Vu vơ
Thay đổi trang: << < 101112 > | Trang 11 của 12 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 168 bài trong đề mục
Như Quỳnh 24.11.2010 19:44:23 (permalink)
0
Bài này làm để ghẹo cái topic "Ru với gió" của chú Hoàng Sa( PKT), chú bịnh bỏ thơ

Bịnh

Hoa Quỳnh






Hôm qua nhận được dòng tin nhắn
Anh nhuốm bịnh rồi, bịnh lắm em
Trăng mộng chênh chao chìm bóng tối
Lời "ru của gió" chẳng lay rèm.

Thương quá người thơ em đã ốm
Nếu vì vai nặng gánh tương tư
Sao không chia bớt tình đôi nửa
Nghiêng gánh em giùm nửa tiếng ru.

Tội quá người thơ em thở nhẹ
Xanh xao môi nhợt, tái lời yêu
Để em hầm cháo tình nhung nhớ
Thêm cọng hành thương,chắc khoẻ nhiều.

Mai nầy khỏi bịnh... nhờ em đó
Nhớ trả công em, khúc lụa thơ
Khung cửi anh đan từ cõi mộng
Mượt mà óng ả sợi tình tơ.

Phạm Không Trùng 25.11.2010 07:53:53 (permalink)
0

Trích đoạn: Như Quỳnh

Bài này làm để ghẹo cái topic "Ru với gió" của chú Hoàng Sa( PKT), chú bịnh bỏ thơ

Bịnh

Hoa Quỳnh



Hôm qua nhận được dòng tin nhắn
Anh nhuốm bịnh rồi, bịnh lắm em
Trăng mộng chênh chao chìm bóng tối
Lời "ru của gió" chẳng lay rèm.

Thương quá người thơ em đã ốm
Nếu vì vai nặng gánh tương tư
Sao không chia bớt tình đôi nửa
Nghiêng gánh em giùm nửa tiếng ru.

Tội quá người thơ em thở nhẹ
Xanh xao môi nhợt, tái lời yêu
Để em hầm cháo tình nhung nhớ
Thêm cọng hành thương,chắc khoẻ nhiều.

Mai nầy khỏi bịnh... nhờ em đó
Nhớ trả công em, khúc lụa thơ
Khung cửi anh đan từ cõi mộng
Mượt mà óng ả sợi tình tơ.




Bệnh


Làn gió thu qua không kịp né
Để rồi nhuốm bệnh ... phải nằm im
Lời ru của gió ... sao mà ác
Thổi trúng hồn thơ ... trúng trái tim

Nắng của mùa thu nồng ấm quá
Đã nung cháy bỏng cổ anh rồi
Tiếng ho nức nở như day dứt
Muốn cất lời ru ... lại thiếu hơi

Mưa của mùa thu thì lạnh lẽo
Gieo trong giọt nước nỗi niềm chi
Cho anh sổ mũi như ... thèm ... khóc
Như nhớ mà không nói được gì

Thôi thì anh uống thơ thay thuốc
Uống trọn mùa thu óng ả tơ
Từng sợi em mang vào cõi mộng
Anh đan thành lụa đắp hồn thơ


Phạm Không Trùng 25.11.2010 08:08:58 (permalink)
0

Trích đoạn: troichom

Hạt nắng trong , em  , mùa thu ở lại
Tím khung trời, ta , đông khập khiễng sang
Chiều xuống muộn, em , vàng  nghiêng áo gấm
Mây ngang đồi, ta, xám cuộc tình tan.

Cánh rừng thơ, người, ngát hương dạ lý
Giấc mơ đời, tôi, mộng mị giăng mưa
Thảm non xanh, người, cỏ ngà xao xuyến
Nhánh khô cằn, tôi, lưu luyến buồn xưa.


tc



Nắng ở lại với mùa đông lạnh giá
Trời còn mây anh ngỡ tóc em bồng
Buồn ở lại, anh, nhớ rơi như lá
Thu đi rồi, em, tan với mênh mông


troichom 25.11.2010 10:10:45 (permalink)
0
Thu đi rồi, em , tan với mênh mông
Đông ngạo nghễ ngó anh cười chế nhạo
Cũng phải thôi , bởi vì anh khờ khạo
Dõi theo hoài một hình bóng hư không.

Em là ai mà mát dịu thu phong
Em là hoa hay là trăng, em hở
Mà dẫu sao em là gì đi nữa
Anh bây giờ, ngơ ngẩn mãi ngẩn ngơ.

Câu thơ này anh gửi chốn vu vơ
Người thi sĩ thuận lòng cho ở trọ
Biết đâu chừng , em ngang qua thoáng ngó
Rồi hiểu rằng anh thương mãi còn thương.

tc





Phạm Không Trùng 27.11.2010 11:33:00 (permalink)
0


Anh theo một bóng hư không
Mặc cho cơn gió mùa đông nhạo cười
Nhịp thơ cứ mãi bồi hồi
Hình như thấp thoáng một người không tên

Mượn màu từ cõi lãng quên
Mượn thêm hương vị từ miền vu vơ
Mượn buồn trong chiếc lá khô
Ghép thành một áng tình thơ ngông cuồng



 
Như Quỳnh 29.11.2010 06:50:54 (permalink)
0

Trích đoạn: Phạm Không Trùng



Anh theo một bóng hư không
Mặc cho cơn gió mùa đông nhạo cười
Nhịp thơ cứ mãi bồi hồi
Hình như thấp thoáng một người không tên

Mượn màu từ cõi lãng quên
Mượn thêm hương vị từ miền vu vơ
Mượn buồn trong chiếc lá khô
Ghép thành một áng tình thơ ngông cuồng






Thơ anh đâu có cuồng ngông
Chỉ là mang chút nỗi buồn hư vô
Mượn  màu vàng  lá cuối thu
Mượn thêm phơn phớt tím mơ chiều tàn.
Mà sao thơ vẫn nồng nàn
Vẫn theo hương nhớ dịu dàng quanh em
À ơi thơ mộng êm đềm
Mãi xin gối tựa vai mềm ru ngoan.


Phạm Không Trùng 30.11.2010 04:10:49 (permalink)
0
Chú viết thêm cho bớt "ngông cuồng" nhá

Yêu người hư vô


Anh theo một bóng hư không
Mặc cho cơn gió mùa đông nhạo cười
Nhịp thơ cứ mãi bồi hồi
Hình như thấp thoáng một người không tên

Mượn màu từ cõi lãng quên
Mượn thêm hương vị từ miền vu vơ
Mượn buồn trong chiếc lá khô
Ghép thành một áng tình thơ ngông cuồng

Mượn em ánh mắt dễ thương
Mượn màu môi thắm mượn hương tóc dài
Mượn tà áo, mượn nét vai
Cho anh mượn cả đôi hài xinh xinh

Để anh mơ mộng một mình
Mong manh ẩn hiện mối tình hư vô
Khi nào gió thổi vu vơ
Thì anh lại viết bài thơ tặng người

r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2010 01:40:21 bởi Huyền Băng >
Phạm Không Trùng 09.12.2010 14:58:41 (permalink)
0


Một chút


Chỉ là thơ ... nên chẳng phải là yêu
Chút nắng rơi chưa đủ một buổi chiều
Gió gặp nhau ... đâu có tay mà nắm
Hư ảo nhiều ... mà thật chẳng bao nhiêu

Chỉ là thơ nên mịn màng êm dịu
Không thấy người mà ngỡ tóc vờn quanh
Mắt đến từ hạt sương sớm long lanh
Và giọng nói trong xạc xào tiếng lá

Chỉ là thơ ... rót vào miền xa lạ
Một chút anh cùng một chút em thôi
Một chút mơ chưa tan khi trời sáng
Để lăn tăn gợn chút sóng bên đời
 
r

<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2010 01:35:37 bởi Huyền Băng >
Như Quỳnh 11.12.2010 10:50:01 (permalink)
0

Trích đoạn: Phạm Không Trùng



Một chút


Chỉ là thơ ... nên chẳng phải là yêu
Chút nắng rơi chưa đủ một buổi chiều
Gió gặp nhau ... đâu có tay mà nắm
Hư ảo nhiều ... mà thật chẳng bao nhiêu

Chỉ là thơ nên mịn màng êm dịu
Không thấy người mà ngỡ tóc vờn quanh
Mắt đến từ hạt sương sớm long lanh
Và giọng nói trong xạc xào tiếng lá

Chỉ là thơ ... rót vào miền xa lạ
Một chút anh cùng một chút em thôi
Một chút mơ chưa tan khi trời sáng
Để lăn tăn gợn chút sóng bên đời

r





Mong Manh

Hoa Quỳnh
                                                                   

                        







Chỉ là thơ...nên chẳng  nhiều trăn trở
Chút mưa rào đâu đủ ướt áo tơ
Gió vi vu  êm như lời tình ngỏ
Thật nồng nàn ...nhưng mãi cũng hư vô.

Chỉ là thơ nên thiết tha ngọt dịu
Không bóng hình mà trầm bổng nhặt khoan
Điệu  ru hời ai cùng ai mộng mị
Hái trăng vàng quà sính lễ trăm năm.


Chỉ là thơ...thoáng qua đời phút chốc
Chút bụi tình vương ánh mắt long lanh
Chụm môi ngoan, hai đứa mình thổi sạch
Vần thơ này, anh nhỉ, thật mong manh...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2010 10:51:03 bởi Như Quỳnh >
Phạm Không Trùng 17.12.2010 14:26:38 (permalink)
0

Trích đoạn: Như Quỳnh



Mong Manh

Hoa Quỳnh
                                                                   



Chỉ là thơ...nên chẳng  nhiều trăn trở
Chút mưa rào đâu đủ ướt áo tơ
Gió vi vu  êm như lời tình ngỏ
Thật nồng nàn ...nhưng mãi cũng hư vô.

Chỉ là thơ nên thiết tha ngọt dịu
Không bóng hình mà trầm bổng nhặt khoan
Điệu  ru hời ai cùng ai mộng mị
Hái trăng vàng quà sính lễ trăm năm.


Chỉ là thơ...thoáng qua đời phút chốc
Chút bụi tình vương ánh mắt long lanh
Chụm môi ngoan, hai đứa mình thổi sạch
Vần thơ này, anh nhỉ, thật mong manh...



Mong manh


Em có thấy chiều nắng vương từng sợi
Thật mong manh và cũng thật ... mong manh
Xuyên lá rừng tia nắng ngã vào anh
Để nhung nhớ chợt hanh vàng một cõi

Em có thấy mong manh làn gió thổi
Mà tung bay tấm áo mỏng nàng thơ
Hương nồng nàn trộn lẫn với vu vơ
Cánh rừng say nghiêng nghiêng mùa rụng lá

Mong manh quá, vần thơ mong manh quá
Đâu có gì hoen đôi mắt long lanh
Em cứ ngắm từng hạt thơ trong gió
Hạt bụi tình rất nhỏ, rất mong manh



Như Quỳnh 19.12.2010 08:22:08 (permalink)
0

Trích đoạn: Phạm Không Trùng


Trích đoạn: Như Quỳnh



Mong Manh

Hoa Quỳnh
                                                                   



Chỉ là thơ...nên chẳng  nhiều trăn trở
Chút mưa rào đâu đủ ướt áo tơ
Gió vi vu  êm như lời tình ngỏ
Thật nồng nàn ...nhưng mãi cũng hư vô.

Chỉ là thơ nên thiết tha ngọt dịu
Không bóng hình mà trầm bổng nhặt khoan
Điệu  ru hời ai cùng ai mộng mị
Hái trăng vàng quà sính lễ trăm năm.


Chỉ là thơ...thoáng qua đời phút chốc
Chút bụi tình vương ánh mắt long lanh
Chụm môi ngoan, hai đứa mình thổi sạch
Vần thơ này, anh nhỉ, thật mong manh...



Mong manh


Em có thấy chiều nắng vương từng sợi
Thật mong manh và cũng thật ... mong manh
Xuyên lá rừng tia nắng ngã vào anh
Để nhung nhớ chợt hanh vàng một cõi

Em có thấy mong manh làn gió thổi
Mà tung bay tấm áo mỏng nàng thơ
Hương nồng nàn trộn lẫn với vu vơ
Cánh rừng say nghiêng nghiêng mùa rụng lá

Mong manh quá, vần thơ mong manh quá
Đâu có gì hoen đôi mắt long lanh
Em cứ ngắm từng hạt thơ trong gió
Hạt bụi tình rất nhỏ, rất mong manh





Mỏng mảnh

Hoa Quỳnh


Và em thấy chiều giăng giăng mưa bụi
Hạt rớt rơi trên phiến cỏ non xanh
Mưa mong manh như tình mong manh lắm
Chút vần mơ đâu đủ ướt hồn anh.

Và em thấy con chuồn kim cánh mỏng
Đậu rồi bay quanh mấy ngọn trúc đào
Trúc vẫn thế tháng năm dài yên chỗ
Cánh chuồn kia cứ cùng gió lao xao.

Và em thấy , chắc rằng anh cũng thấy
Chuyện chúng mình mỏng mảnh cũng như thơ
Mà thôi kệ nha anh ,vui mộng mị
Một lần thôi, cùng em nhé, vu vơ...

troichom 20.12.2010 23:33:11 (permalink)
0
Anh về chắp mảnh hư không lại
Vá nốt vần thơ đan dở dang
Tơ rối mất rồi em có biết
Tình mơ thôi cũng lạc cung đàn.

So phím trầm ngân ngừng ngắt quảng
Mình anh thui thủi giữa vườn mơ
Em giờ có lẽ say duyên thắm
Chẳng nhớ gì đâu những hẹn hò.

Anh biết tình ta thì mỏng mảnh
Trong ngần mắt ngọc, đẹp là em
Bụi thơ thật nhỏ bay trong gió
Đâu thể em tôi lại khóc mềm.

Với em thơ ấy vu vơ quá
Là cả một đời anh vấn vương....
Xin em cứ mãi thờ ơ nhá
Đừng tội tình anh, kẻ lạc đường.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2010 23:36:58 bởi troichom >
Phạm Không Trùng 24.12.2010 14:58:26 (permalink)
0

Chờ em


Anh còn trong cõi hư vô
Chờ em kéo những sợi tơ mịn màng
Thềm xưa còn bướm lang thang
Sao em không đến cho vàng chốn anh

Sương chiều có giọt long lanh
Phải chăng từ nỗi mong manh của người
Vẩn nghe gió thoảng bên đời
Sao em không viết những lời ru êm

Dẫu rằng chẳng đón được em
Cũng xin nhận gió cho mềm trái tim


Phạm Không Trùng 22.11.2011 14:04:38 (permalink)
0
Vô vị


Nắng chiều rơi xuống mùa đông
Ta rơi xuống cõi mênh mông vắng người
Bây giờ
gió cũng quên cười
Cây không còn lá
lưng trời vắng mây

Ta ngồi
không có muỗi bay
Kiến không thèm cắn
một bầy thờ ơ
Bụi vàng phủ lấp vần thơ
Ta vô vị quá
hững hờ chiều buông

Làm sao tìm lại mảnh buồn
Dấu chân quên mất con đường từ lâu
Em ơi
giờ ở nơi đâu
Về đây
nhắc lại nỗi đau một lần
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 14:13:37 bởi Phạm Không Trùng >
Phạm Không Trùng 24.11.2011 08:04:49 (permalink)
0

Ngập ngừng mùa đông



Mùa thu nấn ná chưa đi
Vì thương dáng nắng nhu mì chiều mây
Lá vàng còn gửi trên cây
Đợi cơn gió gọi chuyến bay cuối cùng

Mùa đông bước nhẹ ngập ngừng
Chờ mùa thu chết ... ngại ngùng làm sao
Sau lưng, Xuân đã thì thào
Nhanh lên cho kịp gió vào mùa mơ


Thay đổi trang: << < 101112 > | Trang 11 của 12 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 168 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9