn ấy.


    Nhưng, kỳ lạ thay, chính nơi đó đã mọc lên những câu thơ ấm áp và thương mến biết nhường nào. Với Hưng, thơ như là thở. Mười tập thơ của Hưng liên tục ra đời trong suốt 15 năm qua đã trở thành chiếc phao cứu sinh giúp anh bơi qua dòng sông số phận của đời mình.

    Nếu không có những tai ương giáng xuống đầu Nguyễn Ngọc Hưng từ 24 năm trước, bây giờ Hưng đã là thầy giáo dạy văn đầy kinh nghiệm, thậm chí có thể là cán bộ quản lý của một trường trung học phổ thông nào đó ở quê anh-huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi.

    Nhưng sự đời lại không diễn ra như kịch bản mà Hưng đã chọn. Tốt nghiệp thủ khoa Trường Đại học Sư phạm Quy Nhơn năm 1983, thầy giáo trẻ Nguyễn Ngọc Hưng khăn gói về quê nhà với hy vọng kiếm một chân dạy học ở cái nơi mà anh đã từng theo học thời phổ thông. Thế rồi, chưa kịp quen mặt học trò thì Hưng đổ bệnh. Linh cảm của một người học văn mách bảo với Hưng rằng, cung chiếu mệnh đã "khuyên" một dấu đen vào đúng tên mình.

    "Trích ngang" nhà thơ

    Hưng nói anh giống cha - một kép trong gánh hát bội chuyên đi lưu diễn ở các làng quê từ thời kháng chiến chống Pháp. Trên bước đường lang bạt của mình, cha Hưng "dừng gót phiêu linh" tại vùng trồng dâu nuôi tằm nổi tiếng bên bờ sông Vệ thuộc xã Hành Thịnh, huyện Nghĩa Hành, chỉ vì một ánh mắt đàn bà, ấm và sắc như cỏ.

    Mối tình vừa lãng mạn nhưng cũng đầy trớ trêu ấy đã sinh ra Nguyễn Ngọc Hưng năm 1960. Ông còn có bà vợ cả và những người con ở tận xã Phổ Thuận, huyện Đức Phổ nên đành gạt nước mắt mà "hồi hương", bỏ mẹ con Hưng trong côi cút. Cảnh mẹ goá con côi đã ám ảnh Hưng suốt chặng đường sau này, đã khắc vào thơ anh như một vết thương lòng không thuốc chữa.

    Người mẹ tảo tần đội bom đội đạn suốt trong những năm lửa khói của cuộc chiến tranh, nhưng vẫn gắng gỏi nuôi con ăn học đàng hoàng, dù là học trong đói nghèo rơm rạ, sắn khoai. Năm 1979, Hưng thi đỗ vào Trường Đại học Sư phạm Quy Nhơn, khoa Ngữ văn. Bốn năm sau, anh tốt nghiệp loại xuất sắc. "Tôi mơ ước trở thành thầy giáo, về dạy học ở quê nhà để được gần mẹ tôi, chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành nhà thơ như bây giờ. Nhưng lúc này thì thơ đã cứu tôi". Hưng thú nhận về con đường để trở thành nhà thơ của mình như thế.

    Tai hoạ

    Hưng vừa nhận lớp buổi sáng, buổi tối đã thấy trong người đau nhức toàn thân. Sáng hôm sau, Hưng xuống Bệnh viện Quảng Ngãi khám bệnh. Các thầy thuốc lắc đầu, không biết bệnh gì. Các khớp tay, chân bắt đầu mọng đỏ, mở đầu cho một thời kỳ tồi tệ nhất trong đời anh.

    Hai mẹ con xuôi ngược khắp trong Nam ngoài Bắc, nghe ông sư bà sãi nào giỏi giang, dù có xa xôi cách trở bao nhiêu cũng lần mò tìm đến, nhưng tất cả đều lắc đầu. Các ngón tay, ngón chân của Hưng từ từ co rút lại, rồi quật ngã luôn chàng trai mới ngoài hai mươi ấy nằm bẹp rúm xuống giường. Hưng trôi dạt tận Phan Thiết.

    Cám cảnh cho mẹ con anh, một người đàn bà làm nghề nhặt ve chai ở đây đã nhận Hưng làm con nuôi. Nhưng hai bà mẹ cùng gánh ve chai không nuôi nổi thằng con tật nguyền. Xót cho mẹ đẻ, thương cho mẹ nuôi, Hưng xin cả hai cho anh về lại Nghĩa Hành. Bấy giờ, tay chân Hưng đã co rút hoàn toàn, chỉ có cái đầu là còn ngúc ngoắc và chỉ số thông minh thì vẫn không thay đổi.

    Cách đây chừng mười năm, một đoàn phẫu thuật chỉnh hình của Mỹ sang Việt Nam để chữa bệnh cho số trẻ em bị dị tật do ảnh hưởng chất độc da cam, hay tin, họ đã đến và tiếp xúc với bệnh nhân đặc biệt Nguyễn Ngọc Hưng. Sau khi xem xét và hỏi lai lịch căn bệnh, vị bác sĩ trong đoàn đã lắc đầu. Ông nói rằng, khoảng 300 ngàn người mới có một người bị căn bệnh này. Khốn khổ thân Hưng, anh lại nằm trong cái phần nhỏ xíu 1/300 ngàn ấy!




    Bìa tập thơ "Huyền thoại lá" của Nguyễn Ngọc Hưng, do nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vẽ minh hoạ năm 2000. 

    Bạn mà như mẹ

    Trên đời này có những người bạn tốt đến mức khó tin. Trường hợp những người bạn của Hưng mà vợ chồng anh chị Xuân Anh-Thu Hà ở thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành là một điển hình. Từ Phan Thiết trở về, một người bạn học từ thời phổ thông với Hưng là anh Xuân Anh, đang công tác tại một trạm y tế xã đã đón Hưng vào ở luôn trong trạm, bất chấp lời đồn đại của một số người về căn bệnh "ma ám" của Hưng.

    Sau một thời gian lặn lội tìm thầy chữa trị cho con, mẹ Hưng kiệt sức rồi ngã bệnh. Bà ra đi trong cơ hàn cùng mối lo bời bời về thằng con tật nguyền của mình không biết ai nuôi. Hay tin người em khác mẹ bị trọng bệnh, người anh cả của Hưng trong Đức Phổ lặn lội ra Nghĩa Hành tìm em và đón về. Nhưng tình máu mủ ruột thịt vẫn không đủ để cưu mang đứa em tội nghiệp vì gia đình ông anh cũng quá khó nghèo. Một lần nữa, những người bạn của Hưng lại đón anh về Nghĩa Hành.

    Lần này thì ở hẳn trong nhà Xuân Anh. Không có giấy bút nào có thể tả hết về sự hy sinh của đôi vợ chồng này đối với bạn mình. Hưng đã trở lại vai của một đứa trẻ kể từ khi anh thành thành viên của gia đình này. Từ việc tắm rửa, ăn uống, vệ sinh cá nhân cho Hưng đều do vợ chồng Xuân Anh cáng đáng. Nghe chuyện vợ chồng Xuân Anh chăm sóc "Hưng quẹo", ai cũng bảo đấy chỉ là chuyện cổ tích! Chính "cổ tích" ấy đã giúp Hưng trụ lại với cuộc đời này để ... làm thơ!

    Thơ như là thở

    Với một số người, thơ có thể mang lại một chút danh hờ. Một số người khác, thơ như một niềm an ủi, một người bạn tâm giao để có thể gửi gắm những điều mà không biết tỏ cùng ai. Với Hưng, thơ vừa an ủi động viên anh, vừa là chỗ dựa tin cậy để anh "vịn câu thơ mà đứng dậy".

    Còn hơn thế nữa, tiền nhuận bút từ thơ đã có thể nuôi được Hưng theo cái nghĩa vật chất trụi trần của từ này. Hơn 20 năm bị bệnh tật dày vò, nhưng xuyên suốt 10 tập thơ của Hưng, tuyệt nhiên không thấy một câu nào bi lụy. Có chăng cũng chỉ một chút tủi phận thoáng qua: "Tôi không còn giống đồng loại quanh tôi/ Đường trở lại ngày xưa giờ xa ngái/ Có tiếng chim nào cho lá tôi mặc khải/ Cuộc tình xanh huyền thoại. Mấy thu rồi...".

    Bốn câu thơ trên được trích ra từ bài "Huyền thoại lá", là một trong số 10 bài thơ của người tàn tật Việt Nam được tuyển chọn vào cuộc triển lãm quốc tế về thơ mang tựa đề "Một trái tim, một thế giới" do Đài Truyền hình NHK (Nhật Bản) thực hiện năm 2000. Năm ấy, bạn bè Hưng thiết kế cho anh một chiếc giường đặc biệt để có thể đưa cả anh và giường cùng lên xe ra Hà Nội nhận giải thưởng! Nhưng Hưng chỉ đến khách sạn chứ không thể đến được hội trường.

    Bộ trưởng Trần Thị Thanh Thanh hay tin Hưng có mặt tại Hà Nội, nhưng vì lý do đặc biệt nên không đến nhận giải, bà xuống tận nơi anh ở để thăm hỏi. Trước khi ra về, bà Bộ trưởng hỏi nhà thơ: "Anh có nguyện vọng gì trước khi rời Hà Nội?". Hưng đáp không đắn đo: "Thăm Bác Hồ!".

    Một cuộc điện đàm giữa bà Bộ trưởng với người phụ trách khu di tích đã đem lại cho Hưng niềm vui mà cho đến hôm nay, mỗi khi nhắc lại, anh vẫn còn rưng rưng: "Có lẽ tôi là trường hợp duy nhất được Ban bảo vệ lăng Bác cho cả xe ôtô vào tận sát cửa. Tôi cũng là người hiếm hoi được các anh công an khiêng vào lăng để viếng Bác Hồ!".

    Sự ưu ái đặc biệt này không chỉ vì Hưng là người tàn tật, tha thiết muốn được vào lăng viếng Bác Hồ, mà đây mới là lý do chính: Anh là nhà thơ tàn tật, nhưng biết vượt lên số phận để sống một cách tử tế. Cũng hết sức tình cờ, cuộc triển lãm năm đó, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lại chọn bài thơ của Hưng để vẽ tranh minh hoạ. Thơ đã làm sợi dây vô hình kết nối những tấm lòng sát lại với nhau hơn.

    "Hai mươi năm mài nhẵn một chỗ nằm/ Dẫu thân xác có mòn hao quá nửa/ Còn nguyên đó trái tim nghìn độ lửa/ Bạn ngày đêm tiếp năng lượng cho mình" (trích "Nửa thế giới trong tôi"). Có lần tôi bị ốm, đọc những câu thơ ấy của Hưng, tự nhiên thấy hết bệnh. Thơ như là thở, quả không sai!

    Trần Đăng

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2007 17:55:03 bởi Ngo Huu Doan >
    #2
      Ngo Huu Doan 05.03.2007 17:43:06 (permalink)
      Người hai mươi năm ngửa mặt làm thơ
      Theo Gia Đình&Xã Hội

      Hơn 46 năm về trước, nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng – người hai mươi năm ngửa mặt làm thơ - tại quê nghèo Hành Thịnh (huyện Nghĩa Hành, Quảng Ngãi), cất tiếng khóc chào đời.


      Rồi cha Hưng vào Nam, bỏ lại hai  mẹ con côi cút. “Khó khăn mấy mẹ cũng cho con vào đại học, con là niềm sống niềm tự hào của mẹ”, Hưng bật khóc khi nhớ về những lời của mẹ ngày xa xưa VN.

      Thương mẹ, anh đẩy quyết tâm học và học. Hưng  trở thành thủ khoa của kỳ thi tốt nghiệp, người học giỏi nhất của khóa 2 – khoa văn – Đại học Sư phạm Quy Nhơn (Bình Định) thời bấy giờ là người duy nhất được khoa văn nhắm nhe giữ lại trong khóa học ấy.

      Chỉ còn một kỳ thực tập nữa là hoàn thành khóa học, Hưng được cử  về trường Nguyễn Công Phương (nay là trường THPT số 1 Nghĩa Hành) thực tập. Mọi kế hoạch cho  bài giảng ngày mai xong, Hưng đổ bệnh. Đó là năm 1983. Gia đình anh đi khắp nơi, ở đâu có người nói chữa được bệnh na ná như Hưng, Hưng được đến đó.

      Anh không từ một phương pháp chữa nào, từ mổ ruột thằn lằn lấy mật, uống cao hổ cốt, ăn mèo đen tuyền, từ phương thuốc tiết thực (gạo lức còn nguyên cám, rang lên ngâm vào nước rồi ngậm đến khi nước tự chảy vào ruột) đến phương pháp lạ lùng như ăn thức uống, uống thức ăn (gạo lức trộn với muối – mè nấu lên rồi ngậm cho tự chảy vào miệng) hàng năm trời.

      Rồi các phương pháp tập luyện thủ công, khí công. Nhưng kết cục bệnh vẫn cứ hoành hành, sống không đặng, chết chẳng đành. Tay chân co quắp, miệng lưỡi méo xẹo, người thẳng đơ khiến anh phải  nằm thẳng.

      Nhiều giáo sư, bác sỹ thời bấy giờ đều lắc đầu vì không thể định nghĩa được căn bệnh của Hưng, đến nỗi trong các giấy xuất viện đều không đề tên bệnh vì bệnh chưa thể gọi tên. Thậm chí, nhiều đoàn giáo sư, bác sỹ nước ngoài đến thăm Hưng cũng nói trên thế giới cũng chỉ có một vài trường hợp tương tự. Nhưng hỏi cách chữa, họ lắc đầu. Sau này, có một đoàn bác sỹ chấn thương chỉnh hình Việt Nam đến thăm, họ tạm gọi căn bệnh của Hưng là chứng co cơ tiến triển nhưng phương thuốc thì cũng chịu. Họ cho rằng, trên thế giới có khoảng 300 – 400 trường hợp, có nước không có trường hợp nào. Phương pháp chữa tốt nhất là cầm cự, khi bị rút lại thì mình duỗi ra.

      Sống giữa vòng tay bạn bè


      Sự tồn  tại với Hưng  là khó, huống hồ là sống. Nhiều lần Hưng định tìm đến cái chết nhưng mẹ là cái phao níu kéo đời anh. Khi mẹ mất, bạn bè trở thành nguồn động viên, là nhựa sống nuôi dưỡng anh sống giữa dòng đời nghiệt ngã.
      Ngôi nhà hai tầng khang trang mà anh đang ở cũng hai người bạn (anh Xuân Anh và chị Thu Hà) ở thị trấn Chợ Chùa, huyện Nghĩa Hành cũng là do bạn bè đóng góp, cho vay mượn.

      Đây cũng là nơi hội tụ của bạn bè nếu ai muốn về thăm anh. Hàng ngày, anh chị Anh – Hà chăm sóc, bạn bè ai không bận việc đến cùng giúp Hưng vệ sinh bản thân.

      Chị Hà nói: “Hưng là tấm gương cho anh chị và mọi người biết vươn lên, vượt qua mà sống ý nghĩa với người, với đời”.

      Thế rồi Hưng bắt đầu viết thơ để giải tỏa nỗi lòng. Lúc đầu anh giấu mọi người nhưng bạn bè phát hiện ra. Rồi thơ anh có mặt trên Tạp Chí Cửa Việt những năm 90 của thế kỷ trước.

      Anh Hưng cho biết: “Bài thơ đầu tiên ra mắt có tên là Mưa”. Hưng vịn thơ mà đứng dậy giữa đời. Cách thể hiện trong dòng thơ của Hưng thật khác lạ, chỉ ở tư thế nằm:

      Nằm ngửa mặt lên xà
      Nhện buồn ai giăng lưới
      U uất nghiêng mình qua
      Con thạch sùng tặc lưỡi


      Trải qua bao đau đớn nhưng Hưng vẫn tin vào những điều đẹp đẽ và ấm áp trên đời: “Phượng vẫn đỏ như từ khi có phượng/ Gió vẫn mềm tự thủa gió sơ sinh”.


      Theo Gia Đình&Xã Hội

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2007 17:48:48 bởi Ngo Huu Doan >
      #3
        Ct.Ly 05.03.2007 18:50:53 (permalink)
        #4
          dinhhoi0101 05.03.2007 21:38:26 (permalink)
          Em đọc thông tzin này của bác Đoàn thấy cảm mến các nhà thơ nầy. Dzưng mà thơ của vị này thì chưa dzám nhận xết. Nghe nói VN còn có mấy nhà thơ nhà văn khác giống giống với nhà thơ hôm nây.
          DH
          #5
            Ngo Huu Doan 06.03.2007 08:52:48 (permalink)

            Trích: Ct.Ly
            Nhà thơ Ngô Hữu Đoàn, cho phép ct.ly đem thêm về nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng nhé

             

            Trích: dinhhoi0101
            Em đọc thông tzin này của bác Đoàn thấy cảm mến các nhà thơ nầy. Dzưng mà thơ của vị này thì chưa dzám nhận xết. Nghe nói VN còn có mấy nhà thơ nhà văn khác giống giống với nhà thơ hôm nây.
            DH

             
            Hi! Cảm ơn sis Ct.Ly và dinhhoi0101
             
            dinhhoi0101 ui, hổng chừng bạn đã xem ở đâu đó về Nguyễn Ngọc Hưng đấy, theo mình, thì hiện nay chưa nghe thông tin nhà thơ nhà văn nào nghiệt ngã và có một người bạn đặc biệt đến vậy. Cũng có thể trên đời này còn những trường hợp như vậy nhưng họ ko viết văn làm thơ, không có báo chí phát hiện nên mình ko biết!
             
            #6
              Ngo Huu Doan 06.03.2007 08:58:16 (permalink)
              Nguyễn Ngọc Hưng - Từ một góc trời yêu cả bao la
              Bài viết của BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN ở website Người Viễn Xứ

              Tốt nghiệp thủ khoa Đại học Quy Nhơn năm 1983. Nhưng ngày anh được Ban giám hiệu trường PTTH Nghĩa Hành, Quảng Ngãi giới thiệu với học sinh lớp 11C về thầy chủ nhiệm mới, thì những cơn đau khủng khiếp ập đến quật ngã anh. Đó là ngày đầu tiên và cũng là lần cuối cùng người thầy giáo ấy được đứng trên bục giảng. 



              Hai mươi hai năm – Hưng đã gần như dán chặt mình trên chiếc giường tre, bởi căn bệnh quái ác: bại liệt toàn thân. Sau một thời gian vắt kiệt sức để chạy chữa cho con (Hưng là con duy nhất, anh mồ côi cha sớm), mẹ của anh đã lìa trần, bỏ lại người con trai quằn quại trong nỗi đau mất mẹ và bệnh tật. May mắn, anh được hai vợ chồng người bạn học cùng quê bảo bọc cho đến tận hôm nay. Anh chẳng thể ngồi, chẳng thể đi lại; nói chung anh chẳng thể làm được gì, ngoài cây bút được anh cố gắng kẹp trong những ngón tay co quắp trong tư thế nằm, bên trang giấy trắng. Và từ đó, những bài thơ lần lượt ra đời…

              Hai mươi hai năm trên giường bệnh, anh đã không ít lần nghĩ tới cái chết. Song, tình yêu cuộc sống đã mạnh hơn và từ tình yêu mãnh liệt ấy, những tập thơ mang tên tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã lần lượt ra mắt bạn đọc: Cầm Sợi gió trên tay - 1993; Lời ru trắng - 1994; Lửa trời nhóm bếp - 1994; Còng con tìm mẹ - 1995; Lá non – 1997; Gọi trăng – 2001; Lửa xanh thầm - 2002.
              Hai mươi hai năm, hàng ngàn bài thơ đã ra đời giữa những cơn đau...

              Anh đã nhận được nhiều giải thưởng văn học trong những năm qua, đồng thời anh cũng là Hội viên Hội VHNT Quảng Ngãi. Trong lá thư mới nhất anh gởi cho tôi (30.12.2004), Hưng viết: “Năm nay Hưng hơi sa sút sức khỏe, thường bị cảm, đau dạ dày, viêm mũi, khớp… Thường mệt mỏi, đau nhức nên biếng thư; đôi lúc nhác cả thơ. Gởi anh mấy bài để khi nào rảnh và nhớ thì đọc cho vui – xem như món quà tết nho nhỏ của một thằng em xóm quê vậy mà!”…


              Qua chùm thơ mà NVX giới thiệu hôm nay, chắc là mọi người sẽ đồng cảm với anh: “Được đăng thơ, được gởi tiếng lòng mình đến rộng rãi bạn đọc, lúc nào cũng là một hạnh phúc đối với tôi”. 


              Còn tôi, xin được gọi những vần thơ của anh: chỉ từ một góc trời mà anh yêu được cả bao la.

              BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN

              Để tiện cho việc sắp xếp thơ, tôi xin cắt các bài thơ giới thiệu trong bài trên xuống theard bên dưới và ghi thêm tên tác giả vào từng bài để thuận tiện hơn cho việc đưa bài vào thư viện, cũng như, nếu ai muốn copy từng bài riêng lẻ thì có sẵn tên tác giả, nhằm tránh thất lạc (NHD)
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2007 09:12:27 bởi Ngo Huu Doan >
              #7
                Ngo Huu Doan 06.03.2007 09:16:32 (permalink)
                Sau đây là các bài của Nguyễn Ngọc Hưng được Bùi Nguyễn Trường Kiên giới thiệu ở Người Viễn Xứ

                1
                ĐÊM THÁNG CHẠP
                Nguyễn Ngọc Hưng


                "Giao thừa chuông đổ lơ mơ
                Quờ tay gọi mẹ - mẹ mờ khói hương!"

                Khuya. Rất khuya, trằn trọc
                Nghe tiếng gió trở cành
                Bồn chồn ra mở cửa
                Vẫn đấy – hàng cây xanh!

                Vẫn đấy đêm sương trắng
                Hương dạ lan nồng nàn
                Lòng ơi, sao cứ hẫng
                Mất gì dế thở than?

                Mới lưng chừng tháng chạp
                Tiếng quạ đâu chợt về?
                Sụt sùi mưa viễn xứ
                Ướt đầm mắt trăng quê!

                2
                GIAO THỪA
                Nguyễn Ngọc Hưng

                Mỗi lần mai nở vàng sân
                Lòng con lại nhớ bần thần mẹ ơi!


                Rí ra rí rắc lửa cười
                Mẹ ngồi khơi bếp ba mươi bên thềm
                Lục sà lục sục suốt đêm
                Canh cho thật dẻo thật mềm mới thôi
                Tưởng như hàng chục xuân rồi
                Cái nồi bánh ấy còn sôi đến giờ.


                Giao thừa chuông đổ lơ mơ
                Quờ tay gọi mẹ - mẹ mờ khói hương! 

                3
                CÁNH CHUỒN ĐẠP NƯỚC
                Nguyễn Ngọc Hưng

                "Bờ An Chỉ vẫn sóng xô dào dạt
                Đâu rồi con đò cũ bến xưa?"

                Xuân đã về đây sông Vệ ơi
                Xanh nắng nương dâu vàng bãi cát
                Bờ An Chỉ vẫn sóng xô dào dạt
                Đâu rồi con đò cũ bến xưa?

                Vạt lau cuối mùa xơ xác lưa thưa
                Phờ phạc trắng đến thương làn tóc mẹ
                Lấp ló rào gai đôi chùm dủ dẻ
                Như mắt ai vàng đợi bước về…

                Lưới nhện còn vương xác lá hẹn thề
                Tơ tằm đã dệt lụa đào yếm thắm
                Em vẫn còn đây mà em thăm thẳm
                Lời ru bướm vàng đậu trái mù u

                Thiết tha ơi, về vén mạng sương mù
                Nắng trong suốt mắt dòng sông trong suốt
                Xuân ở lại cùng xóm quê thân thuộc
                Ai như cánh chuồn chuồn đạp nước rồi bay? 

                4
                GÓC SÂN
                Nguyễn Ngọc Hưng

                Có sợi dây giăng ngang
                Treo một hàng nước mắt
                Những giọt mưa văn vắt
                Đợi nắng về hong khô.

                Có mùi hương mơ hồ
                Gợi nỗi buồn rất thực…

                Có màu hoa ký ức
                Ngun ngún tàn lửa mê…

                Đợi nắng – nắng chẳng về
                Chờ hương – hương bay mất
                Mặt sân hình chữ nhật
                Gió lùa… lệch góc xuân! 

                5
                LẠY BẠN
                Nguyễn Ngọc Hưng

                "Lạy này lạy mẹ sinh ra
                Lạy này lạy bạn cho ta cuộc đời!"

                Vì thương bạn khổ với mình
                Vệ sinh tại chỗ, tắm rinh ra hè
                Bốn mùa gió đỡ mưa che
                Còn lo cơm áo nặng đè cong lưng.

                Gặp khi ta khỏe bạn mừng
                Trái trời ta ốm rưng rưng bạn buồn
                Đêm rằm chẳng đoái trăng suông
                Chiều xuân hiu hắt trở luồng heo may.

                Chăm mình bạn chẳng ngơi tay
                Ngày qua ngày lại tiếp ngày triền miên
                Giấu bao mệt mỏi ưu phiền
                Bạn cười: thế giới chẳng nghiêng chút nào!

                Đời ta như ngọn đèn hao
                Bạn là nhiên liệu rót vào yêu thương
                Để từ le lói đêm trường
                Ta lần theo ánh thái dương sang ngày

                Bạn ơi nghĩa trọng ơn dày
                Dù không cốt nhục chân tay cũng là
                Lạy này lạy mẹ sinh ra
                Lạy này lạy bạn cho ta cuộc đời!

                6
                GÓP LỬA

                Chăn dẫu ấm chẳng làm ta dễ ngủ,
                Thương ngoài kia trăng sao chẳng chiếu màn
                Ngọn cỏ cành cây rét run trong gió
                Buồn suốt đêm trường tiếng dế rỉ ran.

                Nhà dẫu rộng chẳng làm ta dễ thở
                Trong cõi đời biết bao trẻ lang thang
                Vất vưởng phố hè, co ro xó chợ
                Chỉ dám mơ đến một ổ rơm vàng…

                Đã đành ốc không mang nổi thân ốc
                Còn hơi sức đâu gánh đỡ phận người
                Thoảng hoặc đôi lần cơm ngon áo đẹp
                Lại nhói lòng thương đồng loại tả tơi

                Đào thắp lửa, mai cũng vừa tỏa nắng
                Xuân đã về, chưa hết lạnh người ơi
                Sao chẳng góp yêu thương thành tổ ấm
                Thành phúc âm chia cho mỗi cuộc đời

                NGUYỄN NGỌC HƯNG
                Nghĩa Hành, Quảng Ngãi
                #8
                  Ngo Huu Doan 06.03.2007 09:21:51 (permalink)
                  7
                  MẸ ƠI
                  Nguyễn Ngọc Hưng

                  Thềm rêu thầm giữ dấu chân
                  Vách thầm giữ bóng
                  Chăn thầm giữ hơi
                  Chiều, con nước mắt đầy vơi
                  Giọt dài, giọt ngắn, mẹ ơi khóc thầm.

                  Xưa hai đôi đũa một mâm
                  Giờ hai đôi đũa …
                  con cầm một đôi
                  Còn một đôi đũa mồ côi
                  Nghẹn ngào con nuốt cho trôi chén buồn.

                  (Nhà xuất bản Giáo dục, 2005)
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2007 09:40:47 bởi Ngo Huu Doan >
                  #9
                    Ngo Huu Doan 06.03.2007 09:32:55 (permalink)
                    8
                    Ở NHÀ MỘT MÌNH
                    Nguyễn Ngọc Hưng

                    Mọi người đi làm cả
                    Một ta một góc nhà
                    Không gian chừng thêm rộng
                    Thời khắc như dài ra.

                    Nằm ngửa mặt lên xà
                    Nhện buồn ai chăng lưới
                    U uất nghiêng mình qua
                    Con thạch sùng tắc lưỡi...

                    Hôm qua mình đã thế
                    Nay vẫn thế. Rồi mai
                    Cũng thế thôi - nhạt tẻ
                    Hoài phí tháng năm dài?

                    Trước mùa thu úa phai
                    Cây đã từng xanh lá
                    Người chưa tận sức, tài
                    Cam chịu ư, tàn tạ?

                    Mỗi người mỗi việc cả
                    Như ai ta cũng người
                    Mặt thơ cười trên giấy
                    Dâng đời một nét tươi !


                    9

                    CHIỀU LỮ THỨ
                    Nguyễn Ngọc Hưng


                    Nắng tắt dần theo tiếng chim về tổ
                    Chiều bơ vơ lữ thứ nhỡ độ đường
                    Những ngọn đèn sau ô cửa sổ
                    Còn ngọn nào thức đợi kẻ phong sương

                    10
                    VƯỜN XƯA
                    Nguyễn Ngọc Hưng

                    Mẹ mây trắng rồi cha trắng mây
                    Con còn mưa nắng vẫn xanh cây
                    Một mai con cũng thành mây trắng
                    Vươn xưa côi cút lá rơi đầy.

                    11
                    LỜI HOA
                    Nguyễn Ngọc Hưng

                    Gởi sắc trong hồng gửi hương trong sữa
                    Thay bao lời chưa kịp nói cùng nhau
                    Mùa thăm thẳ́m nhỡ không còn gặp lại.
                    Giữ hộ ai – đừng để cánh hoa nhàu !

                    12
                    HÒAI CẢM
                    Nguyễn Ngọc Hưng

                    Về thăm cái thuở ban đầu
                    Ngẩn ngơ vườn cũ dãi dầu nắng mưa
                    Chạnh lòng nhớ dại khờ xưa
                    Tiếc trầu non lá cau chưa trổ buồng ...

                    2002
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2007 09:39:17 bởi Ngo Huu Doan >
                    #10
                      Huyền Băng 10.04.2007 23:14:29 (permalink)
                      Nhà thơ NGUYỄN NGỌC HƯNG
                       
                       
                      Ai đọc qua mãnh đời nghiệt ngã của Nguyễn Ngọc Hưng chắc không khỏi bùi ngùi xúc động! Quả là nghiệt ngã...!
                       
                      Nhưng thơ của anh rất nhẹ nhàng,  sâu lắng, đầy ấp tình người. Mang số kiếp bệnh hoạn triền miên như thế, nhưng anh vẫn thả dòng tư tưởng đến những người bất hạnh hơn anh, những trẻ con cơ nhở không nơi nương tựa, những cành cây ngọn cỏ phơi thân trong sương lạnh...
                       
                      Chấp nhận số phận hẩm hiu để nằm làm thơ và luôn tri ân những người đã cưu mang mình...
                       
                      Anh tuy phế tật, nhưng cuộc sống của anh vẫn luôn có ý nghĩa, và rất đáng trân trọng, mong rằng anh vẫn mãi sáng tác...và thơ của anh sẽ là những lời ru.... "Ru đời đi nhé!" nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng!
                       
                      HB   


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/5B7916F8DDC34AA388F936FECC5D4639.jpg[/image]
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2007 23:17:49 bởi Huyền Băng >
                      Attached Image(s)
                      #11
                        Nhatho_PhamNgocThai 13.04.2007 13:25:42 (permalink)
                         



                                    Xin có đôi điều cảm nghĩ quanh thơ Nguyễn Ngọc Hưng:

                           Tôi chỉ mới đọc ít bài  thơ của Nguyễn Ngọc Hưng được giới thiệu, xong tôi vốn có thói quen : chỉ cần
                        đọc mươi bài thơ được chọn lọc rồi, là hiểu rằng người làm thơ này có cần thiết đọc nữa không? Trước
                        hết tôi xin nói rằng :
                        -  Nói về kẻ làm thơ, lấy thơ làm ý nghĩa cuộc sống và hiến cuộc đời cho thi ca thì Nguyễn Ngọc Hưng đã
                        thuộc vào diện được gọi là có một tài năng  nhất định trong thơ ! ( Còn tài đến đâu thì xin chưa bàn đến...
                        vì tôi chưa có điều kiện và cũng không có thời gian giành vào việc nghiên cứu thơ anh ).
                        - Hai là /  Thơ Nguyễn Ngọc Hưng là trung thực ( kể cả khi triết lý hay dùng hình ảnh trong thơ ), thơ ấy
                        xuất phát từ tâm hồn ra , từ cảm xúc trong lòng tác giả kể cả khi anh tỏ lòng thương người khác mặc dù
                        chính mình đang trong cơn hoạn nạn, tôi không thấy anh cố cao giọng hoặc tỏ ra cho có đạo giả. Với
                        những người sành xem thơ thì thơ thật hay giả viết theo kiểu nào cũng không thể che dấu được.
                        - Ba là /  Xin nói văn nghệ một chút cho vui, Theo cách nói của Hoàng tử Hăm Lét : Tồn tại hay không
                        tồn tại? ( to be or not to be ). Điều này thì xin chia vui với bạn Nguyễn Ngọc Hưng một chút, rằng :
                        Thơ bạn có nhiều khả năng tồn tại được với đời , chí ít là một mảng... Có nghĩa là, thơ cũng như danh
                        của bạn có nhiều niềm tin lưu lại được với đời mai sau (!)  - Mà chí ít phải từ 90% - 95% hoặc cao hơn
                         nữa những kẻ cầm bút làm thơ dù viết và xuất bản hàng nghìn bài cũng cứ cát bụi không lưu lại được
                        với hậu thế một bài nào đâu?
                              Tôi thiển nghĩ rằng: Sống trong thời buổi này mà ta vẫn còn tha thiết với thơ ca ( dù chỉ là văn nghệ
                        hay giải khuây ) cũng là đáng quí rồi, sao lại băm bổ nhau làm gì? Nhưng nếu lật ngược  lại cho là cuộc chơi:
                        Thì theo tôi , kẻ cũng làm thơ chê người cũng làm thơ thì anh phải tài hơn anh ta ! Anh chê người nhưng
                        nếu thơ người còn lại được với đời (cho dù không phải là tất cả. Như Hoài Thanh đã từng nói về Vũ Đình Liên
                        khi ông để lại được một kiệt tác Ông Đổ rằng, cũng đủ để lưu danh muôn đời ), ta chê người mà không đủ
                        khả năng nhìn chính ta  , mặc dù ta viết rất nhiều nhưng với năm tháng thì thơ ấy cũng ra rác, thì có phải
                        ta chỉ là một kẻ hợm đời không? Cho nên tôi cho rằng muốn mắng mỏ ai kém cho là cũng được, nhưng trước
                        hết phải sờ nên gáy của thơ mình  đã, xem đã đủ tài chưa? Vẫn xin nói lại rằng tôi không phải đi vào nghiên
                        cứu , chỉ xin góp vài cảm nhận quanh thơ Nguyễn Ngọc Hưng !...
                                Cuối cùng xin dành đôi lời cho bạn Nguyễn Ngọc Hưng : Làm được thơ như Hưng là đáng vui đấy
                        anh bạn ạ ! Đừng vì thế mà hoang mang. Kẻ muốn vào được thơ là phải biết coi đời như không ! Chúc Hưng
                        sức khoẻ và vui được với thơ ca.
                                                  Thân ái,
                                                    
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2007 13:33:34 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9