Trích đoạn: Cao Nguyên Việt
quán gió
ngồi đây nghe tiếng vó câu
vang sâu thẳm, đáy cốc sầu rượu xưa
chiến bào, màu hổ phách khua
kiếm loang loáng sáng, đắng thừa chạm môi!
ngồi đây ngắm cuộc lở, bồi
trên thành quách cũ, nhói lời sử ca
vỗ đêm rộn nhịp sơn hà
đàn buông âm cuối, vỡ òa khúc mê!
ngồi đây đếm cuộc đi, về
trong lời thơ viết bên lề nhân sinh
đi qua mười ngón nhục hình
về trên gót rỗ ân tình bể dâu!
ngồi đây nhắc chuyện công hầu
rềnh rang nhân ảnh qua cầu khói sương
chậm nhanh chung một lối đường
lợi danh nặng nhẹ, cũng dường ấy thôi!
ngồi đây, quán gió giữa trời
rượu - hương nhật nguyệt, trà - lời cổ thi
ngắm, nghe, nhắn với về, đi
ta còn nợ khúc tương tri cùng người!
Cao Nguyên
R
Tôi Về Ôm Nỗi Đau Riêng
Trường Phi Bảo
Kiếm cung vứt ở vệ đường
Nhân duyên gẫy gánh dặm trường đa mang
Anh thư khách phận hồng nhan
Xuân xanh gởi ánh trăng tàn ngoài hiên
Tôi về ôm nỗi đau riêng
Bể dâu mấy cuộc truân chuyên đổi dời
Nước non chia cắt một thời
Tìm đâu dáng dấp nụ cười nguyên sơ
Trãi qua binh biến, ai ngờ...
Muộn màng treo giữa hững hờ gió sương
Phong trần theo gót chân vương
Phấn son đà nhợt môi hường lòng hoa
Ngồi đây ôn lại xót xa
Cung đàn lỗi nhịp thế mà ly tan
Sơn hà, thành quách điêu tàn
Vó câu lạc phách sầu mang mang sầu
Tôi về tủi phận nghẹn ngào
Hoàn kiếm cung, trả chiến bào cho ai...?
Quần thoa nào phải râu mày
Trả cho tôi nét trang đài - thời gian!
8-3-2007
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2007 08:15:09 bởi Viet duong nhan >