CHÚT TÌNH RIÊNG
Đốt đuốc tìm thơ để họa chơi
Vườn thơ xơ xác thiếu nơi vui
Đâu dòng chữ ghẹo trăm tình nghĩa ?
Đâu những lời thương vạn ngọt bùi ?
Bạn cũ không ai còn biết đến
Làng xưa vắng khách vậy đành thôi
Úp nghiên gác bút về quê ngoại
Đây chút tình riêng gửi mọi người.
Lá chờ rơi
CHẲNG GIỐNG NGƯỜI
Đừng nghĩ đừng lo cứ việc chơi.
Ở đây đủ cả - chuyện buồn vui.
Tìm sao ra chốn nhiều cay đắng.
Kiếm ở nơi đâu thiếu mặn bùi.
Chỉ có nơi này nhiều ảo tưởng.
Cũng như mọi nẻo lắm lôi thôi.
Thế gian muôn vẻ ai là bạn,
Cảnh vật bình yên chẳng giống người
Trần Mạnh Hùng
Làm Sao Thấy Lại...
Vườn thơ xướng hoạ để mà chơi
Chẳng nhẽ bây giờ lại hết vui
Ý đẹp êm tai chừ chẳng ngọt?
Lời hay mát dạ hết còn bùi?
Nhà hoang chủ vắng nên cài chốt
Khách viếng vườn xơ phải trốn thôi
Nghĩ đến lòng đau buồn mấy nỗi
Làm sao thấy lại cảnh xưa - Người.
Sương Anh
Chẳng Gì Đâu
Quí vị làm thơ để đối chơi
Mà sao tựa thể mất niềm vui
Đong đầy cảm xúc thương cùng nhớ
Tiếc rẻ ưu tư ngọt với bùi
Bạn cũ im hơi dăm bữa vắng
Làng xưa lắng tiếng tạm thời thôi
Qua cơn tấc bật về sum họp
Lúc đó than van mệt nhọc người
Đồng Lão
Ghi lại lời than của bác Lá gái
Gớm lão nhà tui mãi miết chơi.
Đồ nhà đâu thiếu những trò vui.
Ngày ba, đêm bảy cỏn lo thiếu.
Sớm bốn, chiều năm chửa bén bùi.
( đoạn sau tui hổng dám viết sợ bác Lá buồn,
vì chuyện này bác dấu kín lắm, bác Lá gái nói như vậy, thôi thì để cho bác còn chút gì để khoe }
Trần Mạnh Hùng
Cấy đức trồng nhân
Thi phú đầy vườn chớ nói chơi
Vứt tâm khinh trọng sẽ an vui
Cam kia cùng gốc nơi chua, ngọt
Sắn nọ chung cây chỗ sượng, bùi
Chọn đất vun trồng chua ắt bớt
Lựa phân chăm bón sượng liền thôi
Việc đời đâu phải luôn vừa ý
Cấy đức, trồng nhân ấy đạo người
Chu Hà