Rừng thơ
Hoang vắng Một tiếng động chợt rơi vào thinh không
Là hạnh phúc tỏa lan ra khắp chốn
Rồi vắng lặng cùng bình yên đi trốn
Để khổ đau về tràn ngập mênh mông
Trời chiều nay sao có vẻ lạ thường
Ta gặp ta, vẫn thấy chiều hoang vắng
Gió mây kia cứ để mặc ta buồn
Ngôi chùa nào chợt gióng một tiếng chuông
Nhớ Tôi xấu lắm vì cái gì cũng nhớ
Nhớ những lần gặp gỡ hư không
Nhớ mảnh trăng khuya nhớ ánh chiều hồng
Tôi nhớ tôi lơ ngơ từ một thuở Đêm trăng về tôi nhớ những vần thơ
Tôi nhớ về những bóng dáng vu vơ
Nhớ trái tim những lần không khép cửa
Nhớ khắc khoải bơ vơ lúc đợi chờ Tôi mịt mờ lang thang hoài cõi vắng
Tôi tham lam nhặt nhạnh lắm nhớ nhung
Tôi đem tặng từng mảnh hồn cho nắng
Tôi để mưa thấm ướt đến tận cùng Vì sâu thẳm trong tôi còn đốm lửa
Còn biển hoang chờ sóng dậy chập chùng
Tôi muốn sống bằng tôi nhiều lần nữa
Dù chỉ là trong hư ảo mông lung Chỉ là lá khô xào xạc mùa thu
Là mộng mơ sơn phết chút tương tư
Anh nhớ em ... lại một lần nhung nhớ
Thật điên rồ, ôi quả thật là hư
Từ giã thế gian
mẹ đi rồi
Thiên đường
hãy đón lấy mẹ tôi
Tôi nhủ với tôi
rằng đừng khóc
Mà tim không ngừng gọi
Mẹ ơi
Theo Lối Nhỏ Trong Rừng Thơ Theo lối nhỏ trong rừng thơ đi mãi
Leo đồi con, leo sườn núi lên cao
Trên đỉnh non, mây hồng tím đón chào
Trải thảm hoa cho mình nằm ngơi nghỉ Nằm nhắm mắt nàng thơ người tri kỷ
Thì thầm như hờn trách bởi vì đâu
Đã lên đây sao chẳng nói lời nào
Nằm trơ đó thở phì phào thấm mệt Ơ, nàng thơ, nàng thơ tình tha thiết
Nhưng hiểu cho, rừng rú rậm mênh mông
Đi quanh co, lần lối nhỏ, nhọc lòng
Leo tới đỉnh, đã mệt nhòai, cạn tiếng Nàng thơ nghịch, ơi anh này làm biếng
Leo đến đây đã liểng xiểng đừ hơi
Làm sao anh theo trăng gió mây trời
Cạnh bên em suốt đời này phiêu lãng Nguyên Đỗ
Từ giã thế gian
mẹ đi rồi
Thiên đường
hãy đón lấy mẹ tôi
Tôi nhủ với tôi
rằng đừng khóc
Mà tim không ngừng gọi
Mẹ ơi
_____________________________
Hoàng Sa
Nghe tiếng ai thảng thốt
Gọi mẹ từ tuyệt mộ!
Trong bàng hoàng sửng sốt
chỉ biết lời phân ưu
............
Kính viếng hoa một đóa
cùng nhang trầm hương bay
quyện lời cầu lên Chúa:
nâng hồn "người" trong tay
HB chân thành chia buồn cùng Hoàng Sa
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/7C05983830924E108F43CF5B64716E12.jpg[/image]
Trích đoạn: hoang_sa
Từ giã thế gian
mẹ đi rồi
Thiên đường
hãy đón lấy mẹ tôi
Tôi nhủ với tôi
rằng đừng khóc
Mà tim không ngừng gọi
Mẹ ơi
Hãy vui lên để hạnh phúc tràn đầy
Để mẹ yêu được yên bình an giấc
Nơi xa xăm trong phù du tiên phật
Mẹ sẽ mỉm cười sẽ phù hộ cho ai!
Trích đoạn: hoang_sa
Từ giã thế gian
mẹ đi rồi
Thiên đường
hãy đón lấy mẹ tôi
Tôi nhủ với tôi
rằng đừng khóc
Mà tim không ngừng gọi
Mẹ ơi
Mẹ ơi Trong vòng tay mẹ
chợt bồi hồi
Nghe tiếng tim anh
không ngừng gọi
Mẹ ơi
Em bất chợt vỡ oà
rồi bật khóc
Hạnh phúc vì còn có mẹ
Mẹ ơi
Nắm tay Người một lát nhé tri âm
Và xin gửi một bông hồng cho Mẹ
Nỗi đau riêng sao mà chung đến thế
Của những lần mất mát xót lòng nhau
Dạ Quỳnh thành kính chia buồn cùng Hoàng Sa
Xin cảm ơn những lời chia sẽ của Huyền Băng, của Hương Tuyết, của Dạ Quỳnh, và những người gửi PM cho Hoàng Sa.
Và HS cũng cảm ơn cuộc đời có một chốn hư ảo mà lại thật như làn gió mát len vào tận trong tâm hồn mình
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Theo Lối Nhỏ Trong Rừng Thơ
Theo lối nhỏ trong rừng thơ đi mãi
Leo đồi con, leo sườn núi lên cao
Trên đỉnh non, mây hồng tím đón chào
Trải thảm hoa cho mình nằm ngơi nghỉ
Nằm nhắm mắt nàng thơ người tri kỷ
Thì thầm như hờn trách bởi vì đâu
Đã lên đây sao chẳng nói lời nào
Nằm trơ đó thở phì phào thấm mệt
Ơ, nàng thơ, nàng thơ tình tha thiết
Nhưng hiểu cho, rừng rú rậm mênh mông
Đi quanh co, lần lối nhỏ, nhọc lòng
Leo tới đỉnh, đã mệt nhòai, cạn tiếng
Nàng thơ nghịch, ơi anh này làm biếng
Leo đến đây đã liểng xiểng đừ hơi
Làm sao anh theo trăng gió mây trời
Cạnh bên em suốt đời này phiêu lãng
Nguyên Đỗ
Tôi với nàng thơ Theo bước nàng thơ tôi thấm mệt
Chắc phải tìm một giấc ngủ say
Lá sẽ rơi phủ đầy đôi mắt
Nhện giăng tơ đan mộng thật dày Từ trong mơ trái tim thao thức
Vét tâm hồn tìm lại vần thơ
Tôi vá tôi nhiều mảnh xác xơ
Rồi thức dậy nghêu ngao trời đất Tôi lại ngỡ hư vô là thật
Tìm nàng thơ tôi nắm bàn tay
Cùng đi trong gió chiều xào xạc
Nghe hương nồng từng sợi thơ bay
Thèm nghe tiếng hát Tôi bỗng muốn một lần nghe tiếng hát
Vài câu thôi rơi rớt xuống trời chiều
Nhưng chỉ có một hoàng hôn tím ngắt
Lũ côn trùng băm nát cõi cô liêu Hãy hát đi dẫu nhạc buồn xa vắng
Rót vào tôi mấy giọt đắng xa với
Gió ngừng thổi cho rừng cây yên lặng
Mây trôi đi chiều không tiếng mưa rơi Gửi về đây theo gió nhẹ hiu hiu
Tiếng ngọt ngào, giai điệu của tình yêu
Dẫu vu vơ, dẫu ai bi, tiếc nuối
... Chẳng có ai ... chỉ có một buổi chiều
Không làm thơ, tôi thấy cô đơn
Làm thơ, tôi lại thấy buồn hơn
Thẫn thờ tôi cứ ngồi ngẫm nghĩ
Làm thơ ... hay cố ngủ cho ngon?
Bụi đêm Tôi gọi tôi
trong đêm
chẳng trả lời
Tôi tìm tôi
trong tim
mà không thấy
Tôi nhìn lại
thời gian bỗng dừng lại
Không gian u tối
Chỉ có yêu ma chập chờn quấy rối
Chỉ có thinh không ngầy ngật mùi cát bụi
Đêm chẳng trôi đi
chờ nỗi buồn thấm vào những hạt bụi vu vơ vô nghĩa
Không có gì
ngoài nghìn sao lấp lánh
Gió lạnh
cứ băng qua hồn mà đi
mang theo cát bụi
Bụi của đêm
Bụi của tôi
Ừ
sẽ tan thôi
Em là? Chắc em là tiếng chim thánh thót
Từ ngàn xưa đã rót vào anh
Giờ còn vọng lại mong manh
Còn vương ảo ảnh trên cành cây khô Chắc em là lời thơ của gió
Bay vào anh từ thuở xa xôi
Giờ còn lãng đãng lưng trời
Còn lay mấy hạt nắng rơi cuối chiều Còn nghe âm ấm tình yêu
...
Sáng thu mưa Mưa rơi ướt áo em rồi
Giăng giăng khắp nẻo
một trời âm u
Nhạt nhòa
buổi sáng mùa thu
Theo màu lá úa
hoang vu chợt về
Trích đoạn: hoang_sa
Không làm thơ, tôi thấy cô đơn
Làm thơ, tôi lại thấy buồn hơn
Thẫn thờ tôi cứ ngồi ngẫm nghĩ
Làm thơ ... hay cố ngủ cho ngon?
Làm thơ, thì sẽ hết cô đơn
Đọc thơ, đôi lúc chợt buồn hơn
Một thoáng bâng khuâng tôi thầm hỏi
Vì thơ ...hay tại người làm thơ ?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: