KẺ CHƠI CHIM - truyện ngắn
hnvatoi 07.03.2007 13:54:11 (permalink)
                             KẺ  CHƠI  CHIM
                               Truyện ngắn của : pvk
                               Trích trong tập: Vùng xoáy luân hồi
                                Nhà xuất bản Thanh Niên phát hành 1999
                               ---------------------------
   Hắn được hương hỏa ba gian nhà gạch và một khu đất rộng. Chung quanh nhà hắn,bao bọc một hàng rào cây Dâm bụt dày và xanh tốt. Đến mùa hoa,hàng rào nhà hắn đỏ rực.
   Đã ở tuổi bốn mươi,hắn chưa yêu một người đàn bà nào cả. Họ hàng nhà hắn chẳng còn ai. Hắn sống độc thân như một tu sĩ đức hạnh. Hắn không có bạn bè để tán gẫu. Cũng không có một người hàng xóm để “Tối lửa tắt đèn”. Cổng nhà hắn lúc nào cũng đóng im ỉm. Không ai biết hắn sống bằng nghề gì. Hắn có một thân hình hộ pháp,da đen nhẻm,tóc xoăn tít,mắt to,môi trề,chân tay thô kệch. Bộ mặt của hắn gây ấn tượng nhất là đôi mắt. Đó là sự độc đáo mà tạo hóa chỉ dành cho riêng hắn. Bởi,khi hắn ngủ trông hiền và anh hùng. Nhưng khi hắn mở mắt ra thì cùng một lúc xuất hiện ngay sự đối lập của hai tính cách…ngủ anh hùng - thức tiểu nhân. Đôi môi trề  gợi cho người ta có cảm giác hắn là một nô lệ trung thành. Cái mũi khoằm như mỏ con Diều hâu lại làm cho người ta liên tưởng đến một kẻ nham hiểm. Nói tóm lại,chân dung của hắn luôn có sự biến đổi,sự mất thăng bằng bản năng,nhưng cũng chưa đến độ thăng hoa trí tuệ. Thượng Đế cũng phú cho hắn một đam mê. Hắn thú chơi chim ! Có lẽ vì niềm đam mê này mà người ta chưa nỡ liệt hắn là kẻ mắc bệnh tâm thần. Hắn có cách chơi riêng của hắn. Hắn thuần hóa những con Họa Mi,khiếu bách thanh,sáo,yểng…không phải để nghe chúng hót ! Hắn muốn chơi tính cách của chúng. Hai mươi năm nay hắn vẫn tìm và chơi chim theo kiểu của hắn. Thỉnh thoảng,hắn lại xách một con chim về. Cứ thế,niềm đam mê ngoan cố vô tình biến hắn thành kẻ nhẫn nại. Đã hai mươi năm,hắn vẫn chưa chọn được một con chim ưng ý.
   Một buổi sáng,hắn nghe thấy tiếng hót lanh lảnh của con khiếu bạc má thứ 1003 (hắn ghi chép rất cụ thể trong một cuốn sổ tay mà bìa của nó đã rách bươm). Con khiếu này hắn mới “thuộc” được ba ngày. Nó đã thực sự khoe tài bách thanh của loài hoang dã. Nó hót như tiếng kêu của mèo…như tiếng hí của ngựa…như tiếng hú của vượn,véo von man dại. Vườn nhà hắn mang đầy âm sắc của rừng nguyên thủy. Hắn không quan tâm đến điều đó. Hắn hy vọng điều khác.
 
     Bao giờ cũng thế. Đây là giây phút hắn cảm thấy súc động nhất. Hắn hút một điếu thuốc lào,rồi trong sự say mê cùng cực,hắn lảo đảo đến bên lồng chim. Hắn từ từ lật tấm vải che lồng ra…trong thâm tâm mong mỏi một điều mà hai mươi năm nay hắn vẫn thường mong mỏi. Cái lồng chim là công trình đan vót của người thợ khéo tay. Đẹp đến nỗi làm cho hắn cảm thấy như đang đứng trước một lâu đài tráng lệ. Con khiếu như một hoàng tử. Vừa bị lật tấm vải ra,con khiếu bay loạn xạ. Nó thúc đầu vào những khe hở của chiếc lồng. Trong lòng hắn đang dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Hắn lùi lại,đứng cách lồng khoảng hai mét. Con khiếu đã bớt sợ,nó vẫn dùng chân bám vào thành lồng,hai cánh xòe ra,đôi mắt tỏ vẻ hoảng loạn như một tù nhân đang tìm đường vượt ngục. Hắn vẫn im lặng chờ đợi như thể ngốn ngấu nỗi sợ của con vật bé nhỏ,như thể hắn thèm muốn điều đó. Con khiếu có vẻ đã quen với ngoại cảnh mà cách đây ít hôm còn là điều xa lạ. Hắn cảm thấy đã đến lúc vào cuộc chơi. Có lẽ,sắp tớI sẽ là những khoảnh khắc hưng phấn nhất…đã hai mươi năm nay chưa hề nhàm chán !? Đáy lồng hắn đã bịt gỗ. Hắn bò về phía lồng chim…động tác này hắn làm thuần thục như thể hắn đi bằng bốn chân từ thủa lọt lòng…hắn run run đưa tay đẩy cửa lồng chim lên. Nhẹ nhàng và khéo léo đến nỗi con khiếu bé nhỏ vẫn yên tâm đứng nghiêng ngó.
   Mở xong cửa lồng chim,hắn bò ra và nấp sau một cây mít để quan sát. Con khiếu đã phát hiện ra một khoảng trống…có thể nó không ngờ được điều đó hơn là sự ngu ngốc vốn có của lòai vật. Phía sau cây mít,hắn vẫn hồi hộp và say mê theo dõi. Con khiếu bước những bước rụt dè về ơhí cửa…hắn nghẹt thở. Con khiếu đi đến cửa lồng thì dừng lại…nó thò cổ ra ngoài như để suy đoán một điều gì đó…đôi cánh chợt động đậy…nó bay !? Nó xốc lại đôi cánh cho thêm phần duyên dáng…một lần nữa,nó thò cổ ra ngoài và động đậy đôi cánh…chỉ một cái vỗ cánh là xong ! Không hiểu sao,nó ngoái cổ lại nhìn vào cái bát đựng đầy gạo trộn lòng đỏ trứng gà,tia nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào đấy óng ánh như những hạt vàng. Một giây lưỡng lự,con khiếu bỗng lật đật quay trở vào đứng giữa lồng rồi điềm nhiên rỉa lông,ngoáy đuôi,tự tin như chủ nhân thực sự.
   Khi biết chắc rằng con khiếu đã bị “thuộc” giống tất cả những con chim hắn từng chơi. Hắn hiểu rằng,chúng đã chấp nhận cuộc sống tù túng vương giả. Hắn bỗng trợn tròn đôi mắt và căm phẫn thốt lên :
-         Đồ hèn mạt !
   Dứt lời,hắn lao về phía lồng chim rồi thò bàn tay gân guốc vào bóp chết con khiếu. Hắn im lặng cũng như hai mươi năm nay vẫn thường im lặng ngồi vặt lông con chim rồi đem quăng vào chảo mỡ. Hắn lẩm bẩm : “ Đồ hèn mạt !”.
   Hắn để con chim rán lên bàn ăn như hai mươi năm nay vẫn thường để. Hắn vào trong buồng lấy rượu,vẻ mặt hắn buồn rười rượi.
   Khi quay ra…thì,con chim rán thơm phức đã không cánh mà bay ! Hắn không tin vào mắt mình nữa. Hắn chợt rùng mình khi nghĩ đến sức mạnh ma quỉ của tự do. Cổng nhà hắn vẫn đóng. Không gian vẫn im lặng. Không lẽ hắn đã giết nhầm một cánh chim quật cường ?! Ghê thật! Bóp chết rồi…vặt lông rồi…rán rồi…sắp nhắm rượu rồi mà nó vẫn bay !? Hắn cảm thấy ân hận cho hành động tội ác của mình. Phải rồi,hắn đã giết nhầm một sinh vật có ý thức tự do không thể cản nổi. Hắn bỗng ước ao giá như hắn có được đôi cánh ?! Từ trong sự ân hận,cùng vớI lòng kính phục con chim bé nhỏ,hắn bỗng tìm ra một cách để bay với một hoài niệm cao đẹp…
   Hắn xé chiếc chăn dạ thành nhiều mảnh rồi quấn khắp người. Hắn quấn nhiều vòng vào hai cánh tay ( Hắn nghĩ rằng đó là hai cánh của loài người ) Hắn tẩm dầu hỏa vào ướt sũng. Hắn với tay lấy bao diêm…hắn muốn chuộc lại lỗi lầm với một sinh vật bé nhỏ vĩ đại. Hắn đang hành động như một kẻ mông du. Phải chăng không còn cách nào khác ? Hắn đang phân vân trong đầu thì bỗng nghe thấy tiếng “ khục… khục !” phát ra từ trong gầm giường. Hắn giật mình cúi xuống nhìn và phát hiện ra một con mèo đang nhai ngấu nghiến con chim rán. Thì ra thế ! Bao nhiêu suy nghĩ tốt đẹp vừa hiện lên trong đầu hắn giờ đây bỗng trở thành đen tối. Hắn đã hành động theo bản năng mà hai mươi năm nay hắn vẫn thường làm. Hắn nghĩ…con chim hèn mạt ấy đáng chết ! Tuy vậy,trong hắn bỗng trào dâng một nỗi thất vọng chưa từng có. Hắn bật khóc nức nở…ba mươi năm nay mới có lần khóc lại. Không biết hắn tức tưởi vì sự sụp đổ một hình tượng tự do thần thánh,hay vì hắn muốn bay ?…
    Hắn nhìn lên bầu trời bao la xanh như muốn tìm sự đồng cảm của nhân loại. Hắn bỗng phát hiện ra một bóng chim nhỏ như đầu tăm. Ôi ! Một cánh chim tuyệt vời ! Vẻ mặt hắn tự nhiên trở nên rạng rỡ như một con chiên ằm mơ thấy đức mẹ…
    Hắn quẹt diêm như người đời mồi một điếu thuốc…
    
    Hà Nội.
    
#1
    hnvatoi 14.03.2007 01:00:12 (permalink)
        Thói quen uống rượu
         Truyện ngắn : pvk
         -------------------------
         Cả cái làng Bồng Lai từ già tới trẻ không ai còn lạ gì lão Thành “Vịt”. Tiếng tăm của lão còn lan ra tới chợ huyện. Lão không thành danh bởi những kỳ tích như những người khác. Lão thành danh là nhờ vào thói quen uống rượu.
       Ông cụ thân sinh ra lão ngày xưa chăn nuôi vịt nổi tiếng cả xã. Do vậy,cả nhà lão được dân làng đặt thêm chữ “vịt” đằng sau mỗi cái tên cúng cơm. Nào là…Cả vịt,Mùi vịt,Thành vịt…
       Nhìn lão ngồi uống rượu,bọn đàn ông thèm nhỏ rãi. Còn bọn đàn bà con gái thì ngạc nhiên đến há mồm. Chỉ có vợ con lão là đã quen với cung cách ấy. Vợ lão than thở với hàng xóm rằng : “Số lão phải thế,Giời bắt tội !” . Bởi vì lão uống rượu với đinh ! Một cái đinh bảy phân. Lão thường giữ rịt cái đinh bên mình như một vật gia bảo. Chiếc áo nào,lão cũng khâu thêm một chiếc túi nho nhỏ để đựng cái đinh đó. Cứ như một trí thức đeo bút.
       Lão thường uống rượu vào bữa chiều. Thằng con út đặt cái mâm gỗ đã tróc gần hết sơn lên chiếc chõng tre đã có từ đời ông nội của nó. Vợ lão,một bà già thực sự. Tính nhu mì,nhẫn nhục,một mẫu đàn bà chân quê hiếm hoi còn ý thức được bốn chữ “xuất giá tòng phu”. Bà rót từ chai nước mắm đặc biệt chỉ dành riêng cho lão một lượng nước chỉ bằng chén hạt mít vào chiếc bát chiết yêu nhỏ mà vành của nó được trang trí những nét văn hoa màu lục. Một cút rượu “quốc lủi” loại mà chỉ đặt nhẹ xuống mâm cũng sủi tăm ngạt ngào mùi nếp mới. Lão ngồi khoanh chân trên chõng vững chãi và cố định như một pho tượng. Bao giờ cũng vậy,trước khi rót rượu,lão xúc động ngâm phần nhọn cái đinh vào bát nước mắm. Sau chừng một phút,lão nâng chén rượu lên tợp một ngụm. Đợi cho hơi men đã len vào cảm giác,lão nhẹ nhàng và khéo léo đặt cái đinh vào mồm…lão mút từ từ…rồi xoay cái đinh một vòng theo chiều kim đồng hồ. Lão ngậm cái đinh trên môi như người ta ngậm tẩu. Ánh mắt lão trở nên đăm chiêu,lão mơ màng nhìn về phía mặt trời lặn. Có lẽ,mùi vị của đinh và nước mắm gợi cho lão nhớ tới biển cả. Giữa hoàng hôn,cái đinh vẫn lấp lánh và ngời lên ánh thép. Phải chăng,đã lâu nay nó được tôi luyện bằng nhiệt của trái tim lão,mặn mòi của nước biển…nên nó cứ sáng lấp lánh và lạnh như bảo kiếm.
         Một lằn,khi hơi men đã ngấm. Trong cơn say đê mê…lão cảm thấy như được thoát xác. Lão đang chiến thắng cô đơn và dục vọng !? Cái chiến thắng ngắn ngủi nhờ vào hơi men thật kỳ ảo ! Lão cảm thấy đời lão mà thiếu những giây phút như thế thì chẳng đáng sống. Rồi lão tự hỏi : “ Trên đời có mấy kẻ được như ta ?” Chợt lão lại thấy mình bỗng trơ trọi giữa mênh mông đời ! Cảm giác giữa màu xanh và màu đen cứ xao động,nhịp nhàng như tất cả không gian đang ùa vào từng nhịp đập trái tim lão. Lão nghe thấy tiếng của thời gian…không chỉ là tích tắc của đồng hồ. Mà là…Tiếng ru của lòng đất. Lão đê mê…êm dịu…lịm hồn trong cõi luân hồi…một kiệt tác hoàn mỹ của hạt cát thiên đường.
      …Lão chợt bừng lên một khát vọng khi có cảm giác vừa rơi từ thiên đường xuống : “ Ta muốn có một đệ tử !” Phải có một ai đó cũng ăn được đinh như lão ! Lão điểm trong đầu những gương mặt quen thuộc…lão thấy thất vọng vì cách sống thô thiển củâ họ. Lão tự than thở : “Lũ đầu rỗng ! Thật đáng tiếc quá !”.
       Bỗng dưng,lão thấy phấn chấn khi chợt nhứ ra anh cu Tèo con ông cả Tũm ở làng Hạ. Chàng trai này đã tốt nghiệp trung cấp Nông nghiệp tận Hà Nội. Hiện trong ban văn hóa xã. Nghe nói,anh cu Tèo là thi sĩ của xã nhà và đã từng được đăng thơ trên báo Văn nghệ tỉnh. Lão lẩm bẩm : “ Thằng này được,có tâm hồn !”
    … Đã lâu lắm rồi trên chõng tre nhà lão Thành vịt  mới thấy có hai người ngồi uống rượu. Một ngoại lệ hiếm hoi. Lão kính cẩn thắp ba nén nhang lên bàn thờ tổ. Không gian thoắt trở nên trang trọng. Thi sĩ Tèo ngồi khoanh chân rất gọn trên chõng như một chú mèo con. Lão Thành vịt thầm khen : “ Dáng dấp được !”. Thi sĩ Tèo khoan thai rót rượu ra hai chén với những động tác thuần thục,uyển chuyển ,nhịp nhàng như Phượng múa. Lão Thành vịt lại tấm tắc khen thầm : “Bộ pháp được !”. Lão thả cái đinh vào bát nước mắm với vẻ mặt thâm trầm. Lão bắt đầu sắp xếp trong óc những lời nói trang  trọng để truyền đạt tới đệ tử đầu tiên của mình. Cùng lúc ấy,thi sĩ Tèo rút từ trong túi áo ra một quyển sổ nhàu nát có bìa màu xanh. Đoạn, anh xé ra một tờ từ trong cái mớ nhầu nát ấy,anh gập cho nhỏ lại và…bỏ vào mồm nhai ngon lành hệt như mấy ông Tây nhá kẹo cao su. Cứ nhai khoảng nửa phút,thi sĩ lại thản nhiên tợp một ngụm rượu không kém gì lão Thành vịt mút đinh. Thấy lạ,lão Thành vịt ngạc nhiên hỏi :
    -         Anh nhắm rượu với giấy à ?
    -         Dạ thưa bác,Vâng ạ !
    -         Anh có tẩm gì vào giấy không ?
    -         Thưa bác không ạ !
    -         Sao có vẻ ngon lành thế ?
    -         Vâng,đó là những bài thơ tâm đắc của cháu sáng tác ạ !
       Lão Thành vịt trợn tròn mắt lặng người đi giây lát. Lão bần thần thả cái đinh vào bát nước mắm vụng về như mọt đứa trẻ lần đầu tiên cầm đũa, làm bắn cả mấy giọt nước mắm lên đùi thi sĩ Tèo. Hai mươi ba năm nay mới xảy ra cơ sự này. Cái ý định muốn biến thi sĩ Tèo thành đệ tử ăn đinh vụt tan biến trong lão. Thay vào đấy là niềm cảm súc dào dạt vô bờ. Lão cảm thấy mình như trẻ lại. Như lão đã từng sống cách đây vài chục năm,cái thời còn được xao xuyến mỗi lần thấy hoa phượng đỏ. Lão cố cắt dòng hoài niệm và hỏi thi sĩ Tèo :
    -         Như vậy là anh ăn thơ của chính mình ư ?...
    -         Vâng,thưa bác !
     Lão chợt thấy thương hại chàng trai vô cùng. Bởi cứ cái đà này,thi sĩ tội nghiệp kia sẽ nuốt bao nhiêu cân giấy đến cuối đời ?
       Thi sĩ Tèo đột nhiên hỏi lão :
    -         Thưa bác,cháu hỏi khí không phải…chứ cái đinh bác vẫn “ăn” hàng ngày…bác coi như cây bút ?
      Lão Thành vịt chợt nổi gai khắp người,run rẩy trả lời :
    -         Phải rồi !
    -         Còn bát nước mắm,bác coi như mực ?
    -         Phải rồi !

      Chuyện này,lão không ngờ phải nói ra quá sớm trước một chàng trai nên nghe thảm hại như một lời thú tội.
     

     
           Từ khi bức màn bí ẩn về thói quen uống rượu của lão Thành vịt được thi sĩ Tèo vén lên. Tâm hồn lão bỗng trở nên xao động. Chả lẽ,cái vườn hoang khô cằn trong lão đang cựa quậy ? Chả lẽ,hứng thú đã ùa về với lão như một làn gió mát !?
          Hai người ngồi uống rượu với những thói quen của mình. Lão Thành vịt im lặng không phải vì hối tiếc chưa tìm được đệ tử. Lão im lặng để hưởng cái hạnh phúc vì đã tìm được một người bạn.
       HN
     
    Đã mang vào thư viện truyện:
    kẻ chơi chim và Thói quen uống rượu
     
    Chúc PVK luôn vui nhé
    Tình thân


     


        

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2007 04:01:53 bởi Ct.Ly >
    #2
      PT 17.04.2007 14:22:04 (permalink)
      Tớ sẽ đi lục tung các hàng sách lên để tìm cuốn
      Vùng xoáy luân hồi 
       Nhà xuất bản Thanh Niên phát hành 1999
      nếu cậu không còn cuốn nào gửi cho tớ. Tớ sẽ  gửi e mail cho.
      Chúc cậu viết tiếp nhiều truyện ngắn đặc sắc nhé.
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9