Mộng Giang Đầu
Thương nhớ giòng sông với bến mơ
Ánh trăng tha thướt lụa nhung mềm
Hoa cười lấp lánh ánh sao đêm
Tình thơ vương nhẹ chốn giang đầu
Thương nhớ dìm em tận đáy sầu
Xô dạt hồn ai trên cánh mộng
Trở trăn thao thức với chờ trông
Gọi lại trong đêm bóng nguyệt xa
Thương nhớ một thời nhớ thiết tha
Bâng khuâng áo tím rơi đường vắng
Mơ hồ tìm lại mấy mùa trăng
Gởi lại nụ cười trên bến thơ
Thương thương nhớ nhớ chút ơ hờ
Khói giăng chìm khuất bóng người đi
Hiên trăng đọng thắm lệ viền mi
Anh đến che đời em bớt mưa…
Xôn xao thương nhớ dậy miền xưa
Em thấy người đi chợt trở về
Nói cười như một thuở đam mê
Mênh mông thơ viết đến ngàn sau…
Say thắm trời thơ lòng yêu dấu
Người vẫn bên đời xưa xưa sao!...
vad