Love Story in FTU - Chuyện tình ở ĐH Ngoại Thương - kỳ 1
shizentheamorous 14.03.2007 22:57:22 (permalink)
 Truyện này mình tự viết, hiện chỉ mới đưa lên blog của mình ở 360.yahoo.com/dc_shizen thôi.
Vậy nên tác giả, kiêm đánh máy là: Đinh Việt Vũ.
Mọi người đọc rùi cho ý kiến với nhe. Thank tất cả ^^
Các kỳ tiếp theo mình vẫn đang tiếp tục viết, hy vọng sẽ sớm hoàn thành để mọi người giúp đỡ về cách viết truyện.

================================

Kỳ 1:
_Lớp trưởng, tui ngồi đây với lớp trưởng nghe!
Một giọng con trai ngọt lịm như đường phèn thì thầm sát rạt bên tai của Hoàng Dung làm nhỏ giật mình ngoảnh lại, tay luýnh quýnh làm rớt cả ổ bánh mì đang ăn dở. Cái bánh mì, nói đúng hơn là nửa ổ bánh mì bị gặm nham nhở, còn cách cái mặt sàn dơ hầy chưa được lau chùi khoảng hơn gang tay thì bị tóm lại bởi một cánh tay, có thể nói tóm gọn trong hai chữ: “trắng muốt”, ấy vậy mà lại là tay con trai mới ức chứ!
_Ấy dà, phí phạm của zời thế “lày”! Không ăn thì cũng cho vào sọt rác chứ. Như thế này là lớp trưởng đã vi phạm tới 2 điều trong quyết định 132 của trường đấy nhá!
            Dung quay sang phía hắn, mặt đỏ bừng, giựt lại cái bánh mì rồi chun mũi:
_Cái quyết định đó áp dụng cho lớp viên và những người đi học trễ, chứ tui thân là lớp trưởng nè, lại đi học sớm hơn cả bảo vệ, ai biết đấy là đâu hở?
            Rồi tiếp tục ung dung gặm bánh. Giá bao tử không biểu tình ầm ĩ từ tối qua thì nó cũng còn cãi nhau dài dài nữa, ngặt nỗi đang đói quằn quại, mà cái tay đến gây sự này lại là con trai mới chết chứ. Mà có nên xếp hắn vào hàng con trai không nhỉ? Tên hắn là Tùy Phong, một tên con trai “bóng bẩy”, có nghĩa là tóc lúc nào cũng vuốt keo bóng loáng ép sát đầu và kéo ngược hết ra đằng sau, mặt trắng, tay trắng, nói chung là da trắng, trắng muốt, dong dỏng cao, mắt màu hạt dẻ, giọng nói trầm trầm rất manly, rất ưa nhìn – nó không muốn thừa nhận là tên này đẹp trai – chỉ phải cái tội lười ơi là lười.
            Nhớ lần gần đây nhất, Dung bị cảm lạnh, phải xuống nước nhờ bọn con trai đi lấy thiết bị cho giảng đường, ma xui quỷ khiến làm sao mà đám con trai của cái lớp đã ít con trai vô tận cùng như cái lớp K46B này lại hùa nhau nghỉ học cả lũ. Rốt cục Dung đành nhờ Tùy Phong đi lấy, hắn ậm à ậm ừ một hồi rồi cũng lếch thếch đi ra, hơn ba mươi phút sau vẫn chả thấy bóng dáng đâu, thầy triết học đã bắt đầu đi tới đi lui và liếc mắt trách móc nó mấy lần khiến nó chột dạ: “Có khi nào cái tên này đi lạc trong cái trường chỉ có 5 tầng này không nhở?” rồi lảo đảo đi ra tìm hắn. Kết quả là nó thấy Tùy Phong đang ỡm ờ hai tay ôm tổng cộng một cái mi-cà-rốt từng bước chậm rãi leo cầu thang, mặt cười toe toét nhìn nó vẫy tay cứ như thể hai đứa là bạn thân cả thế kỷ nay chưa gặp lại nhau không bằng.
            Cái tội thứ hai, là lúc nào hắn ta cũng kè kè bên cạnh bà chị của hắn. Chị Linh cực xinh, tóc đen dài, nhưng cũng cực nghiêm nghị. Tùy Phong bảo, chị học dốt, thi mãi 3 lần mới đậu vào FTU này nên mặc cảm không muốn nói chuyện phiếm. Nhưng nó thì nhận thấy chị học siêu vật vã, chỉ riêng về cái khoản tiếng Anh thì chị chắc phải đứng đầu trường rồi. Mà cả hai chị em hắn học đều siêu như nhau mới ức cho nó chứ. Đi học thì hắn đi chung với chị, ra chơi hắn ngồi cùng chị chơi carô, rồi cũng lại hắn ra về cùng chị đi đón xe bus, chả hiểu nhà hắn ta ở đâu mà lúc nào hai chị em hắn cũng chờ xe bus rất lâu, cả lớp chưa ai đi cùng tuyến xe bus với hai chị em hắn, mà quan tâm làm gì kia chứ, hừ, nhà hắn ở chắc tối tăm lắm lắm nên da hắn mới trắng như Dracula như vậy.
            Nuốt xong miếng cuối cùng, Dung uống một ngụm nước rồi quay sang hai chị em hắn, chào chị Linh rồi sa sầm nét mặt:
_Chuyện tui ăn trong lớp không được nói với ai, nếu không tui sẽ cắt cử ông làm nô lệ cho cô chủ nhiệm mỗi cuối tuần!
            Tùy Phong làm mặt sợ hãi rồi rút trong cặp ra một quyển sổ nhỏ:
_Thôi thôi, cô chủ nhiệm say tui như điếu đổ ấy, lỡ mà có chuyện gì xảy ra thì lớp trưởng có nhảy xuống kênh Nhiêu Lộc cũng không hết tội, nghe chửa? Mà nói thật, tội của lớp trưởng đâu chỉ có ăn bánh mì, tháng trước lớp trưởng quên thông báo lịch thi lại này “phẩy” tuần trước là quên không trả chìa khóa cho phòng bảo vệ này “phẩy” hôm thứ hai thì quên xin bảng điểm cho nhỏ Vy này “phẩy” hôm qua thì cúp giờ tiếng Anh nhá “phẩy”  vân vân và vân vân nhá “phẩy”…
            Cứ mỗi dấu phẩy, hắn lại gật đầu một cái và liếc mắt nhìn nó, và cứ mỗi dẫu phẩy thì nó lại ngoảnh mặt ra cửa sổ thêm vài centimét.
_... mà hôm nay lớp trưởng có mang điểm môn Kinh tế chính trị chưa đấy “chấm hết cho hôm nay”…
_Ááááá… - Dung vụt đứng dậy, đúng là hôm nay nó đã dặn đi dặn lại bản thân là mang điểm thi lên cho lớp, hôm trước nó nhận bảng điểm rồi quên mất.
_Đấy, tui nói có sai đâu nào! Quên chứ gì… - hắn kéo dài giọng.
_Mà tui quên thì có liên quan gì đến ông hở? Nhiệm vụ của ông là biết điểm của ông, tui đã cho ông biết rồi còn mắc mớ gì nữa hở?
_Á à, giờ giở giọng chua ngoa với lớp viên nhá, bớ cô chủ nhiệm….
            Chưa kịp nói xong lời, Tùy Phong đã bị chị Linh bịt miệng lại.
_Yên lặng nào nhóc, chị đang tập trung với Heraclite đây này.
            Dung thở phào, cũng lại là chị Linh cứu thua cho nó, trước giờ, mỗi lúc không khí chuẩn bị trở nên căng thẳng thì chị lại là người giải vây.
            Lúc này thì có vài sinh viên lò dò vào lớp nên nó cũng không tiện đôi co thêm, thở dài ngao ngán rồi chụp thẻ sinh viên của Tùy Phong mang đi “thế chấp” lấy micro cho lớp mặc kệ hắn ta la oai oái phía sau lưng.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9