Nắng Đọng...
Trời hôm nay đọng nỗi ngọt ngào
Ánh mắt người lấp lánh xa xôi
Vàng nắng men thơ ấm dạt dào
Len về rơi nhẹ tóc mây buông
Cánh chim bạt gió tự ngàn phương
Thấm sâu ngạo khí đời viễn xứ
Hãy thả về đây những vấn vương
Để hồn ta ngợp nắng xôn xao
Ta thấy trần gian đẹp muôn màu
Khi người tri kỷ đứng sau lưng
Ngại ngùng thấp thoáng trêu tà áo
Tia nắng bâng khuâng đọng giọt hồng
Bao giờ người trở lại bến sông
Tóc mây ta thả giữa trời thơ
Chẳng để nỗi sầu rơi hồn mộng
Vòng tay tha thiết siết ngang lưng...
vad
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2009 10:31:25 bởi mây trắng >