Rừng thơ
Vần thơ nhớ Tôi thích nằm mơ dưới nắng chiều
Thơ về trên lưng gió hiu hiu
Những lúc mưa nhiều chiều không nắng
Tí tách thơ hòa nhạc thương yêu Có lúc chợt trần gian tĩnh lặng
Đâu đó dậy lên chút u hoài
Tiếng thơ chừng bơ vơ lạc lõng
Một thoáng mơ hồ như nhớ ai Thơ đã dắt ai vào cõi nhớ?
Thấp thoáng giữa chiều thu gió êm
Tôi đón vào tim từng cơn gió
Gieo mãi vần thơ anh nhớ em
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2007 10:33:48 bởi Huyền Băng >
Nho nhỏ Tôi bỗng có một niềm vui nho nhỏ
Khi vườn hoa nở vài đóa vu vơ Tôi bỗng có chút đợi chờ nho nhỏ
Để trôi qua những giây phút thẫn thờ Tôi bỗng có một giấc mơ nho nhỏ
Giữa ban ngày để lấy ý làm thơ Tôi bỗng có một nỗi buồn nho nhỏ
Nắng chiều về còn gieo rắc ngẩn ngơ Tôi bỗng có một lỗi lầm nho nhỏ
Lỡ lang thang trong tăm tối mịt mờ Tôi bỗng có một vết thương nho nhỏ
Nhè nhẹ đau không biết đến bao giờ Vẫn còn thêm nhiều bài thơ nho nhỏ ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2007 09:38:09 bởi Huyền Băng >
Gửi người em gái Ơi người em gái chốn xa xôi
Ai lại làm em buồn nữa rồi
Thơ gì mà phủ đầy sương khói
Cười chi mà giọng cứ chơi vơi Chẳng biết gió nào đang lao xao
Làm cho thơ thiếu vị ngọt ngào
Nhưng anh cũng tặng cho cô bé
Một tí trời đêm lấp lánh sao Trời thu bàng bạc những mộng mơ
Anh nhặt ghép vào những câu thơ
Có chút em chập chờn ẩn hiện
Hòa cùng những nhịp điệu vu vơ Chỉ là thơ thôi, thiếu chữ yêu
Nhớ nhung như gió thoảng hiu hiu
Một chút yên lành anh xin gửi
Hãy nhận khi lòng thấy cô liêu
(không có người nhận)
Trích đoạn: hoang_sa
Gửi người em gái
Ơi người em gái chốn xa xôi
Ai lại làm em buồn nữa rồi
Thơ gì mà phủ đầy sương khói
Cười chi mà giọng cứ chơi vơi
Chẳng biết gió nào đang lao xao
Làm cho thơ thiếu vị ngọt ngào
Nhưng anh cũng tặng cho cô bé
Một tí trời đêm lấp lánh sao
Trời thu bàng bạc những mộng mơ
Anh nhặt ghép vào những câu thơ
Có chút em chập chờn ẩn hiện
Hòa cùng những nhịp điệu vu vơ
Chỉ là thơ thôi, thiếu chữ yêu
Nhớ nhung như gió thoảng hiu hiu
Một chút yên lành anh xin gửi
Hãy nhận khi lòng thấy cô liêu
(không có người nhận)
Lang thang chiều... Chợt lòng nghe một chút cô liêu Nắng nhạt mây trôi dạt bóng chiều Có cõi bình yên nào để khóc? Để có một lần bớt quạnh hiu Khi bước lang thang lạc cuối ngày Rừng thơ có một thoáng hương bay Có con chim nhỏ nghiêng đầu hót Suối róc rách cùng hoa bướm say Em nhặt vu vơ kết lại rồi Quay về bỏ lại nỗi buồn rơi Chiều buông xuống chậm sao mà nhớ Và cũng là mơ một chút thôi Một chút mơ và chẳng có chi Mùa xưa khi hát khúc từ ly Nhặt cánh sao trời ai gởi tặng Em đã sang sông chẳng trở về Dù lòng có một chút cô liêu Chắc cũng là do bởi tại... chiều ! Mắt chợt u hoài vương chút khói Đâu phải là thương nhớ... người yêu ! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2007 20:37:47 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Dạ Quỳnh
Lang thang chiều...
Chợt lòng nghe một chút cô liêu
Nắng nhạt mây trôi dạt bóng chiều
Có cõi bình yên nào để khóc?
Để có một lần bớt quạnh hiu
Khi bước lang thang lạc cuối ngày
Rừng thơ có một thoáng hương bay
Có con chim nhỏ nghiêng đầu hót
Suối róc rách cùng hoa bướm say
Em nhặt vu vơ kết lại rồi
Quay về bỏ lại nỗi buồn rơi
Chiều buông xuống chậm sao mà nhớ
Và cũng là mơ một chút thôi
Một chút mơ và chẳng có chi
Mùa xưa khi hát khúc từ ly
Nhặt cánh sao trời ai gởi tặng
Em đã sang sông chẳng trở về
Dù lòng có một chút cô liêu
Chắc cũng là do bởi tại... chiều !
Mắt chợt u hoài vương chút khói
Đâu phải là thương nhớ... người yêu !
Cõi bình yên Cõi bình yên đâu phải dành để khóc
Cũng không là để nhung nhớ người yêu
Là một nơi gió nhẹ lay mái tóc
Ru êm êm một khúc nhạc buổi chiều Buổi chiều có mây lờ đờ ngủ gật
Trời lim dim ánh sáng dịu mơ màng
Buổi chiều dành cho bộ óc đi hoang
Cho trái tim nhẹ nhàng bay trong gió Cõi bình yên nhiều cánh hoa nho nhỏ
Đùa vu vơ bên phiến đá rong rêu
Em hãy ngồi nghe cánh rừng đang thở
Quên mất mình đã yêu hay chưa yêu
Trích đoạn: hoang_sa
Trích đoạn: Dạ Quỳnh
Lang thang chiều...
Chợt lòng nghe một chút cô liêu
Nắng nhạt mây trôi dạt bóng chiều
Có cõi bình yên nào để khóc?
Để có một lần bớt quạnh hiu
Khi bước lang thang lạc cuối ngày
Rừng thơ có một thoáng hương bay
Có con chim nhỏ nghiêng đầu hót
Suối róc rách cùng hoa bướm say
Em nhặt vu vơ kết lại rồi
Quay về bỏ lại nỗi buồn rơi
Chiều buông xuống chậm sao mà nhớ
Và cũng là mơ một chút thôi
Một chút mơ và chẳng có chi
Mùa xưa khi hát khúc từ ly
Nhặt cánh sao trời ai gởi tặng
Em đã sang sông chẳng trở về
Dù lòng có một chút cô liêu
Chắc cũng là do bởi tại... chiều !
Mắt chợt u hoài vương chút khói
Đâu phải là thương nhớ... người yêu !
Cõi bình yên
Cõi bình yên đâu phải dành để khóc
Cũng không là để nhung nhớ người yêu
Là một nơi gió nhẹ lay mái tóc
Ru êm êm một khúc nhạc buổi chiều
Buổi chiều có mây lờ đờ ngủ gật
Trời lim dim ánh sáng dịu mơ màng
Buổi chiều dành cho bộ óc đi hoang
Cho trái tim nhẹ nhàng bay trong gió
Cõi bình yên nhiều cánh hoa nho nhỏ
Đùa vu vơ bên phiến đá rong rêu
Em hãy ngồi nghe cánh rừng đang thở
Quên mất mình đã yêu hay chưa yêu
Hỏi một người... Sao bỗng dưng mà thơ trốn em ?
Dửng dưng nghe lá rớt bên thềm
Cám ơn người đã cùng với gió
Đem thơ đi tặng cõi bình yên
Cõi chỉ có em và ... một chút thơ
Có chiều nhạt nắng rất vu vơ
Có viên đá cuội trong lòng suối
Dường như có cả một ... đường tơ
Đường tơ Có lúc nắng chiều kẻ đường tơ
Xuyên qua kẽ lá soi đám cỏ
Cánh bướm vờn qua ánh bụi mờ Có khi mưa dệt vạn đường tơ
Từng giọt hồn nhiên lao vào đất
Rồi kéo nhau về với suối mơ Tóc em đang xỏa từ đâu đó
Như trôi về đây mấy đường tơ
Nốt nhạc tung tăng niềm vui nhỏ Dẫu ở phương trời xa lắc lơ
Người trao cho người lời êm ái
Thơ nối với thơ một đường tơ
Gió mùa thu
Gió mùa thu
như nhắc lời ru
Trăng
vẫn dịu dàng như mẹ
Tôi vẫn thấy người còn đâu đó
Tiếng ru còn vang từ căn nhà nho nhỏ
Ánh mắt
tỏa yêu thương tràn ngập không gian
Nụ cười hiền
đã mang những bao dung về với thiên đàng
Tôi vẫn ngỡ ngàng
chờ ngày về lại
ngôi nhà có nụ cười của mẹ
chờ ngày được thấy
niềm vui trong đôi mắt đợi chờ
Còn gặp lại
như tiếng ru từ nghìn năm còn mãi
Mẹ ơi
con còn muốn nói thêm nhiều lời
còn ray rứt như mang nhiều lầm lỗi
Mà nhang khói
chỉ bay vật vờ bên di ảnh
bên nấm mồ giá lạnh
À ơi
chỉ tiếng mẹ thôi
Chì là tiếng vọng xa xôi mịt mù
Gió mùa thu
gió mùa thu ... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2007 10:37:43 bởi Huyền Băng >
Em có cùng anh vào mênh mông?
Vàng ánh trăng thu
vàng dòng sông
Sóng của hư không
sóng bềnh bồng
Nhấp nhô
chầm chậm
thuyền trôi nhẹ
Em có cùng anh
vào mênh mông?
Một cõi mênh mông
không bến bờ
Không có hoa hồng
chỉ có thơ
Ánh trăng phủ xuống dòng hư ảo
Đôi vòng tay ôm một giấc mơ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2007 10:38:54 bởi Huyền Băng >
Nắng trong tim (viết cho một cô giáo ở trường khiếm thị) Khi bé hỏi "Cô ơi, nắng màu gì?"
Em hãy bảo nắng màu hồng ấm áp
Từ trái tim mang yêu thương tràn ngập
Cho đêm đen có ánh sáng diệu kỳ Nơi có sóng dậy lên niềm thương cảm
Thì ước mơ sẽ theo nắng bừng lên
Ở nơi chỉ có thờ ơ lãnh đạm
Nắng nhạt nhòa đen tối phải không em? Chiều thu nay tôi thấy em là nắng
Trời trong veo bỗng soi bóng tim mình
Cho tôi gửi về em niềm sâu lắng
Mong mỗi người một tim nắng lung linh r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2007 10:05:30 bởi Huyền Băng >
Thơ rơi chiều thu Tôi lững thững ... thu cũng trôi lơ đãng
Tôi trầm ngâm ... thu bàng bạc mơ màng
Tôi tìm thơ giữa chiều thu phố vắng
Chợt bơ vơ như một chiếc lá vàng Rồi nhớ nhung tìm thấy tôi trong nắng
Chiều hôm nay nỗi nhớ vẫn là em
Tim bồn chồn mà tiếng thơ im lặng
Cất lên lời sợ thu sẽ buồn thêm Gió mùa thu nhè nhẹ khúc ru êm
Đưa bước chân đi vòng quanh nỗi nhớ
Thu ngập ngừng gieo câu thơ trên cỏ
Chiều hôm nay thơ vẫn có vần em r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2007 10:03:53 bởi Huyền Băng >
Mùa thu anh Có một mùa thu vàng lá bay
Đón gió xuân em đến một ngày
Chiếc lá mộng mơ buồn thảng thốt
Vẽ giữa không trung suối tóc dài Có một trời thu mây xám trôi
Đón nhạc xuân em về chơi vơi
Ríu rít chim oanh lay giấc mộng
Rừng hoang giữ lại tiếng em cười Có cõi thu buồn gió êm êm
Đón ánh sao em về trong đêm
Lấp lánh một dòng sông lặng lẽ
Dòng thương, dòng nhớ chảy qua tim Có một chiều thu hanh hanh nắng
Đón nàng tiên nữ đến trong mơ
Hương xuân ngan ngát chiều thu vắng
Ảo ảnh chập chờn trong áng thơ
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2007 10:01:22 bởi Huyền Băng >
Có yêu chăng? Anh đâu có tìm
mà vẫn gặp
Mắt ở xa xăm
bừng ánh sao
Tóc ở nơi nào
mà đan dệt trời cao
Thơ rơi xuống
tràn ngập góc buồn, mơ mộng lao xao
Anh đâu có giữ lại
mà em còn mãi
Em cứ về mỗi chiều
hay đang ở trong tim?
Anh không đi tìm
anh vẫn thấy
Nơi hoang vu cứ chập chùng sóng dậy
Anh có yêu chăng
mà sao nhớ
Nhớ ngập tràn
nhớ mênh mang ùa vào anh theo gió
Khoảng không hư ảo sao quá đỗi êm đềm
Có tan biến giữa đời nếu ... anh nói yêu em?
Khi anh buồn Khi anh buồn cây cỏ bỗng lao xao
Nhớ gót chân vừa ghé đến hôm nào
Khi anh buồn gió ngẩn ngơ tìm kiếm
Áo vàng xưa giờ bay ở nơi đâu? Khi anh buồn tiếng chim chiều ngơ ngác
Hoa thẫn thờ thèm mái tóc xa xôi
Mây rủ nhau về ngủ cuối chân trời
Cho hoang vắng chỉ còn là hoang vắng Khi anh buồn trái tim ru thầm lặng
Một khúc tình ướp mộng ảo vu vơ
Nhặt hương xưa còn vương trên vạt nắng
Giữa hư không anh vẫn đợi vẫn chờ Khi anh buồn ... dẫu vu vơ phủ kín
Em lại về ... xao động mấy vần thơ
Nếu em buồn Nếu em buồn thì chiều quên nổi gió
Không gian chùng ... cây cỏ cũng lặng im
Anh âm thầm nhốt nỗi nhớ vào tim
Trói câu thơ vào hoang vu lặng lẽ Nếu em buồn ... thôi đừng buồn em nhé
Trong u mê anh chìm đắm nụ cười
Em xinh tươi và niềm vui trong vắt
Nếu em buồn ... đời thiếu một đôi môi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: