Vu vơ
Hãy chờ mưa với anh
Ngồi bên anh nhé em
Bên đồi loang nắng hạ
Dưới gốc cây nhiều lá
Sợi gió chiều đong đưa
Ngồi với anh chờ mưa
Giọt nước mát đầu mùa
Ru ta lời trong vắt
Của một thời xa xưa
Đợi mưa về ào ạt
Gội mái đời xanh xanh
Áo đùa với mong manh
Mắt khơi mùa rạo rực
Tơ của trời chưa thức
Còn ngủ hoài trong mây
Em ơi ... ngồi xuống đây
Chờ mưa cùng anh nhé
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2010 22:06:11 bởi Huyền Băng >
Thu huyền thoại Có phải thu là dành cho huyền thoại
Để tóc người chợt rũ xuống vai ta
Cho hương thơm đưa hồn về khờ dại
Mây chở gì mà đậu phía xa xa Có phải em thổi gió mùa thu đến
Đưa lá vàng vào tận góc hoang vu
Nghe hơi thở thơm thơm mùi táo chín
Và trời thu âu yếm một trời thu Là trăng sáng lúc sông dài thao thức
Thuyền không trôi ... nước lặng ... trái tim ngưng
Lúc thời gian e ngại bước ngập ngừng
Anh gặp em chỗ hoa mơ vừa nở Bởi vì thu cũng là mùa nhung nhớ
Màu nắng vàng nhớ sắc tím chiều buông
Ai nhớ ai như mây thường nhớ gió
Thơ nhớ người vì ... giọng nói dễ thương
Chào PKT nè, lâu quá và lâu quá bn cũng mới có tý thời gian về nhà hihi, chúc vui và sáng tác đều, nhớ thường đến dán thơ cho bn và mọi ng cùng đọc với nha.
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
Thu huyền thoại
Có phải thu là dành cho huyền thoại
Để tóc người chợt rũ xuống vai ta
Cho hương thơm đưa hồn về khờ dại
Mây chở gì mà đậu phía xa xa
Có phải em thổi gió mùa thu đến
Đưa lá vàng vào tận góc hoang vu
Nghe hơi thở thơm thơm mùi táo chín
Và trời thu âu yếm một trời thu
Là trăng sáng lúc sông dài thao thức
Thuyền không trôi ... nước lặng ... trái tim ngưng
Lúc thời gian e ngại bước ngập ngừng
Anh gặp em chỗ hoa mơ vừa nở
Bởi vì thu cũng là mùa nhung nhớ
Màu nắng vàng nhớ sắc tím chiều buông
Ai nhớ ai như mây thường nhớ gió
Thơ nhớ người vì ... giọng nói dễ thương
Giá chỉ là truyền thuyết Không anh ạ, thu chẳng là huyền thoại Tóc nào xưa từng rũ xuống vai người Hương nồng nàn đọng trên tầng phân loại Nên bốn mùa chỉ nhớ sắc thu thôi... Mây chở hư không qua chốn gọi mời Lấp chẳng đầy những hoang vu ô trượt Hơi thở gấp chực chờ tim rét buốt Giọt lệ tình, đừng tin,..sẽ mồ côi. Ta gặp nhau chỗ hoa mơ đã nở Tay khẳng khiu níu khoảng cách vô loài, Trăng không còn sáng mùa thu mới Cũng cũ lắm rồi những đường chia đôi. Giá chỉ là mọi điều trong huyền thoại Và mùa thu không có thật trên đời Để lá vàng không thơm lên tóc rối Mình chẳng gặp mình nơi cội hoa kia. 07062010
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Chào PKT nè, lâu quá và lâu quá bn cũng mới có tý thời gian về nhà hihi, chúc vui và sáng tác đều, nhớ thường đến dán thơ cho bn và mọi ng cùng đọc với nha.
Giá chỉ là truyền thuyết
Không anh ạ, thu chẳng là huyền thoại
Tóc nào xưa từng rũ xuống vai người
Hương nồng nàn đọng trên tầng phân loại
Nên bốn mùa chỉ nhớ sắc thu thôi...
Mây chở hư không qua chốn gọi mời
Lấp chẳng đầy những hoang vu ô trượt
Hơi thở gấp chực chờ tim rét buốt
Giọt lệ tình, đừng tin,..sẽ mồ côi.
Ta gặp nhau chỗ hoa mơ đã nở
Tay khẳng khiu níu khoảng cách vô loài,
Trăng không còn sáng mùa thu mới
Cũng cũ lắm rồi những đường chia đôi.
Giá chỉ là mọi điều trong huyền thoại
Và mùa thu không có thật trên đời
Để lá vàng không thơm lên tóc rối
Mình chẳng gặp mình nơi cội hoa kia.
07062010
Vẫn mùa thu
Và mùa thu vẫn về đây rất thật
Kể thêm nhiều huyền thoại với cơn mơ
Lá vẫn rơi nhẹ nhàng lên tóc rối
Gió lại tìm ai đó để làm thơ
07.07.2010
Rất vui khi có bạn cũ ghé qua
Chúc BN có thêm thời gian để về nhà và làm thơ
Tình cờ
Gió một hôm tình cờ trôi qua phố
Kéo mùa thu giăng khắp nẻo đường quen
Là gió thu hay là thu của gió?
Mà ru hồn vào điệu nhớ không tên
Anh tình cờ đón gió mùa thu ấy
Nghe dịu dàng phủ lấy khúc thơ hoang
Chắc em gửi chút nhiệm mầu hư ảo
Nên gió nâng bay bổng chiếc lá vàng
Hay là gió cũng tình cờ lạc bước
Vườn thơ em loang tím mảng trời thu
Bờ cát anh trắng ngời cơn sóng biển
Ta tình cờ chung một thoáng tương tư
Ảo giác Anh làm ảo giác của em một chiều nhé
Như cuối xuân mà có lá thu rơi
Để nỗi buồn trôi
Có một giọt thơ nhỏ vào trong nắng
Cho em bắt được Cho em bắt được anh trong hoàng hôn nhiều gió
Để hẹn mùa thu tím loang màu nhớ
Hẹn đêm về êm ả trăng mơ Cho em bắt những vần thơ
Xuôi theo chiều gió đến bờ yêu thương
Nghe trong ảo ảnh hoang đường
Có lời êm ái
có hương dịu dàng Cho anh là ảo giác
Đến em một lần thôi
Ơi này, nơi xa xôi
Nói với em
Nói với em lời vu vơ của gió
Hay những lời hư ảo của vầng trăng?
Lời của thơ anh gửi lá thu vàng
Bay đến em phủ lên bờ mộng mị
Tiếng của thơ ... nhẹ nhàng thôi ... em nhỉ
Không gầm gào như sóng biển trào dâng
Nói với em từ miền hoang dại dột
Anh vô tình hái một đóa bâng khuâng
một chiều Sài gòn
chiều Sài gòn
giờ không giống như xưa
đi bên nhau
cứ sợ bị ... xe quẹt
khói bụi mịt mù
ồn ào
chen chúc
con đường không giống con đường
có khi giống dòng sông cạn
bao lần chảy qua
đã trôi mất rồi ký ức
tìm ai?
chỉ thấy khẩu trang và đôi mắt
lắng nghe tiếng của thành phố hồi mười tám
thời lang thang đón tiếng lá lao xao
nghe gì đâu ...
bỗng ... một tiếng kèn hơi
giật mình
suýt chết
Rót đi em
Bây giờ em vẫn đợi anh
Hay là cõi nhớ đã thành hoang vu
Lối xưa ... nếu vẫn còn thu
Anh về thăm lại tương tư thuở nào
Anh về dệt lại chiêm bao
Có hương mái tóc trôi vào nắng say
Giấc nồng lại nhẹ như mây
Rót đi em
hãy rót đầy mộng mơ
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
một chiều Sài gòn
chiều Sài gòn
giờ không giống như xưa
đi bên nhau
cứ sợ bị ... xe quẹt
khói bụi mịt mù
ồn ào
chen chúc
con đường không giống con đường
có khi giống dòng sông cạn
bao lần chảy qua
đã trôi mất rồi ký ức
tìm ai?
chỉ thấy khẩu trang và đôi mắt
lắng nghe tiếng của thành phố hồi mười tám
thời lang thang đón tiếng lá lao xao
nghe gì đâu ...
bỗng ... một tiếng kèn hơi
giật mình
suýt chết
chào Phạm Không Trùng, nhabe xin hoạ bài này
chiều sài gòn
ôi sài gòn của tôi
giờ em nằm đó
nghe tiếng làu bàu
giờ em mõi mệt
bên những lời than
còn đâu những chiều
thênh thang dạo phố
còn đâu môi hồng
ngẩn ngơ ai đó...
nhabe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2010 19:53:49 bởi nhabe >
Chào nhabe, mình còn một chiều SaiGon nữa nè
Ghé Sài gòn
Ghé Sài gòn
một chiều thèm mơ mộng
Nhớ ngày xưa tập tễnh đến giảng đường
Ký túc xá không đủ chỗ nuôi buồn
Thường lang thang khi chiều vừa tắt nắng
Nhớ bạn bè, nhớ cà phê phố vắng
Nhớ con đường thao thức ít người qua
Hôm nay ghé Sài gòn
xa lạ quá
Ta nhớ đường
mà đường đã quên ta
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
Chào nhabe, mình còn một chiều SaiGon nữa nè
Ghé Sài gòn
Ghé Sài gòn
một chiều thèm mơ mộng
Nhớ ngày xưa tập tễnh đến giảng đường
Ký túc xá không đủ chỗ nuôi buồn
Thường lang thang khi chiều vừa tắt nắng
Nhớ bạn bè, nhớ cà phê phố vắng
Nhớ con đường thao thức ít người qua
Hôm nay ghé Sài gòn
xa lạ quá
Ta nhớ đường
mà đường đã quên ta
heheh chiều Saigon này dễ thương hơn chiều Saigon trước
ghé Sài gòn
còn đâu những ngày xưa
chập chững làm người lớn
cùng bạn bè lang thang
tưng bừng phố xá
trở về đây nghe chừng xa lạ
cả gốc cây cũng có chút đổi thay
cũng lạ lẫm như chưa từng quen biết
nhabe
Chào nhabe. Mấy hôm nay mình không ghé SG nữa. Bận đi rong mà...
Dáng nhỏ mong manh
em dáng nhỏ mỏng manh
tà áo màu mây trắng
đường mùa thu nhạt nắng
anh cùng đi ... nghen em
sóng từ đâu lênh lênh
nâng gót hài thanh thoát
tóc đưa hương ngào ngạt
anh theo người vào mơ
hoa nào nở vu vơ
như giọt tình trên cỏ
bay giữa trời vần thơ
từ em ... hay từ gió
anh đi theo dáng nhỏ
trong một mùa vấn vương
cho chiều thu nhớ nắng
lá thu nhớ con đường
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
Chào nhabe. Mấy hôm nay mình không ghé SG nữa. Bận đi rong mà...
Dáng nhỏ mong manh
em dáng nhỏ mỏng manh
tà áo màu mây trắng
đường mùa thu nhạt nắng
anh cùng đi ... nghen em
sóng từ đâu lênh lênh
nâng gót hài thanh thoát
tóc đưa hương ngào ngạt
anh theo người vào mơ
hoa nào nở vu vơ
như giọt tình trên cỏ
bay giữa trời vần thơ
từ em ... hay từ gió
anh đi theo dáng nhỏ
trong một mùa vấn vương
cho chiều thu nhớ nắng
lá thu nhớ con đường
chào PKT, chán Saigon rồi ha?
...bài này khó họa...cho nb nợ
...hôm nay nb mới hoạ xong
dáng nhỏ mong manh
đường chung anh cứ đi
chỉ xin chân nhẹ bước
lá vàng đã rơi đầy
đừng cười nghiêng nửa miệng
cho ngơ ngẩn hồn ai
đừng nồng nàn đắm đuối
sẽ lạc mất lối về
nhabe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2010 00:39:23 bởi nhabe >
Trích đoạn: nhabe
chào PKT, chán Saigon rồi ha? ...bài này khó họa...cho nb nợ...hôm nay nb mới hoạ xong
dáng nhỏ mong manh
đường chung anh cứ đi
chỉ xin chân nhẹ bước
lá vàng đã rơi đầy
đừng cười nghiêng nửa miệng
cho ngơ ngẩn hồn ai
đừng nồng nàn đắm đuối
sẽ lạc mất lối về
nhabe
PKT lâu nay đã lạc đường rồi...
Lưng chừng
Dáng em nho nhỏ
Hàng cây cao cao
Lá thu xạc xào
Sương giăng mờ ảo
Anh đứng bên đường
Nhìn theo cánh áo
Anh nấp vào thu
Giấu tình trong lá
Gió cứ vi vu
Thổi buồn lay lắt
Hương chiều có thật
Hay là hư vô?
Lưng chừng câu thơ
Theo gót hững hờ
Theo người xa lạ
Theo dấu vu vơ
Thương nhớ lưng chừng
Rơi rơi theo lá
Tóc em dài quá
Đan cả mùa thu
Thăm thẳm tương tư
Theo hoài không hết
Con đường thấm mệt
Lưng chừng ... lên mây
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: