BỐN MÙA
Chiều xuân nắng trải đầy sân,
Mênh mang tâm sự, gởi vần hương hoa
Chim bay rũ cánh là đà
Cất cao tiếng hót, nhắc là xuân sang.
Nỗi niềm dù có riêng mang
Đất trời vẫn thế, nghênh ngang bốn mùa !
Hãy vui với chút dư thừa,
Thiên nhiên dâng hiến, chẳng vừa lòng sao?
Qua mùa nắng hạ lao đao
Cháy da, cháy cả niềm đau, đắng lòng.
Ai kia nhặt chút tình nồng,
Rơi ngang lối nhỏ, nắng hồng mang đi.
Thu về khắc khoải miên di,
Lá rơi, cành khóc lại đi xa rồi !
Ngày dài đã sống có đôi,
Thu sang, lá bỏ chiếc ngôi huy hoàng
Bỏ luôn một chút nhựa vàng,
Quanh năm suốt tháng sống choàng thân cây.
Đông qua tiếc nuối ngày dài,
Trở nên ngắn ngủi !- Tối mờ trăng nghiêng.
Tuyết rơi hình bóng vẹo xiên,
Lạnh lùng buốt cả giấc miên đêm trường.
Thì ra đời quá bình thường,
Bốn mùa thay đổi, chẳng nhường chi ai !
Tóc nâu.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2007 04:22:59 bởi Viet duong nhan >