Tàn thu Ta hờ hững nghe cõi lòng băng lạnh Chẳng còn đâu thương nhớ với khát khao Những nồng nàn mãnh liệt của hôm nào Không là thật khi người theo người khác Ta chưa hỏi sao thu buồn héo hắt Nhưng dường nghe gió bắc đã tràn về Ngày âm u, đêm trống vắng tái tê Ai mộng mị trong vòng tay kẻ lạ Ta càng nghĩ càng thấy lòng buốt giá Thu yêu thương ngày xưa đã phai màu Cớ làm sao yêu thế lại xa nhau Lời trăng gió người thiết tha… còn đó. Ta chẳng muốn khóc than tình dang dở Ở ngoài kia ong bướm vẫn dập dìu Nếu một ngày hiểu hết nghĩa chữ Yêu Là tất cả cũng hoàn toàn ngừng lại
ONLY
Đã đưa vào Trang Thơ [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/29839/E47E0E5B9DEF47D299D9C021F9C8DB51.jpg[/image]
CHỮ QUÊN
Và từ nay ta hóa người xa lạ
Chẳng còn gì cùng mặc cả với nhau
Mùa cuối thu hoang dã lạnh sắc màu
Tình ? ừ, cũng chỉ là mây cuối phố …
Yêu chưa tận, hồn chợt nhiên thành cổ mộ
Rong rêu phủ đầy những thố lộ hôm xưa
Vút tận trời cao tuôn đổ cơn mưa
Gió lăn tròn theo nỗi đau, chiều tàn úa …
Giấc mơ chung nay héo mòn mục rữa
Nuối tiếc làm gì một nửa tiếng Yêu
Ghen hờn vì nhau hỏi đã đủ nhiều ,
Sao lại rót ra chi thêm tràn chén nhớ ?
Ký ức hòa tan trong từng nhịp thở
Nhưng biết mở lời than thở cùng ai
Là của riêng em theo năm tháng nối dài
Dù cay đắng nghe từ ai lời trách móc
Đời đã dạy ta trăm nghìn bài học
Nhưng không bài nào giải hóa đựợc chữ quên …
Tóc Nâu
Đã đưa vào Trang Thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2011 02:02:55 bởi Nguyên Đỗ >