TÓC BUỒN
Tóc em có rối, có bời
Nhưng em không thể cho người lùa tay.
Chỉ riêng cho gió nghịch đùa,
Gió lùa vào tóc rối bời sợi mây...
Tóc em xỏa thẳng bờ vai,
Không kẹp, không vắt cho đời nhẹ thênh.
Những ngày, những tháng bấp bênh
Tóc em như những nỗi buồn không quên,
Làm sao ai hiểu được lòng,
Thôi thì hãy để tóc buồn như em...
Thôi thì hãy để tóc buồn,
Người đừng nghịch tóc, rối bời lòng em.
Hãy cùng em ngắm vần thơ,
Xa nhau vạn dặm, nhưng lời kề bên.
Xin người chớ vội kêu lên,
Những niềm đau buốt, dây tình phôi phai!
Hãy vui với chút bồi hồi,
Cuộc đời dâu bể, ai người không qua?
Thiệp hồng ư? Hãy còn xa...
Nói chi bầu rượu, cùng luôn nỗi sầu...!
Chúa thương, Chúa rất nhiệm mầu
Xóa tan những bước luân trầm người đi...
Chúa cho ta những sầu, bi...
Và luôn tặng những niềm an, cõi bình...!