Trăm năm lỡ cuộc phong trần
Trót là dệt mộng phù vân dâng đời
Sơn khê mấy nẻo chơi vơi
Cốc xưa lần đến hồn phơi mây ngàn
Xót xa chút mảnh hồng nhan
Nữa đêm chuông gọi hương vàng cố nhân
Dịu dàng tay vén trầm luân
Thuơng ai vá mãi bâng khuâng nhịp cầu
Hương yêu ấn dấu thẳm sâu
Thả hồn gió cuốn biển dâu ngút ngàn
Đá xanh ai trải bên đàng
Tìm người bước giữa lỡ làng thiên thu
Yêu thương đọng giữa sương mù
Vẫn còn rọi sáng sầu tư kiếp người
Xưa ai đội đá vá trời
Nay người nhặt đá giữa đời làm thơ
Khói sương u uẩn duyên tơ
Ngàn năm thả gió bên bờ phù vân
Tóc xanh quyện giữa nhân gian
Hương thầm ngay nọ bao lần vấn vương
Tri giao là khúc vô thường
Biệt ly gieo phút đoạn trường tim ai
Nhân sinh trót cũng tàn phai
Lối xưa còn đọng hương đài tiêu sơ
Người về bước cũ thẩn thơ
Hư không trong cõi hương mờ nhân gian
Buông tay thả giữa miên man
Tình người lộng gió bạt ngàn mênh mông
Áo hương thoang thoảng say nồng
Vẫn còn ghi khắc tình trong thiên đường
Tóc xưa gội mãi phong sương
Hương bay cố quận nhớ thương một thời...