trái tim Việt Nam
Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 80 bài trong đề mục
Cao Nguyên Việt 04.04.2009 19:28:13 (permalink)
0
Huế Buồn
 


Mai em về Vĩ Dạ
nhặt hương nhớ hoa cau
hứng mưa đầu mái rạ
theo nón lá qua cầu!

Nắng Nam Giao cuối Hạ
Thu ngược quá Văn Lâu
đời Mệ buồn vật vã
con cháu đã về đâu?

*

Mốt về thăm Đập Đá
ngắm bến lạ sông quen
đổi thay chừ hối hả
thương nhớ biết mô tìm?

Bờ ni và Bến nớ
khoảnh khắc đã là mơ
Huế qua mùa trăn trở
đã cháy vỡ trời thơ!

Đêm ghé về Thiên Mụ
trăng sáng tụ lầu chuông
soi nghiêng hồn cổ ngữ
kinh rót chữ bi thương!

trầm hương gieo cổ tích
theo tĩnh mịch ngược nguồn
âm u đường hoang phế
lễ mễ những hồn oan!

*

Nửa đời em háo hức
về thăm chốn chôn nhau
Huế đêm mơ. ngày thực
chuông vọng thức kinh cầu!

Cao Nguyên
 
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:15:50 bởi Huyền Băng >
#61
    Cao Nguyên Việt 12.04.2009 21:57:54 (permalink)
    0
    hiện thực

    trên đường đi hiện thực
    từng cung bậc sắc âm
    đã làm anh thao thức
    và thơ lại trở mình

    mỗi buồn vui va chạm
    tiếng cười khóc bỗng dưng
    từng mạch đời vỡ rạn
    xoáy đau buốt tận cùng

    như chẳng thể quay lưng
    trên nỗi buồn rất thật
    mẹ bán máu nuôi con
    giữa trưa đời tất bật

    em bảo đừng thở dài
    cho ngày mai đỡ lạnh
    sao tâm anh mệt nhoài
    trong mắt người ráo hoảnh

    rõ rồi em, anh biết
    cười tê liệt bờ môi
    bởi những điều tha thiết
    đã khánh kiệt lời vui

    có phải anh đã gặp
    quá nhiều chuyện vô thường
    như mũi dao cắm phập
    vào khát vọng yêu thương

    em hiểu loài chim Cuốc
    khi biết bạn chết rồi
    tự treo mình khóc suốt
    miệng rỉ máu hồng tươi

    anh muốn nhìn cuộc đời
    như em chào Việt Nam
    mặt đất thì tuyệt vời
    người gian nan lắm nỗi

    có thể nào một tối
    nhìn nhân loại xếp hàng
    chờ phiên mình hối lỗi
    trước những nỗi lầm than

    rồi địa đàng mở cửa
    hoa nhân ái rực vàng
    và tim người bốc lửa
    làm rạng rỡ trần gian!

    Cao Nguyên
     
    r
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:17:27 bởi Huyền Băng >
    #62
      Cao Nguyên Việt 15.04.2009 10:10:54 (permalink)
      0
      sinh ngày ba mươi tháng tư

      con sinh ba-mươi-tháng-tư
      đúng ngày cha bước vào tù khổ sai
      tiễn cha, mẹ nén thở dài
      sợ buông tiếng nấc mệt nhoài thân con

      cha đi bước lặng bồn chồn
      mẹ khô mạch sữa, con tròn tuổi không
      lúa nào xanh giữa máu ròng
      còn ai đi kiếm xác chồng giữa đêm?

      mẹ nuôi con nặng truân chuyên
      oằn vai quang gánh, ưu phiền riêng mang
      ngày đời khổ nhục dọc ngang
      đêm tình thao thức ru con vào đời

      cha về quá tuổi thôi nôi
      mừng con biết lớn theo lời mẹ ru
      ngẩng đầu đi giữa dòng đời
      bước qua khắc nghiệt cố cười làm vui

      nay con ba-mốt tuổi rồi
      đang ngồi nhớ lại những lời mẹ ru
      và lời cha nhắn trong tù
      viết thành bi khúc gởi người ngàn sau!

      Cao Nguyên
      #63
        Cao Nguyên Việt 15.04.2009 10:12:04 (permalink)
        0
        ôm Trăng



        thời ta sống dường như mùa nguyệt tận
        nên người chờ một bữa được ôm trăng
        biết không thể mà còn nuôi khát vọng
        được một lần lịm chết giữa vinh quang

        dẫu vinh quang đã là cơn huyễn mộng
        người vẫn chờ hóa kiếp cuộc lầm than
        như mơ thấy thiên đường trong cuộc sống
        giữa khi đời là địa ngục trần gian

        từ thuở mơ được làm người-phù-đổng
        người đã nhìn sông núi ngập điêu linh
        nhưng tiếc nỗi đôi cánh trần quá mỏng
        vừa chớm bay, cánh gãy trước bình mình

        sau hoàng hôn, tựa mình trong bóng tối
        nhìn trăng lên, biết có mặt trong đời
        đêm gập mình đau, uống lời hấp hối
        thoát ra từ muôn lối bạn đi qua

        trong mê sảng mơ ôm trăng mà ngủ
        cho hào quang bao phủ xác thân mình
        hồn bay thoát qua ngưỡng đời bức tử
        quên sau lưng tiếng hú của loài kênh

        đáng gì đâu, niềm tin như hạt cát
        giữa mênh mông sa mạc những hoài nghi
        khi lịch sử không có gì để nói
        trước trăm nghìn câu hỏi của hồn oan!

        Cao Nguyên
        #64
          Cao Nguyên Việt 15.04.2009 10:17:40 (permalink)
          0
           
          Sài Gòn phải thật giữa ta


          Sài Gòn ở giữa Quận Cam
          dân mình thêm một Việt Nam xứ người
          từ xa tôi ghé về chơi
          phố quen, đường lạ; lòng người nhớ thân

          vẫn lời nói Bắc-Trung-Nam
          vẫn xôi, phở, bún - tên hàng quán xưa
          vẫn cơm thơm gạo quê mùa
          vẫn cá kho tộ, canh chua, gỏi gà
          vẫn chị chiếc áo bà ba
          vẫn em guốc mộc kiêu sa thuở nào
          vẫn vui lời gọi, mời chào
          Cô, Dì, Chú, Bác... bữa nào ghé chơi...

          ôi tôi đi giữa bồi hồi
          một khung trời nhớ đã đời giữa tâm
          như người tình cũ bao năm
          tưởng như biệt giữa thăng trầm, còn vương

          Sài gòn - nghe gọi mà thương
          Duy Tân, Nguyễn Huệ - con đường dư âm
          hẹn đời một bữa về thăm
          giữa lòng nôi Mẹ nghe trầm khúc ru

          Việt Nam tôi trên xứ người
          một thiên tình khúc viết từ nỗi đau
          Cuốc kêu sau rặng trâm bầu
          cố hương Nội, Ngoại lẽ nào mãi xa

          Sài Gòn phải thật giữa ta
          vui nay thấp thoáng chỉ là cõi dung
          chờ người một cuộc tương phùng
          rạng đông Bến Nghé hát mừng tuổi nhau!


          Cao Nguyên
            r
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:19:44 bởi Huyền Băng >
          #65
            mây trắng 15.04.2009 10:43:01 (permalink)
            0
            Sài Gòn phải thật giữa ta
            vui nay thấp thoáng chỉ là cõi dung
            Cao Nguyên

            Còn ta đi giữa Việt Nam…Sao lòng quay quắt nhớ Sài Gòn đến từng giọt thở trong tim hòa lẫn cái gắt gao nóng bỏng của trời tháng tư bốc lửa một thuở nào...
            vad
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2009 10:45:23 bởi mây trắng >
            #66
              Cao Nguyên Việt 15.04.2009 20:10:37 (permalink)
              0
              thanh âm hồ như

              mục rữa là ấn tượng
              siêu thoát là huyễn hư
              tất cả đều vất vưởng
              trong thanh âm hồ như

              từ thanh âm hồ như
              chợt ý lời tỏa rạng
              trên từng bản chúc thư
              viết dưới trời lửa đạn

              từ năm tháng huyễn hư
              ta đã nhìn thấy bạn
              đang ngồi đọc chiến thư
              giữa khóc cười bi tráng

              thà ta không thấy bạn
              dĩ vãng đã hồ như
              thà một lần tống táng
              cho hồn bạn thanh thư

              thơ ta đâu vỡ rạn
              theo xác bạn rữa nhừ
              đời đâu cần phỉ báng
              trên từng bản chúc thư

              thanh âm đâu hồ như
              theo điệp trùng chân bước
              dưới sắc cờ vàng tươi
              trên hành trình giữ nước!

              Cao Nguyên
              #67
                Cao Nguyên Việt 15.04.2009 20:14:39 (permalink)
                0
                rừng ơi

                cư dân cũ, từ vùng trời xa vắng
                gọi rừng xưa, ta nhớ lắm - rừng ơi!
                thương mùa cây cúi đầu buồn tháng Hạ
                lá chịu tang qua mấy chục năm rồi!

                lúc ta đi, rừng sâu còn ngún lửa
                lửa hận thù, cháy quá nửa đời ta
                cháy bỏng màu da, làm sao lành vết sẹo
                chung niềm đau, ta chẻ máu nuôi rừng

                nửa máu ta có giúp rừng sống lại
                đất có mừng lá biếc nẩy chồi xanh
                cây có vui khi chim về hái trái
                hoa có cười cho hương toả vây quanh?

                ôi nhớ quá, rừng ơi! ta nhớ quá
                cao nguyên xanh, hoa lá ấy - hồn ta
                và cả máu chia cho rừng thuở ấy
                nhắc ta về, dù bữa hẹn còn xa

                về xem nắng ghẹo hoa tươi rói mặt
                về thăm cây lành hẳn vết thương chưa
                về ngồi giữa nắng mưa nghe đất hát
                khúc đồng dao từ những khát khao xưa!

                thơ ta đó, rừng ơi! ru chút nhé
                ta chưa về thăm đất mẹ chiều nay
                sợ hàng cây còn long lanh ngấn lệ
                ta với rừng sẽ khóc giữa vòng tay!

                Cao Nguyên
                #68
                  Cao Nguyên Việt 16.04.2009 20:00:58 (permalink)
                  0
                  những ánh đèn


                  theo đêm quá khứ về quê Ngoại
                  gặp giữa đường trăng những ánh đèn
                  ôi chao thương quá, ngày xưa ấy
                  rộn giữa lòng vui, tiếng hát quen:

                  (tết trung thu xách đèn đi chơi
                  em xách đèn đi khắp phố phường
                  đèn ông sao hay đèn cá chép
                  em hát ca trong ánh trăng rằm)

                  những lời hát từ thời tuổi ngọc
                  còn rộn âm trên đất quê người
                  bỗng dưng buồn, lòng ta muốn khóc
                  Quê nhà ơi! Ngoại của con ơi!

                  vẫn trăng ấy, và bầu trời ấy
                  sao đời mình sống ở hai nơi
                  một nửa nhớ tiếng gà báo thức
                  một nửa nghe chuông gọi bồi hồi!

                  mùa thu ơi! giữ giùm ta nhé
                  những ánh đèn dành dụm một thời
                  mai sẽ tặng cho người bạn trẻ
                  biết thương ta, máu lệ một đời!

                  Cao Nguyên
                   
                  r
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:21:17 bởi Huyền Băng >
                  #69
                    Cao Nguyên Việt 17.04.2009 05:46:32 (permalink)
                    0
                     
                     
                    ngày vui ấu thơ

                    ( gởi những em nhỏ của tôi )



                    quyển tập,
                    cây bút...
                    mỗi thứ một ước mơ
                    biết bao giờ có được?

                    chiếc nón,
                    đôi dép...
                    mỗi thứ một mong chờ!
                    biết bao giờ có được?

                    biết bao giờ có được...
                    nên mãi ước mơ
                    mãi mong chờ ...

                    trọn ngày vui ấu thơ!


                    -----------


                    Những giòng chữ đơn giản này, tôi đã viết cách đây khá nhiều năm. Tôi đã thuộc lòng nó, bởi hình ảnh mà tôi đã nhìn thấy từ những em nhỏ quê tôi. Những em nhỏ chỉ mặc chiếc áo rách với chiếc quần đùi nhàu nát; tay cầm củ khoai lang, vừa đi vừa ăn, bương bả đến trường. Trong đầu luôn có những ước mơ đơn giản của thời thơ ấu...

                    Vậy mà dễ gì có được.Những món đồ chơi, chọn đi lựa lại cũng là những viên sỏi, những que tăm và một trái chanh khô, những hòn bi nặn bằng đất sét... Tất cả những thứ đó là nguồn vui suốt thời thơ ấu của những đứa con nhà nghèo. Giấc mơ nhỏ nhoi quá mà vẫn không bao giờ đạt được.

                    Những em nhỏ khi xưa bây giờ đã già đi, nhưng chúng vẫn còn nhìn thấy có những em nhỏ giống mình của bao năm về trước trên làng quê mình, trên đất nước mình. Mãi mãi như vậy sao? Một triền miên bình lặng của sự đói nghèo luôn hiện hình trước mắt ta, tạo những xót cay từ trong tim óc.
                     
                    ***
                     

                    bản Sonat buồn


                    trong âm vang bản Sonat buồn
                    em đã ngủ theo giòng nước mắt
                    trong nỗi đau của lời tự truyện
                    em qua đường với nỗi xót xa

                    môi em rung gọi mời nhân ái
                    trong mắt người tia sáng dửng dưng
                    lấy câm nín buộc chân mình lại
                    em nhìn em thân xác rưng rưng

                    miếng cay đắng ngậm vào đã nuốt
                    sợ nãn lòng do thức ăn thiu
                    những hạt bắp trong tay khô quắp
                    ngâm vào nước mắt sẽ mềm ra

                    có lúc em no vì quá đói
                    nhấp môi cười thần trí hôn mê
                    vết thương vỡ theo đời nhức nhối
                    điệp khúc buồn - em vỗ về em!

                    Cao Nguyên



                     
                    Nghe chương Trình phát Thanh
                     
                    Quê Hương và Tuổi Thơ
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2009 07:42:17 bởi Cao Nguyên Việt >
                    #70
                      Cao Nguyên Việt 19.04.2009 11:40:31 (permalink)
                      0



                      điểm hẹn


                      nhớ không em - đường về điểm hẹn
                      mỗi năm xa - người, cảnh đổi thay
                      có những chỗ mình chưa kịp đến
                      đêm đã sang xoá cuộc vui ngày

                      cứ len lén đến bên dĩ vãng
                      chạm khua nhanh vỡ rạn dấu xưa
                      hình như nay - cái gì cũng tạm
                      ngày qua ngày, cuộc sống đẩy đưa

                      vậy mà cứ ôm hoài nỗi nhớ
                      nặng oằn vai cái thuở lưu vong
                      rồi mai mốt, Xóm Làng gặp gỡ
                      tiếng cười vui Quê Mẹ còn không?

                      tiếng cười mất, ta còn tiếng khóc
                      miễn sao đừng nhớ mướn, thương vay
                      những dấu vết lầm than mặt đất
                      cứ để yên cho nó ngủ say...

                      nếu chẳng nhớ đường về điểm hẹn
                      cứ lần theo cột mốc thời gian
                      em gặp anh với hồn khập khễnh
                      do vết thương quá khứ cưu mang!

                      Cao Nguyên
                      #71
                        Cao Nguyên Việt 19.04.2009 11:44:29 (permalink)
                        0
                        quà mừng hưu
                        (mến gởi Tràm Cà Mau)


                        mừng anh nay đã về hưu
                        rảnh rang ngồi ngắm lá chiều vào thu
                        phiến bay vàng óng sương mù
                        xuyến chao dòng cũ, mà tư tương hồn

                        mừng anh quẳng bớt bồn chồn
                        đã thôi nhìn bước theo lòng chẻ đôi
                        gởi đời triết - lý - củ - khoai (*)
                        cũng là một cách đầy vơi cùng người

                        mừng anh phối ý tuyệt vời
                        vẽ quê hương sáng mặt trời giữa đêm
                        rủ thơ vào bạt ngàn tìm
                        chút hương trà nóng quanh đêm tiền đồn

                        bao lời mừng, bấy nỗi mong
                        bữa về say khuớt bên dòng kinh xưa
                        vói trăng, tay chạm đọt dừa
                        vừa khi xàng xự cũng vừa trẩy qua

                        dưng không rộ phách sơn hà
                        nâng ta vui giấc đời qua tuổi chiều
                        gởi anh quà mọn mừng hưu
                        chút tâm lục bát trong chiều ly hương!


                        Cao Nguyên

                        -----------------------
                        (*) triết lý củ khoai: truyện của Tràm Cà Mau
                        #72
                          Cao Nguyên Việt 13.04.2011 03:13:24 (permalink)
                          0



                          dưới trăng uống rượu

                          dưới trăng uống rượu! Ừ, nghe khoái
                          bạn cũ xin mời nói tích xưa
                          nhớ thuở Nữ Oa đầu đội đá
                          chưa vá xong trời, đất sũng mưa

                          từ đó trần gian cuồng bão lũ
                          mượn cầu Ô Thước để sang sông
                          ngặt nỗi thời gian luân chuyển mộng
                          ngỡ hợp đành tan buốt nhói lòng

                          may còn mớ chữ treo trong trí
                          mỗi nhớ tương đồng hạ bút ngân
                          nghe tiếng phong linh ngờ ngựa hí
                          chiêu tình tri kỷ tựa hàn song

                          cuồng say thơ rượu soi hình bóng
                          ngắm nghía xem chừng chẳng khác xưa
                          chỉ thoáng mi người vương ngấn lệ
                          phải chăng bữa rượu uống chưa vừa!


                          Cao Nguyên
                          #73
                            SuongAnh 13.04.2011 04:00:15 (permalink)
                            0
                             
                            Vẫn Thế Một Nét Thơ
                             
                            Lâu lắm hôm nay gặp lại Người
                            Dòng thơ vẫn thế nét buồn rơi
                            Nhớ quê, nhớ bạn thời xa cũ
                            Vận nước nổi trôi khiến lạc đời
                             
                            Một bóng một mình đêm đối ẩm
                            Nghe lòng rưng rức một niềm đau
                            Cuốc kêu vọng tiếng từ quê Mẹ
                            Nhớ nước hồn ai vạn nỗi sầu
                             
                            Trông trăng uống rượu cảm đề thơ
                            Một thuở hùng anh nay nhạt mờ
                            Lệ mắt hoà cùng men rượu đắng
                            Chung nghiêng bình ngã...dáng chơ vơ!
                             
                            Sương Anh
                             
                            Em xin chào anh Cao Nguyên, đã lâu thiệt là lâu, giờ mới thấy anh trở lại thi đàn VNTQ, em vui ghê khi được đọc lại dòng thơ cuả người anh em hằng kính mến! Cầu chúc anh luôn được vạn an.
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 04:01:15 bởi SuongAnh >
                            #74
                              mây trắng 13.04.2011 09:17:36 (permalink)
                              0
                              Hỏi người

                              à ơi khúc hát người lay
                              ngậm ngùi ngọn gió thu bay võ vàng
                              xa xăm chiếc bóng lỡ làng
                              ôm lòng biệt xứ chứa chan mảnh tình

                              dòng thơ trọn nét điêu linh
                              vẫn hằn ghi mãi bóng hình quê hương
                              một đời dằng dặc vấn vương
                              ngàn năm đất mẹ nhớ thương vững bền

                              đường xa bao nỗi gập ghềnh
                              biển dâu thì đã chênh vênh một thời
                              vẫn nồng thăm thẳm chơi vơi
                              vọng miền cố quận gọi lời thiết tha

                              quê hương còn đó xót xa
                              mà đường viễn xứ đã ra nghìn trùng
                              cố hương ngóng đợi mịt mùng
                              hỏi người ly khách tương phùng khi nao?...
                              mt
                              r
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:22:18 bởi Huyền Băng >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 80 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9