Tình ơi có phải là tình
Muôn trùng năm cũ ẩn hình duyên thơ
Bóng ai bên sóng ngẩn ngơ
Dõi lòng bến gọi xanh xao suối nguồn
Dáng kiều thả bước chân buồn
Ôm miền cố quận hoa mòn dấu xưa
Lênh đênh hồn gởi mây đưa
Chạm lòng lữ thứ cho vừa nhớ thương
Thuyền trăng mấy độ tà dương
Ngược dòng vĩnh cửu hoài hương tấc lòng
Duyên ngầm thổi ngọn gió đông
Trời nam biển bắc nguyện lòng tái sinh
Lệ người vương vấn điêu linh
Mưa Ngâu nối nhịp gởi tình vai anh
Hạt thương hạt nhớ long lanh
Lao xao áo mộng bên mành hư hao
Hốt nhiên êm dịu nỗi đau
Anh về bước giữa biển sầu nhân gian
Dìu ai trong điệu lỡ làng
Bên ai tóc muộn đếm hàng lá rơi
Hong vàng hương nhớ chơi vơi
Chiều bên núi gấm cùng người sánh đôi
Tiếng lòng nở nhụy vành môi
Lung linh hư ảo vá đời biển dâu
Người trong vời vợi canh thâu
Hương trầm thăm thẳm một màu liêu trai
Thinh không vang vọng tình ai
Ảo huyền trải gió chưa phai đất trời...